Có tội hay không có tội

quaidan

Cựu Ban điều hành
#1
Có tội hay không có tội
•PSN - 18.4.2011 | Le Hoa Wilson

Tôi thật không biết phải bắt đầu từ đâu để câu chuyện đời lộn xộn của mình có được một chút ngăn nắp để bạn hiểu tôi hơn. Thôi thì bắt đầu vào một ngày nắng đẹp, tôi bước ra khỏi toà án Saigon với cái giấy ly dị trên tay. Tôi có một trai và một gái và quan toà đã rộng lượng xử cho tôi được trọn quyền giữ cả hai với điều kiện là không nhận được chu cấp từ người chồng. Tôi hoan hô quan toà cả hai tay. Đó là năm 1969.


Bà chị tôi có hãng thầu cung cấp dịch vụ hớt tóc, giặt quần áo, bán hàng kỷ niệm cho quân nhân Mỹ tại Việt Nam và hàng ngàn xe đá để hãng RMK làm phi trường. Đó là một công cuộc làm ăn lớn lao có tới vài trăm nhân viên nên chị nhận cho tôi theo làm để nuôi con. Do đó tôi gặp Ron, người chồng hiện tại.

Bạn ơi, không biết tôi đã tốn bao nhiêu nước mắt cho cuộc hôn nhân nầy. Không biết tôi đã nhận được bao nhiêu lời sỉ nhục khi đi sánh đôi với người chồng Mỹ tại Việt Nam. Nếu phải đếm hết những danh từ thô bỉ, những ánh mắt chê bai, những đối xử khinh bạc của bạn bè, của những người quen biết cho đến những kẻ qua đường vì tôi "lấy Mỹ" thì chắc tôi phải biến thành con rết khổng lồ với cả ngàn chân tay mới đếm hết nổi. Thôi thì chẳng qua là cái nghiệp. Chắc mình đã dè bỉu, chê bai bao nhiêu là người ở những kiếp trước nên kiếp nầy nhận lại "gậy ông đập lưng ông" thôi mà.


Mỗi lần bị "tai nạn" như vậy, tôi giã vờ phớt tỉnh. Những dòng nước mắt tủi hổ cứ chực tràn ra. Ông xã cứ hỏi là "họ nói gì vậy?", tôi thì cứ ai biết đâu, họ dùng danh từ em không hiểu!". Nhưng ông xã thì biết vì anh có rất nhiều nhân viên Việt Nam làm việc cho anh và chắc họ đã giải nghĩa cho anh hiểu địa vị của người phụ nữ Việt Nam trong xã hội khi họ vô phước kết hôn với người Mỹ.

Sau khi anh hiểu được, tôi không bao giờ quên được ánh mắt của anh nhìn tôi trong những lần "tai nạn" đó. Đôi mắt anh chứa đầy những biết ơn, những chia sẻ, những đau thương, những căm giận, những cảm thông... Anh cầm tay tôi nói: "Thật là không công bình cho em. Anh rất biết ơn em. Sự chịu đựng những nỗi nhục nhằn của em làm tan nát tim anh. Anh cảm thấy không xứng đáng với sự hy sinh của em." Tôi chỉ nói nhỏ: "Cả hai, em và họ đều là nạn nhân, mỗi người mỗi cách. Có phải chúng ta đã hứa là sẽ cùng chung chịu những niềm vui và nỗi khổ trên đời không? Vậy đó không phải là sự hy sinh. Đó chỉ là sự chia sẻ."

Và tôi đã sát cánh cùng anh nổi, chìm trong cõi ta bà, trong nụ cười khi gia đình xum hợp, trong nước mắt khi một đứa con sớm vội ra đi, trong thành công, trong thất bại suốt bốn chục năm qua.

Rồi trời đất nổi cơn gió bụi. Năm 1975 tôi dắt díu các con về Mỹ sống tại California. Bà mẹ chồng ở tận Boston qua CA thăm cháu nội và dâu lần đầu tiên.

Mẹ ruột kẹt lại quê nhà, mẹ chồng ở kề cận, thôi thì hãy vui với hiện tại và những gì mình có. Gạo trồng ở Việt Nam hay trồng ở Mỹ thì cũng nấu thành cơm. Mẹ ruột hay mẹ chồng thì người đàn bà đó cũng đã thương yêu và dưỡng nuôi người mình yêu dấu. Bà hỏi chớ các cháu đã được rữa tội chưa? Tôi nói ngắn gọn "Dạ chưa. Con đạo Phật." Bà mỉm cười không nói gì và không bao giờ nhắc lại.

Hình như người Mỹ có tâm hồn rộng rãi hơn. Bà thường hay lục lọi và gởi về cho cháu nội những quyển thánh kinh rất cũ của gia đình. Tôi nhận và trân trọng giao lại cho các con. Mẹ chồng gần với con dâu hơn người con ruột.

Thời gian qua, một hôm thằng con cả báo cho mẹ biết là nó muốn cưới vợ. Mình đã già rồi mà không hay bạn ơi. Khi nghe con trình bày mọi điều, bà chị la làng chói lói. Trời ơi, nó là con trai lớn nhứt mà theo đạo Chúa thì lấy ai mà thờ phượng em? Bạn ơi, bạn nghĩ sao? To be or not to be? Nói Yes, con cứ tiếp tục lo hôn lễ hay nói No, No Way.

Hừm, thờ phượng là nó sẽ nhớ tới ngày mình theo Phật, mua một mâm đủ cả heo quay, gà vịt, có cả bia rượu, bưng lên bàn thờ để một tiếng đồng hồ rồi dọn xuống mời bạn nhậu? Hay là nó cúng mâm chay nhưng lại không ăn? Hay là nó tới chùa nhờ thầy đọc một thời kinh? Thầy lo đọc, nó lo nhớ tới cái đầu gối hơi đau vì quì lâu! Hay nó dọn một cái bàn thờ trong nhà, chưng cái hình mình lên. Có ai đó hỏi con nó chớ hình của ai vậy thì thằng cháu nội nhìn hình và nói "I don't know"!

Chỉ còn cách hỏi nó.

Cô đó hiền không? Dạ hiền. Cô đó giỏi không? Dạ giỏi. Cô đó thích săn sóc con cái, nhà cửa không? Dạ thích. Cô đó thương con không? Dạ thương. Vậy thì yes, con ơi, yes. Mẹ chỉ cần thấy con được hạnh phúc, an vui. Mẹ tin vào sự khôn ngoan và lựa chọn của con (cho con học bao lâu chắc con không ngu đâu, phải không).

Vợ chồng con thương yêu nhau và tử tế với mẹ khi mẹ còn sống là con đã "thờ phượng" mẹ rồi. Trong con đã có dòng máu của mẹ. Con làm một người chồng tốt, một người cha tốt, một con người tốt là con thờ phượng mẹ đó, phải không? Bạn ơi, bạn có thấy tôi quá "văn minh" không? Quá... quá... tiếng gì hả mà người Mỹ thường hay chỉ mấy ông nghị viên trong đảng dân chủ đó? À à, quá "liberal" không?

Vậy là tôi có hai thằng con theo đạo Chúa của vợ và năm đứa cháu nội biết Phật là Budha chớ chẳng biết Nam Mô. Quên cho bạn hay là tôi đã không rửa tội hoặc bắt các con theo đạo nào hết. Tôi để cho chúng tự do chọn lựa khi chúng đến tuổi trưởng thành (hoặc "được" vợ dẫn dắt). Tuy nhiên tôi cũng thường đem các con đi chùa khi chúng còn nhỏ và mỗi khi tết tôi đều dạy chúng lạy bàn thờ Phật và bàn thờ tổ tiên. Cho đến bây giờ vẫn vậy. Phải lạy bàn thờ. Đó là điều kiện duy nhứt tôi đòi hỏi gia đình các sui gia trong ngày cưới, dù họ là đạo nào. Tôi kính trọng tất cả các đấng dẫn dắt linh hồn.

Mỗi khi gia đình tụ họp tại nhà thằng con cả, nhằm ngày ăn chay, tôi luôn có ít nhứt một món chay rất ngon do con dâu Công giáo nấu. Tôi biết ơn chúa Jesus quá đỗi vì con dân của Ngài quả là một người đầu bếp giỏi và là một đứa con dâu rất hiếu thảo.

Thế là tôi trở thành minority, có nghĩa là thiểu số trong gia đình tôi. Ông xã, hai thằng con, hai cô dâu, năm đứa cháu nội, tất cả là mười người con Chúa. Một đứa con gái và chồng cùng ba đứa con tin tưởng cả Phật lẫn Chúa. Ngày lễ Giáng Sinh và cuối tuần thằng cháu ngoại mười hai tuổi đi đờn violon trong nhà thờ. Khi về nhà ngoại thì vô lạy Phật và... ngồi thiền!

Thằng con út thì, bạn có thể gọi nó là người vô tôn giáo, khuyên các cháu không nên mỗi chút mỗi đổ thừa cho Chúa và khi xin tội thì phải nhớ chừa cái tội đó đừng lập lại và nhận xét rằng thuyết nhân quả của nhà Phật rất hay nhưng đôi khi Phật tử lạm dụng thuyết nhân quả để chê đè người khác và vì thế làm cho người ta đau khổ. Bạn thấy nó đúng không? Nó mới hai mươi bảy tuổi và đôi khi nó nói chuyện đạo Phật làm tôi cũng ngẩn ngơ. Nó nghiên cứu đạo Phật bằng tiếng Mỹ. Tôi học Phật bằng tiếng Việt. Không biết có khác nhau nhiều không?

Nói cho bạn mừng dùm là dù thiểu số nhưng đạo Phật trong nhà tôi vẫn thịnh vượng. Tôi chưng bày tượng Phật tùm lum, trong vườn hoa đằng trước, trong sân đằng trước, trong vườn hoa đằng sau, trong sân đằng sau, ngay giữa vườn, trong luống hoa, giữa bụi lan... Bàn thờ Phật ở phòng khách, bàn thờ Phật trong phòng thờ, tượng Phật trên đàn dương cầm, tượng Phật trên đầu ti vi. Đây cũng là một tội ăn hiếp người (chồng) quá đáng, chắc kiếp sau lại phải trả thôi.

Rồi cách đây hai tháng, khi anh và tôi cùng ở tuổi bẩy mươi, phải bạn ơi cái tuổi “thất thập cổ lai hi” đó, thì có một người quen từ Việt Nam qua chơi. Người nầy đã đi tu Chúa khi còn con gái mười bẩy tuổi và hiện nay năm mươi bẩy tuổi và đã được lên chức Mẹ Bề Trên. Trong khi trò chuyện, Sơ (xin tạm gọi như thế cho gọn) khám phá ra là chồng thì đạo Chúa chánh gốc (quên nói cho bạn biết là mẹ chồng mình gốc gác người Ý), đã được rửa tội, đã hưởng hết các phép ban ơn v.v... mà lại đi cưới một người vợ ngoại đạo, lại còn không bắt vợ theo đạo của mình. Thế thì khi chết sẽ không được vào nước Thiên Đàng, sẽ không được Chúa tha thứ, sẽ xuống địa ngục v.v... Và Sơ chỉ cho tôi nên đi kiếm Cha để xin Cha làm phép, xin Chúa tha tội cho ông xã để ông xã được trở về với Chúa.

Tôi hoảng hồn nghĩ mình thật là tội lỗi, bấy lâu nay chỉ lo cho linh hồn của mình, còn người bạn đời thì mình lại thờ ơ, may mà có Sơ nhắc nhở. Tôi bèn dịch lại những lời Sơ nói. Ông xã vẫn làm thinh (lại cho bạn biết anh là người ít nói nhứt thế gian, bạn có biết tại sao không? Vì chị vợ đã nói hết thời gian rồi, anh chồng làm gì còn chỗ và thời gian để nói nữa, đã cưới nhau bốn mươi năm rồi, phải quen tánh quen nết chớ, phải không bạn?). À hình như anh có lầm thầm cái gì là anh chưa từng bao giờ bỏ Chúa thì tại sao phải trở lại? Tôi thì sợ hãi nên thúc giục anh mau đến tìm Cha.

Bạn có thấu hiểu được nỗi đau lòng của tôi không? Chắc là không. Vì để hiểu được bạn phải ở trong hoàn cảnh nầy và tôi thì không muốn cho bất cứ ai vướng vào cái vòng tục lụy nầy hết. Giống như cái ông gì đó (trí óc tôi lúc nầy chậm chạp quá, đã quên béng tên ổng) đang làm quan lớn với đầy đủ vợ đẹp, con khôn, quyền cao, chức trọng thì bỗng giựt mình tỉnh giấc nam kha thấy mình vẫn đang ngồi dưới đất, vợ con không, lầu đài không, tiền bạc không, quan chức không.

Giống như bạn, tôi đã "cho anh cả cuộc đời", những tưởng mình đã cùng ai chung chịu nhục nhằn, hạnh phúc, đã cùng ai nở nụ cười, lau nước mắt, đã cùng ai ngẩng mặt, cúi đầu... Ngờ đâu bừng con mắt dậy thấy mình tay không! Mình đã đẩy người ta xuống địa ngục, mình là nguyên nhân để người ta xuống địa ngục. Bạn khuyên tôi phải làm sao? Người ta xuống địa ngục chưa thì tôi không biết, mà tôi thì đã ở trong đó rồi. Lòng tôi tan nát, bạn ơi. Tôi phải đọc tụng kinh gì hả bạn? Lương Hoàng Sám? Thủy Sám? Mà tụng thì ăn thua gì! Nếu tụng mà hết được tội đẩy người xuống địa ngục thì tôi nguyện đọc mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, từ đây cho đến hết cuộc đời.

Ngày hôm sau khi ngồi ăn cơm, dưới cái diã, tôi thấy một cái bao thơ, giống như cái card chúc tết hay chúc sinh nhựt vậy. Tôi ngạc nhiên vì không phải tết, cũng chẳng là sinh nhựt. Anh chẳng nói gì. Tôi mở card ra đọc những dòng chữ có thể dịch ra Việt ngữ như sau:

"Nếu phải xuống địa ngục và vĩnh viễn bị cấm cửa Thiên Đàng thì anh sẵn sàng và hạnh phúc chấp nhận. Ngày em nhận lời làm vợ anh là ngày Chúa đã ban ơn phước cho anh và chấp nhận anh vào cõi Thiên Đàng và anh đã ở Thiên Đàng từ dạo đó, nay sao lại còn phải xin xỏ để trở vào? Anh không ăn năn. Anh không ân hận. Anh không van xin. Anh chắc rằng Sơ đã không nhìn thấy những giọt nước mắt của em đã đổ ra cho anh, vì anh, vì hạnh phúc của anh, vì tội lỗi của anh. Nếu thấy thì anh lại tin chắc rằng Sơ sẽ bảo anh : “Con hãy cám ơn Chúa đã cho con gặp người vợ ngoại đạo nầy”. Em hãy yên lòng, đừng thúc giục anh tìm Cha. Chúa rất nhân từ và thông cảm. Anh đang ở Thiên Đàng."

Đọc xong, tôi ngẩng lên nhìn anh. Tôi lại để cho nước mắt chảy ra thấm ướt tờ thư. Đã lâu rồi tôi không khóc. Lần nầy tôi không cố ngăn lại. Khóc được cứ khóc bạn ơi. Chỉ sợ rằng mình không khóc được và không được khóc!
Bạn có thấy dị không khi một bà già bẩy mươi tuổi còn khóc được vì một lá thư... (có thể gọi là thư tình không bạn?). Không, đây không phải là thư Tình! Đây là thư Nghiã! Tình yêu sôi nổi với dục vọng, với ghen tương, với giận hờn đã qua lâu rồi. Đây là sự thương yêu, nâng đỡ, dắt dìu nhau của hai con người đang đi vào đoạn cuối của cuộc đời mà không lãng quên những hứa hẹn ở buổi ban đầu. Đây là Nghiã Vợ Chồng. Dù cho bạn có thành hôn với người Việt Nam, người Mỹ, người Trung Quốc, người Đại Hàn, người Pháp, người da đen, da trắng, da màu... thì nó vẫn tồn tại và rực rỡ trong tâm bạn.

Tôi hy vọng mãnh liệt rằng Chúa sẽ không bắt tội anh vì tôi tin rằng anh đã sống giống như ý Chúa: Thương Yêu, Trung Thành và Nhân Ái.

Đây là một phần câu chuyện đời lộn xộn của tôi và tôi xin chia sẻ cùng bạn với tất cả trái tim tôi. Có tội hay không có tội? Anh đã đi trật đường của Chúa dạy? Anh đang từ bỏ Thiên Đàng và trên đường xuống địa ngục? Anh thật không biết. Tôi là tên ác quỷ đang đẩy người vào chốn tối tăm? Tôi thật không biết. Chúng tôi chỉ biết cầu xin Chúa và Phật cho chúng tôi được có mặt bên nhau những khi hoạn nạn, được giúp đỡ nhau những lúc vấp ngã, được nấu cho nhau chén cháo trong lúc ốm đau, được nắm tay nhau mỉm cười khi mở cửa nhà đón đàn con cháu.

Bạn ơi, tôi không cần phải có bàn thờ và anh thì không cần phải kiếm Cha để rữa tội. Tôi vẫn là một Phật tử thuần thành và anh vẫn làm dấu thánh giá. Chúng tôi không quá "liberal" phải không bạn? Thiên Đàng và Niết Bàn của chúng tôi có nghĩa là "in the here, in the now" như Sư Ông Nhất Hạnh vẫn nói. Không biết chúng tôi có hiểu đúng ý của Sư Ông không?

Hai chúng tôi Tội Lỗi và Hạnh Phúc ngang nhau. Cả Phật, cả Chúa đều rất Bác Ái và Công Bằng, Bạn đồng ý không?

Le Hoa Wilson
 

Delena

Phó đoàn Nghệ Thuật 5
#2
Có tội hay không có tội
•PSN - 18.4.2011 | Le Hoa Wilson

"Nếu phải xuống địa ngục và vĩnh viễn bị cấm cửa Thiên Đàng thì anh sẵn sàng và hạnh phúc chấp nhận. Ngày em nhận lời làm vợ anh là ngày Chúa đã ban ơn phước cho anh và chấp nhận anh vào cõi Thiên Đàng và anh đã ở Thiên Đàng từ dạo đó, nay sao lại còn phải xin xỏ để trở vào? Anh không ăn năn. Anh không ân hận. Anh không van xin. Anh chắc rằng Sơ đã không nhìn thấy những giọt nước mắt của em đã đổ ra cho anh, vì anh, vì hạnh phúc của anh, vì tội lỗi của anh. Nếu thấy thì anh lại tin chắc rằng Sơ sẽ bảo anh : “Con hãy cám ơn Chúa đã cho con gặp người vợ ngoại đạo nầy”. Em hãy yên lòng, đừng thúc giục anh tìm Cha. Chúa rất nhân từ và thông cảm. Anh đang ở Thiên Đàng."
Le Hoa Wilson
Câu này rất hay:113:
Cám ơn anh đã post bài viết đầy ý nghĩa như thế này!Thật sự gia đình em cũng 2 tôn giáo đây.....hhihi.Ba thì theo đạo Thiên chúa,Mẹ thì theo Phật giáo,gia đình có 5 anh,chị em thì 3 theo đạo Phật giáo,2 theo đạo Thiên chúa.............Bây giờ ông bà cũng đã khuất,đến ngày Giỗ mẹ thì em cúng làm theo Phật,ngày Giỗ ba thì người anh Giỗ theo Thiên chúa,nói chung thì gia đình cũng hoà đồng Tôn giáo .....các anh chị thấy có lạ không nà!!!!:1:
 

pisu

Thành viên mới
#3
Có tội hay không có tội ? Không biết bài viết của chính tác giả, hay do người khác post, nhưng thôi cứ trả lời vậy.:1:
_ Đạo Thiên Chúa không ép buộc cô phải theo Đạo khi kết hôn với người có Đạo. Nhưng cô phải cam kết là không cản trở việc theo Đạo của chồng và con cái.
_Nếu chồng của cô chưa từng kết hôn, thì hôn phối của hai cô chú được Hội Thánh chấp nhận. Nhưng nếu chú đã từng kết hôn với người khác, thì phải làm đơn xin Toà án hôn phối tuyên bố hôn phối trước đó vô hiệu, thì khi đó hôn phối của cô và chú mới được Hội thánh công nhận.
 

hthaith

Thành viên tích cực
#4
Ðề: Có tội hay không có tội

Có tội hay không có tội

.....................Hai chúng tôi Tội Lỗi và Hạnh Phúc ngang nhau. Cả Phật, cả Chúa đều rất Bác Ái và Công Bằng, Bạn đồng ý không?

Một bài post thật hay và ý nghĩa, Thanks Quaidan.


Còn đây là câu chuyện của tui, cũng liên quan tới câu hỏi “Có tội hay không có tội”

Năm lên 18 tuổi, do gia đình thuộc loại có lý lịch “đen thui” nên tui bị…vinh hạnh đi nghĩa vụ quân sự, sau mấy tháng quân trường tui lại may mắn bị đưa ra tuyến đầu qua Kampuchia tham gia mấy trận đánh tại Battambang, Siem reap, đồi Paillin….Chắc có lẽ trong ý nghĩ của mấy vị cán bộ lúc ấy chỉ là : Cho chúng mày chết luôn, vì tụi bay là loại thuộc thành phần….No good.
Trong những trận đánh nảy lửa đó, có khi đơn vị tui nằm phục kích địch, khi thấy nhóm Tamok xuất hiện, đựơc lịnh của chỉ huy, tui liền xả cho đến khi hết đạn mới thôi.

Sau khi hoàn thành….nghĩa vụ quốc tế, tui trở về làm dân thường, và đầu tiên là đi xưng tội với Cha cố.

…….Thưa Cha, có lẽ con cũng đã phạm tội…giết người.
??????? Im lặng một hồi, tui đọc được sự căng thẳng trên nét mặt của vị Cha cố. Vài giây sau Ngài hỏi: Tại sao lại giết người, ở đâu, khi nào….

Tui kể lại những lúc đơn vị nằm phục kích, khi địch xuất hiện, được lịnh là tui bắn xối xả.
Vị Cha già thở ra, và hỏi tiếp:
Rồi con có bắn không?
Đương nhiên là con phải bắn thôi, vì nếu không làm vậy, con sẽ được 1 phát…..ân huệ của vị chỉ huy đứng phía sau ngay. Thưa Cha.

Rồi con bắn có trúng không và bắn vào chỗ nào? Tay, chân hay bụng của họ? Vị Linh mục hỏi tiếp.
Đương nhiên là nhắm bắn vào….đầu rồi thưa Cha, vì con đã được dạy từ những vị chỉ huy như thế mà. Còn bắn trúng hay không thì con không biết, vì lúc đó đơn vị con gần 15 người cùng nhau xả cho hết đạn, chỉ biết lúc đó nhiều tiếng kêu la của địch và sau đó nhiều tên….tắt thở!!!!!

Im lặng một lúc, Ngài cho tui vài lời khuyên và không trả lời : Có tội hay không có tội.

Vài ngày sau, tui vào Chùa, gặp được vị Sư Trụ Trì và cũng kể lại câu chuyện chiến trận của mình, những mong Ngài Trụ Trì giải tỏa giúp mình ý nghĩ “Có tội hay không có tội”.

Ngài im lặng hồi lâu, sau đó thuyết pháp cho tui rất nhiều, giờ tui cũng hổng nhớ hết được nữa, và câu trả lời: Có tội hay không có tội, tui vẫn chưa tìm được.

hthaith
 

thanhnv

Thành viên tích cực
#5
Ðề: Có tội hay không có tội

Cám ơn quaidan! bài viết hay lắm. Tình thương yêu vợ chồng vượt lên trên tất cả.

@hthaiht

Chiến tranh nhìn ở nhiều góc độ sẽ có thể có những nhận xét khác nhau.
 

hoaxuan

Thành viên tích cực
#6
Ðề: Có tội hay không có tội

Sau khi hoàn thành….nghĩa vụ quốc tế, tui trở về làm dân thường, và đầu tiên là đi xưng tội với Cha cố.
Tui kể lại những lúc đơn vị nằm phục kích, khi địch xuất hiện, được lịnh là tui bắn xối xả.
Vị Cha già thở ra, và hỏi tiếp: Rồi con có bắn không?
Đương nhiên là con phải bắn thôi, vì nếu không làm vậy, con sẽ được 1 phát…..ân huệ của vị chỉ huy đứng phía sau ngay.
Ngài im lặng hồi lâu, sau đó thuyết pháp cho tui rất nhiều, giờ tui cũng hổng nhớ hết được nữa, và câu trả lời: Có tội hay không có tội, tui vẫn chưa tìm được.hthaith
Xét theo luật pháp thì miễn bàn. Xét theo tâm linh thì Bạn hthaith không phải trong trường hợp tự vệ, do đó Bạn có tội, nhưng có tình tiết giảm nhẹ là do bị ép buộc. Bạn có thể làm việc phước thiện, hoặc cầu siêu cho những người đó, xin lỗi họ, cầu cho họ siêu thoát không còn oán giận.
 
Chỉnh sửa cuối:

cuti

Thành viên tích cực
#7
Ðề: Có tội hay không có tội

Xét theo luật pháp thì miễn bàn. Xét theo tâm linh thì Bạn hthaith không phải trong trường hợp tự vệ, do đó Bạn có tội, nhưng có tình tiết giảm nhẹ là do bị ép buộc. Bạn có thể làm việc phước thiện, hoặc cầu siêu cho những người đó, xin lỗi họ, cầu cho họ siêu thoát không còn oán giận.
Theo quan điểm của mình thì đã gọi là Chiến Tranh thì không có khái niệm "tự vệ" hay "tấn công", đã là chiến tranh thì khốc liệt và vô cùng tàn nhẫn, chỉ có tội khi anh dùng công cụ chiến tranh(súng đạn) để giết những người dân vô tội(em bé, người già,phụ nữ-chỉ tương đồi) nói chung là những người không có khả năng làm hại đến tính mạng của mình thì đó mới là Có Tội(ví dụ vụ tàn sát tại Mỹ Lai lính viễn chinh Mỹ giết gần 500 người trong đó hầu hết là đàn bà, người già và trẻ em), còn trong trường hợp này là quân lính của Pon Pot(vô cùng tàn ác) tàn ác vơi ngay cả người Camphuchia chứ không riêng gì người Việt, giết 1 tên đồ tể này để cứu 1 ngàn 1 vạn người dân vô tội khác thì bạn hthaith là Có Công chứ không phải Có Tội, nhưng nói thì nói vậy vì chúng ta quá nhỏ bé so với Thượng Đế nên chúng ta không đủ tư cách để phán xét ai là có tội và ai không có tội mà nên dành phần này cho Thượng Đế còn quan điểm của mình là trong chiến tranh buộc phải chém giết là chuyện rất bình thường, nhắc lại là chỉ chém giết binh lính thôi nhé, còn chém giết người già, trẻ em, nói chung là những người không thể làm nguy hại đến tính mạng của mình thì Có Tội Là Điều Hiển Nhiên rồi! Đê tài này cũg hay nhưng khá phức tạp chắc chắn sẽ tranh cãi mãi không thôi, nên mình cũng không nên dám nói nhiều, cuộc sống vốn phức tạp và khó phân biệt đâu là "có tội" hay không "có tội", vì dụ như thế này, cuti đi xe máy ra đường va quẹt phải 1 anh chàng nọ chưa biết ai đúng sai, cuti chửi đổng 1 câu vào mặt anh kia "ĐM, đi xe thế à!" rồi quẹo vào hẻm đi mất, anh kia bị quẹt hư xe rồi bị chửi 1 câu tức ói máu hậm hực về nhà, chưa kịp hạ hỏa vào nhà gặp bà vợ có tật hay nói nhiều la lối này nọ, anh chàng này tức quá lao vào bóp cổ bà vợ chết... thế thì hỏi cuti "Có Tội" hay "Vô Can"? đối với luật Pháp thì cuti Không Có Tội nhưng xét về luật nhân quả thì cuti là Có Tội vì mọi chuyện bắt nguồn từ cuti mà ra, nêu cuti không buông lời chửi bới anh kia làm cho anh ta tức ói máu thì chắc vợ của anh ta không chết tức tửi như vậy. Đây chi là ví dụ thôi nhưng thực tế ngòai xã hội cũng đầu rẫy nhừng oan nghiệt như thế này, do vậy nếu mình không trực tiếp cầm dao giết người khi nhắm mắt xuôi tay cũng đừng nghĩ rằng mình hòan tòan trong sạch, biết đâu có 1 lần trong đời mình đã gây ra 1 oan nghiệp nào đó rồi cũng nên...
 

LienDang

Thành viên tích cực
#8
Ðề: Có tội hay không có tội

Lan dau tien em vao trong Dien Dan Phat Giao.duoc nghe nhung loi tam su,chia se cua anh chi,duoc nghe nhung trai nghiem cuoc song va chan ly song,that la y nghia vo vang......xin cam on tat ca anh chi da chia se,niem vui,noi buon....Cuoc song rat vo thuong,,duoc biet anh chi tren nay cung la 1 cai duyen..em xin cau chuc cho tat ca anh chi em than tam an lac....Trong nha phat co 1 cau lam em cam thay tam dac nhat,Pham lam viec gi thi hay nghi den cai qua cua no.......
 

nguyetts

Thành viên tích cực
#9
Ðề: Có tội hay không có tội

Theo toi nghi dao nao cung day con nguoi lam dieu lanh , tranh dieu du .Ngoan dao ma song khong co long NHAN DAO thi CHUA , PHAT cung khong dung tha .Toi xin gui mot bai tu nguon Email cua than huu , ACE doc de hieu hon ve cai TAM cua con nguoi .TRỊ GIÁ CỦA MỘT PHÉP MÀU

Cô bé Tess của câu chuyện

Một cô bé tám tuổi nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em trai nhỏ. Cô bé chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô không còn tiền. Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được em trai cô bé, và cha mẹ em không tìm ra ai để vay tiền. Do đó, gia đình em sẽ phải dọn đến một căn nhà nhỏ hơn vì họ không đủ khả năng tiếp tục ở căn nhà hiện tại sau khi trả tiền bác sĩ.

Cô bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng thì thầm tuyệt vọng : “Chỉ có phép màu mới cứu sống được Andrew”. Thế là cô bé vào phòng mình, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn thận.

Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến tiệm thuốc gần đó. Em đặt toàn bộ số tiền mình có lên quầy.

Người bán thuốc hỏi: “Cháu cần gì ?”

Cô bé trả lời: “Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu.”

- Cháu bảo sao? – Người bán thuốc hỏi lại.

- Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh gì đó trong đầu mà ba cháu nói chỉ có phép màu mới cứu được nó. Phép màu giá bao nhiêu ạ?

- Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc – Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.

- Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố tìm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu?

Trong cửa hàng còn có một vị khách ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé : “Em cháu cần loại phép màu gì ?”

- Cháu cũng không biết nữa – Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. “Nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để đi tìm mua phép màu đó.”

- Cháu có bao nhiêu ? – Vị khách hỏi.

Cô bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu.”

Người đàn ông mỉm cười : “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu”.

Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói : “Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu cần không.”

Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia thần kinh tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và không lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh.

Mẹ cô bé thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”.

Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép màu giá bao nhiêu …

Một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ, và lòng tốt của người bác sĩ

Nguồn từ Email thân hữu


Bác sĩ Carlton Amstrong chữa trị cho bé Andrew


Lược thuật theo nguyên tác :
 

thulieu

Thành viên tích cực
#10
Ðề: Có tội hay không có tội

thật là một câu chuyện cảm động và đầy ý nghĩa cho cuộc sống,nói lên tình cảm vợ chồng thật gắn bó và yêu thương ,luôn luôn bên cạnh nhau và cùng nhau chia sẻ những vấn đề .......mong là những cặp vợ chồng sau khi đọc được bài viết này có thể cảm nhận được ,và luôn được hạnh phúc:41::41::41: