Em Yêu Anh - Phẩy…

#1

Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu họ như thế nào. Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e... Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện này...

Khi ông bà Point (tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) sinh được một cậu con trai, họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa những tên tuổi nổi tiếng như Rambo, Charlemagne, Ramses, Catona… cuối cùng họ chọn Virgile bởi đó là tên của một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất. Chỉ có điều là ông Point do quá xúc động khi nắn nót tên con vào sổ đăng ký nên đã viết nhầm thành “V-I-R-G-U-L-E” và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).

Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười: - Con mình thật xinh xắn và bé nhỏ. Virgule! Thế cũng tốt. Và cái tên đã được giữ lại.

Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và có vẻ ngồ ngộ. Ở trường, mỗi khi điểm danh nghe thầy giáo gọi: “Point Virgule!” cậu liền đứng bật dậy như một dấu chấm than và đáp: “Dạ, có mặt!”.

Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của mình - Séraphine. Khi yêu, người ta thường hành động theo hai cách: hoặc bày tỏ nỗi lòng hoặc không dám lên tiếng. Virgule thuộc loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa là mỗi khi Séraphine xuất hiện là Virgule lại trở nên xanh mét, mồ hôi đầm đìa và chân tay cứng đờ. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dấu chấm nhỏ xíu cô đơn – lúc đó gọi anh là Point Point thì có vẻ đúng hơn. Và Séraphine chẳng bao giờ quan tâm đến anh.

Ấy vậy mà... chính chữ ‘’u’’ đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không? Séraphine ôm trong lòng một tình yêu đơn phương. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện, gọi điện, viết thư cho chàng trai mà cô đang yêu.... nhưng không hề nhận được một chút phản ứng nào từ phía anh ta. Một này nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho anh chàng này. Và chính hôm đó, Séraphine đã gặp Virgule ở bưu điện vì anh là nhân viên ở đó. Khi thấy Séraphine bước đến bên quầy, Virgule cảm thấy như muốn ngất đi. Cô nói mà không ngước nhìn lên:

- Tôi muốn gửi một bức điện - Séraphine nói với một giọng buồn bã.

- Xin cô vui lòng đọc nội dung... Virgule cầm bút và lắp bắp nói.

Séraphine đọc với giọng run: - Je t’aime - virgule - Je t’adore – virgule - Je voudrais tant que tu me dises que tu m’aimes aussi - point. (Em yêu anh - phẩy - em thương anh - phẩy - em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em - chấm).

Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như thế và Virgule đã yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc lại giọng rõ ràng: “Em yêu anh - em thương anh…”

- Không, không! - Virgule nói - Hãy đọc lại đầy đủ cơ!

Séraphine làm theo: - Em yêu anh - phẩy - em thương anh - phẩy... Lần nữa nhé cô!... - Virgule rụt rè đề nghị.

Mỗi lần nghe Séraphine đọc lời nhắn đó, đôi mắt anh lại sáng lên. Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt đen to và hàng mi dài, nụ cười của anh tươi sáng và giọng nói thì dịu dàng, êm ái như mật ngọt.

Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô: “Anh cũng yêu em, Séraphine”. Chỉ một chữ thôi đôi khi làm thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.

Bây giờ Virgule và Séraphine đang sống rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có thêm ba dấu chấm nhỏ...

(Kỳ Thư - Dịch từ Internet )​