Gửi lời cho gió thoảng mây bay

Status
Không mở trả lời sau này.

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#1
Đôi điều suy nghĩ!

Những tờ lịch dần rơi... chỉ còn lại một tờ cuối cùng của năm và sẽ khép lại năm cũ, để chuẩn bị đón chào một năm mới.

Lời nói đầu tiên của tôi là chân thành gửi lời cám ơn đến tất cả Ban Điều hành, cũng như các ACE của diễn đàn. Và cũng xin được mạo muội có vài suy nghĩ, nếu có gì không phải mong được thông cảm bỏ qua...

Qua một năm cùng tham gia với diễn đàn XNC nầy. Bản thân tôi cũng đã học hỏi được một số kinh nghiệm, tư vấn về việc xuất cảnh qua các bài viết hay, và bổ ích của các Bác: Thành, ziz , vuthangsi, Dungphuquoc, tamtuong, tuandoan, bạn ngochappy, v…v… (Xin phép được nêu tên). Thời gian đầu cũng không ít bở ngỡ, rồi thì cũng qua, và nhất là rất vui khi được quen với một số bạn, cho dù chỉ biết nhau qua nick name của diễn đàn.

Để thư giãn thường thì vào diễn đàn đọc bài, hoặc là các mục như: Nhà máy than, Nhà máy pháo, xem hình, nghe nhạc v…v… giải trí, xả stress, để cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn (Cười cho đời bớt ưu phiền).

Trong thâm tâm tôi lúc nào cũng luôn trân trọng, ghi khắc rất nhiều những gì tôi đã, và đang tham gia với diễn đàn cùng tất cả ACE.

Nhất là BĐH các Bác luôn cặm cụi, trả lời bài, tư vấn, hướng dẫn những kinh nghiệm hiểu biết, giúp cho các ACE và đã thành công rất nhiều trong việc xuất cảnh đoàn tụ với gia đình ở Hải ngoại, cũng như các diện Du học v…v...

Mong rằng diễn đàn mình ngày càng phát triển, có thêm nhiều thành viên mới, và cũng là điểm tựa tinh thần cho tất cả ACE của diễn đàn.

Thân chúc BĐH, cùng tất cả ACE trước thềm năm mới luôn được nhiều sức khỏe, an vui, hạnh phúc, gặp thật nhiều may mắn trong cuộc sống, và thành công.

Chào thân mến.

 
Chỉnh sửa cuối:

ngochappy

Cựu Ban điều hành
#2
Ðề: Đôi điều suy nghĩ...!

Xin chào bạn Hoaiphuongchau,

Xin cám ơn những lời chia sẻ chân tình của bạn.

Chỉ còn một ngày nữa là ngày cuối cùng của năm, một năm mới sẽ bắt đầu, xin gởi đến bạn và gia đình những lời chúc an vui, hạnh phúc và mọi sự may mắn.

Thân mến,

Ngọc:1:+



 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#3
Đôi điều suy nghĩ

Mến chào bạn ngochappy,

Mình rất vui và cám ơn những lời chúc thân tình của bạn.




Chúc bạn sang năm mới gia đình vui vẻ, sức khỏe, hạnh phúc, và gặp thật nhiều may mắn trong cuộc sống.

Thân mến.
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#4
Mùa xuân và tuổi xuân

PN - Đất trời có mùa xuân, con người có tuổi xuân. Mùa xuân của đất trời đầy hoa thơm sắc thắm, tuổi xuân của con người đầy sức sống tình yêu. Mùa xuân đi còn trở lại, tuổi xuân đi rồi là qua mãi mãi...Ta đón xuân mỗi năm với những cảm xúc mới, xuân mỗi lần trở lại cũng mới tinh khôi.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
Mùa xuân mở đầu cho một năm mới. Tuổi xuân mở đầu cho một đời người. Tất cả đều là biểu tượng của cái đẹp, của khởi đầu thăng hoa. Mùa xuân mang đến cho con người niềm vui và hạnh phúc. Tuổi xuân đưa con người vào bước trưởng thành của tình yêu và sự nghiệp. Sự khởi đầu nào cũng rất quan trọng và người ta tin đó là nền tảng của tương lai. Khi đứng trước cửa ngõ tương lai ấy, người ta hồn nhiên như hoa như bướm, mơ mộng như gió như mây; người ta nghĩ dưới chân mình là núi đá uy nghi, trong hồn mình là suối nguồn biển cả, trước mắt mình là mặt trời rực rỡ.

Rồi thời gian đi tới, con người cũng đi tới theo vòng quay nhân thế. Mùa xuân lặng đi trong đất trời để rồi một năm sau trở lại với chiếc áo choàng hoa sặc sỡ và ấm áp. Tuổi xuân cũng lụn đi trong đời người nhưng không bao giờ trở lại. Mặc cho luyến lưu tiếc nuối, tuổi xuân lạnh lùng đi qua mang theo sự tàn phá của thời gian, con người chỉ biết tìm lại tuổi xuân trong ký ức và hoài niệm.

Những ai sống trong tuổi xuân hãy sống hết mình với cái đẹp của nó, và từ cái đẹp đó ta giữ mãi cái đẹp cho đời mình, để khi đến tuổi già ta vẫn còn được chút hồn xuân, đó là hạnh phúc viên mãn của đời người. Đi giữa mùa xuân, ta tận hưởng tất cả hương hoa nắng ấm, đó là tinh túy của một năm. Bằng tình yêu trọn vẹn và lòng rung cảm dạt dào, ta nguyện giữ mãi vẻ đẹp của mùa xuân suốt một năm dài để dù xuân có đi qua, tâm hồn xuân vẫn sáng trong lấp lánh giữa cõi trần gian diễm tuyệt.

Đất trời có vạn mùa xuân, con người vẫn luôn ca ngợi và chờ đón mùa xuân. Đời người chỉ có một lần xuân, hãy làm cho thời gian bất lực trước cái đẹp tâm hồn vĩnh cửu và vô giá của con người…

(Sưu tầm)
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#5
Khi ai đó làm bạn tổn thương

PN - Khi ai đó làm bạn tổn thương điều bạn nghĩ đầu tiên là gì? Khiến họ phải đau đớn như chính bạn lúc này phải không? Dường như tất cả chúng ta ai cũng có chung suy nghĩ này bởi bản năng tự vệ của con người rất lớn.
Bất kể ai trong đời cũng ít nhất một lần trải qua cảm giác bị tổn thương này. Bởi nếu không va chạm nhau thì làm sao chúng ta có thể hiểu và cảm thông cho nhau được? Người đời ai cũng muốn giành phần thắng về mình nhưng nếu làm người khác tổn thương để có được phần thắng đó thì liệu có nên không?


Ảnh minh họa -Nguồn: Internet

Đau đớn:
Nếu đã từng bị tổn thương vì một điều gì đó chắc hẳn bạn biết cảm giác ấy khó chịu và đau đớn đến nhường nào. Nó như những mũi kim đâm vào tâm can bạn, khiến bạn ray rứt khó chịu vô cùng. Cảm giác bị tổn thương, lừa dối đó là cảm giác đau đớn nhất mà mỗi con người phải đối mặt trong cuộc sống của mình. Nhiều người đã từng nói rằng, nỗi đau về tinh thần lúc nào cũng đau đớn và dai dẳng hơn nỗi đau về thể chất. Bởi vết thương trên da thịt có thể lành theo năm tháng dù vết sẹo còn mãi với thời gian. Nhưng nó không dai dẳng và đau đớn như vết thương do tinh thần để lại.

Trả đũa:
Khi bị tổn thương điều chúng ta thường làm đó là trả đũa những kẻ đã làm cho chúng ta đau đớn. Cho dù họ là ai và chúng ta đã từng yêu, tin tưởng họ đến nhường nào thì nhất định chúng ta phải làm họ đau khổ như chúng ta đã từng phải gánh chịu. Rất nhiều câu chuyện đau lòng xảy ra khi sự tổn thương mà người khác gây ra cho chúng ta quá lớn. Nhiều người không kiềm chế được cảm xúc của mình đã gây ra những sai lầm không thể cứu vãn được.

Bởi nỗi đau tinh thần rất khó có thể phai mờ nếu người bị tổn thương không biết cách xoa dịu vết thương đó. Nhiều người dùng hết cuộc đời để trả đũa người làm cho mình bị tổn thương mà quên mất rằng chính mình cũng trở thành con người khác. Luôn thù hận và căm ghét những người xung quanh. Nếu bạn chỉ biết trả đũa người đã làm bạn tổn thương thì phải chăng bạn cũng đâu khác gì họ: Cũng chỉ biết đem lại sự đau đớn và khổ cực cho những người xung quanh.

Ăn miếng trả miếng chưa bao giờ là một phương pháp đúng đắn trong cuộc sống cả, bởi chúng ta sống cần phải hiểu và cảm thông cho nhau. Vậy nên, nếu ai đó làm bạn tổn thương đừng bao giờ nghĩ đến việc trả thù người đó hay ôm hận trong lòng, mà hãy dành thời gian cho việc trả đũa đó để sống một cuộc sống thật vui tươi và hạnh phúc.

Làm gì khi bạn bị tổn thương:
Có người từng nói rằng: Nếu ai đó làm tôi bị đau một, tôi sẽ trả họ lại gấp mười lần. Nhưng liệu khi bạn làm cho họ bị đau khổ, thất bại và ê chề tủi nhục liệu bạn có cảm thấy vui sướng không? Nhiều người dành quá nhiều thời gian vào việc làm cho người khác khổ đau mà quên mất rằng chính họ cũng đang bị nỗi đau cắn xé. Bởi họ không biết cách làm mình hạnh phúc, chỉ chìm đắm trong đau đớn nên họ mới không quên được vết thương cũ.

Thời gian qua đi, bạn cũng nên học theo nó, tự làm lành vết thương của chính mình. Đừng tiêu tốn thời gian vào việc trả đũa những ai đã gây đau đớn cho mình. Hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc để chứng minh với họ rằng, dù họ có đối xử với bạn thế nào đi chăng nữa bạn cũng chẳng quan tâm và bạn luôn luôn sống hạnh phúc. Đó mới là cách trả thù hữu hiệu nhất. Không chỉ làm cho mình hạnh phúc mà còn khiến cho họ ray rứt mãi mãi về những gì họ đã dành cho bạn.

Đừng chỉ biết ôm hận vì những vết thương cũ, đừng gặm nhấm nỗi đau đã qua đi hãy biết sống và trân trọng những gì mình đang có và sống một cuộc đời thật hạnh phúc bạn nhé.

"Hãy đặt mình vào vị trí của người khác, khi bạn làm tổn thương ai đó. Thì cũng như là chính mình đang bị tổn thương vậy!"

(Sưu tầm)
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#6
Khoảnh khắc và cuộc sống

PN - Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến (bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu, hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ...) Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời của bạn.


Ảnh minh họa -Nguồn: Internet

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai đó thương yêu bạn một cách chân thành, thì hãy yêu thương lại họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu.

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc, những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình: "Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy?".

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại...

(Sưu tầm)
 
Chỉnh sửa cuối:

hthaith

Thành viên tích cực
#7
Ðề: Gửi lời cho gió thoảng mây bay.

Khoảnh khắc và cuộc sống!

...............................................

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại...

(Sưu tầm).
Bác Hoaiphuongchau í ơi theo như lời Bác đã nói, giờ hthaith lỡ thương và yêu 1 em chân dài mất rồi, theo Bác thì hthaith có nên nói cho.....Dzợ của mình biết không nhỉ. Đang phân vân khó nghĩ quá bác Hoaiphuongchau ui.
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#8
Ðề: Gửi lời cho gió thoảng mây bay.

Bác Hoaiphuongchau í ơi theo như lời Bác đã nói, giờ hthaith lỡ thương và yêu 1 em chân dài mất rồi, theo Bác thì hthaith có nên nói cho.....Dzợ của mình biết không nhỉ. Đang phân vân khó nghĩ quá bác Hoaiphuongchau ui.
Ái chà! Em chân dài nào? mà lại được lọt vào mắt xanh của Bác hthaith vậy?
Chúc mừng Bác nghe, thế là Bác cố gắng chịu cực đi, rồi mai mốt sẽ thấy cảnh khổ dài dài...hihi.
 

DucTran

Thành viên mới
#9
Ðề: Gửi lời cho gió thoảng mây bay.

Anh HPC oi !!! CHÂN DÀI KHÔNG SỢ CHỈ SỢ ... KHỔ DÀI DÀI !!! thì lúa đời trai !!!
 

thaisanhon

Thành viên tích cực
#10
Ðề: Mùa xuân và tuổi xuân

Xin cam on Chi Hoaiphuongchau da chia se bai "Mua xuan va tuoi xuan"
" Mua xuan mo dau cho mot nam moi. Tuoi xuan mo dau cho mot doi nguoi" kinh chuc dien dan XNC va tat ca thanh vien Giang sinh vui ve - Nam moi suc khoe, hanh phuc va may man!
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#11
Mối tình đom đóm

PN - Anh và tôi lớn lên ở một thị trấn yên ả, cùng học ở ngôi trường hiền hòa bên sông. Anh hơn tôi hai tuổi, người Việt gốc Hoa, tính tình trầm lắng. Những buổi sớm mai, anh ngang qua ngõ nhà tôi, chúng tôi cùng đạp xe đến lớp. Đôi khi, anh chở tôi. Những buổi sáng được ngồi khép nép phía sau anh có lẽ là khoảnh khắc dịu dàng khó quên nhất của thời mới lớn.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
Tốt nghiệp, tôi đi học xa nhà, xa anh, mang theo nỗi nhớ mong nhẹ nhàng. Anh ở lại, nối nghiệp bán buôn của gia đình. Thi thoảng tôi về thăm quê, gặp lại anh, vẫn chẳng ai đủ can đảm để ngỏ cùng nhau một câu hứa hẹn. Hay tại tình cảm
dành cho nhau chưa đủ chín để có thể vượt qua nỗi ngại ngùng? Hay cả hai đều hiểu rõ lòng nhau, đến độ không cần phải nói ra lời? Tôi cũng không chắc nữa, chỉ biết mình cứ thầm mong được nghe anh thổ lộ điều gì đó với mình.

Một lần, tôi tình cờ cùng anh đi dự đám cưới người bạn thân. Ngồi cạnh nhau, anh thì thầm: “Hôm nay em rất xinh”, dù tôi chỉ mặc chiếc áo màu hồng nhạt giản dị. Đó cũng là lần đầu tiên anh dành cho tôi một câu âu yếm riêng tư như vậy. Tan tiệc, anh đưa tôi về, vẫn những vòng xe quay đều lặng lẽ. Tôi bậm gan vịn vào anh, dựa đầu vào lưng anh, nghe lòng thương yêu dạt dào. Chắc anh cũng xúc động, vì dường như có lúc những vòng xe hơi chao đi. Anh đưa tôi vào tận cửa nhà.

Và, đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau, chỉ bấy nhiêu thôi nhưng hình như lòng đã run rẩy. Mọi lời nói có lẽ là vô nghĩa mất, chúng tôi chỉ bâng quơ, trời nhiều sao quá, đom đóm sao quá chừng... Rồi một câu chúc ngủ ngon để tạm biệt, tôi vụt chạy vào nhà, biết tim mình thực sự lỗi nhịp.

Tôi mãi mãi không sao quên được đêm ấy. Đời đom đóm nghe rằng rất ngắn ngủi, nhưng vẫn cố tỏa sáng để mang lại chút gì đó cho đời. Cũng như mối tình học trò giữa tôi và anh, ngắn ngủi và mong manh làm sao. Anh cưới vợ theo sự sắp đặt của gia đình, một cô dâu cũng người gốc Hoa. Lời xin lỗi của anh dành cho tôi là giữa chúng ta khác biệt quá nhiều. Tôi e dè bảo, em hiểu… Cũng chẳng thể trách anh, giữa chúng tôi nào đã có gì.

Chỉ riêng tôi biết, nhiều lần về thăm nhà sau đó, vì sao tôi vẫn thẩn thờ trước ngõ, chờ đợi một đêm đầy sao, đom đóm bay rập rờn...


Nguyễn Hải My
 

thaisanhon

Thành viên tích cực
#12
Ðề: Mối tình đom đóm

QUÊN CÁCH YÊU

NS: Khánh Đơn

CS: "Cô gái Trung Hoa" - Lương Bích Hữu


Từ bao lâu không thể nhớ em đã không nói yêu thương một ai
Sợ câu chia tay hay nước mắt rơi đêm đêm đầm đìa trên gối?
Từ khi anh bước ra đi, em không muốn nhớ điều gì, mà vết thương trong em vẫn đâu đấy thôi
Để quên anh em đã cố quên những năm tháng bên anh buồn vui
Nụ hôn trên môi hay cái nắm tay bên nhau ngọt ngào khi ấy
Mà em quên trái tim em vẫn còn cần lắm yêu thương, nhưng vì anh từ lâu tình yêu với em thật bình thường

Từ lúc anh đi vội vàng em bàng hoàng, em giật mình, em hoang mang
Là lỗi do em hay là do anh đã đổi thay âm thầm?
Em càng níu tay anh thì anh lại càng buông tay, để cho em chơi vơi giữa đời.
Quá đắng cay!
Từ đó em không còn cười, em lạnh lùng, em chẳng buồn, em không vui
Học cách quên anh theo thời gian trôi cũng đã quên anh rồi
Nhưng rồi trái tim em giờ đây chẳng thể yêu ai
Quên được anh em cũng quên cách để em yêu một người.
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#13
Thì thầm mùa xuân

PN - Thật khó mà phân biệt được đâu là ranh giới của các mùa trong năm. Dẫu rằng mỗi mùa đều mang những sắc thái đặc trưng riêng biệt.


Ảnh minh họa -Nguồn: Internet

Những ngày cuối năm, cả dãy phố so vai chìm trong lớp mây xám bàng bạc, thu mình tránh những cơn gió mùa Đông bắc. Mấy cây bàng đầu ngõ lá đỏ từ lâu, cũng chưa tìm được chỗ rơi xuống mặc dù lá đã muốn lìa khỏi cành. Một không gian đặc quánh vì lạnh, vì tiết trời âm u. Những đợt rét kéo dài làm nụ đào như nghẹn lại, rưng rức, tỉ tê. Gần Tết rồi mà mùa đông vẫn còn lang thang, nhẩn nha như con trâu gặm cỏ, dường như không biết rằng xuân đang cận kề, thay thế.

Rồi mùa xuân đến lúc nào cũng chẳng hay. Âm thầm, lặng lẽ và cũng đầy bất ngờ. Một sự bất ngờ dễ chịu, khoan khoái. Chỉ sau một đêm, sáng ra đã thấy cây bàng rụng trụi lá. Nếu tinh mắt, nhìn kỹ thì sẽ thấy trên cành cây xuất hiện những vết nứt nho nhỏ, ở đó mầm chồi bắt đầu tách ra khỏi lớp vỏ cây xù xì, hé cặp mắt non tơ nhìn ra bầu trời mới mẻ, có phần rụt rè nhưng cũng đầy thích thú.

Đêm qua, cái rét đã dịu đi phần nào, không còn tê buốt cả đôi bàn chân nữa. Nằm nghe tiếng tí tách nhẹ nhàng trên lá, cứ tưởng là sương đêm. Nhưng nào đâu biết rằng đó là những hạt mưa xuân đầu mùa. Mưa cũng nhẹ nhàng êm ái như nàng xuân vậy, nghe rủ rỉ như tiếng ai thì thầm trong đêm, ngọt ngào và ấm áp.

Thức dậy sau một đêm, nhìn lên bầu trời đã bớt xám xịt và trong trẻo hơn, nhác trông đàn én thấp thoáng chao lượn như mùa hội về.

Đất trời chuyển mình, chạm vào mùa xuân, khẽ khàng như hơi thở cô gái xuân thì. Sáng nay, đạp xe lang thang qua từng góc phố, thoang thoảng thấy mùi Tết rất gần, miệng lẩm nhẩm một bài hát xuân xưa. Phải chăng, xuân cũng đã về trong lòng người?

Vậy là ngày cuối năm đã cận kề, cùng nhau nhắc lại chuyện xưa nhưng không bao giờ cũ. Thêm một mùa xuân, đành rằng thêm một tuổi mới, cũng có nghĩa là ta đã già đi. Những bon chen đời thường, bao chộn rộn, âu lo có khi làm mình cằn cỗi, khô héo. Nhưng mỗi dịp Tết đến xuân về, lại dấy lên một cảm xúc khó tả và thiêng liêng.

Lòng rạo rực và háo hức như ngày thơ trẻ. Điệp khúc mùa xuân vẫn luôn rộn ràng, mạch xuân như dòng suối trong vắt, róc rách chảy từ trên nguồn không bao giờ vơi cạn, thấm vào ngõ ngách tâm hồn mỗi con người, thức dậy và hồi sinh cả một bầu trời xanh thẳm.


Châu An
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#14
Yêu một người đâu dễ biết tại sao?

PN - Ngày ta gặp nhau, em còn nhớ không, là một ngày trời ngập nắng. Đó là một ngày vào hạ, trời trong veo và nắng rạng ngời, nắng lung linh trong những chùm phượng vĩ đỏ tươi.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
Anh giúp em, như những người bạn khác trong khoa thôi, hoàn thành các hồ sơ nhận bằng tốt nghiệp đại học. Để đáp lại, em mời anh ra bờ biển uống nước. Và anh vui vẻ nhận lời. Đó là một buổi trưa yên bình đến lạ, sau nhiều ngày lo lắng công việc ra trường cho lớp, lần đầu tiên anh thấy thoải mái trong người. Ngồi bên anh là cô bạn nhỏ xinh, và trước mắt ta là bãi biển dài xanh pha lê màu nước và ánh nắng vàng óng ả bờ cát êm ả trải dài.

Ngày gặp lại nhau, em nhớ không, cũng một ngày nhiều nắng. Ấy là một ngày tháng giêng trong ngần, bầu trời cao vút có mây trắng xòe ô trên đầu, ngày em xuống thăm anh. Nửa năm không gặp, em về làm cô giáo vùng cao, anh ở lại học lên cao học. Những ngày ấy ta vẫn thường nhắn tin, gọi điện trò chuyện cùng nhau, động viên và giúp đỡ nhau trong công việc, như hai người bạn thân thiết, để rồi một ngày, chợt nhận ra ta biết mình không thể thiếu nhau. Anh nhớ mãi ngày gặp lại em, trời như xanh hơn và nắng như ấm ngời rực rỡ. Nắng làm mắt em long lanh và tóc em vàng những sợi tơ non khẽ bay bay trong gió. Anh không sao quên được nụ cười ấm nồng nắng xuân của người anh thương mến, bao nhiêu nhớ thương hạnh phúc như đong đầy nơi má em ửng hồng.

Em hay hỏi, anh yêu em vì điều gì. Anh thường trả lời vu vơ: Không biết. Ừ, mà làm sao trả lời được em nhỉ. Yêu một người đâu dễ biết tại sao. Nhưng nếu nói về một kỉ niệm nơi em làm anh ấn tượng, anh sẽ trả lời rằng, vì nụ cười như nắng ấm của em. Ngày còn đại học, những lúc vội vàng đối mặt nhau (vì em và anh khác lớp), em khẽ chào anh bằng nụ cười rất tươi. Ngày ấy anh ngu ngơ, nhưng cũng có nhiều đêm về không ngủ được, có một nụ cười rất gần và rất đỗi thân quen lại chập chờn trong giấc ngủ của anh. Ngày đầu tiên ngồi gần nhau, dưới tán me già, anh toàn nói huyên thuyên, em chỉ chăm chú lắng nghe rồi đáp lời anh bằng nụ cười trìu mến, như biển ngoài xa xanh nắng ánh pha lê. Rồi những ngày không gặp nhau, em gửi anh nụ cười lung linh nắng sớm, tấm ảnh em tặng anh giữ mãi bên mình. “Những cô hàng xén” trong thơ Hoàng Cầm có nụ cười “như mùa thu tỏa nắng”. Em trong lòng anh cứ rạng ngời nụ cười ấm áp nắng đẹp bốn mùa.

Em ạ, anh muốn kể em nghe nhiều hơn về bản thân mình. Anh là người không được nhiều may mắn. Cuộc sống trao anh những kí ức buồn và có một thời gian dài anh vùi mình trong những bi quan, sầu tủi. Đã có lúc anh thấy mình trơ trọi, giữa thị thành không tìm được một hơi ấm tình thân. Và rồi một ngày em đến, bằng nụ cười ấm áp yêu thương, em sưởi lại lòng anh giá lạnh, chữa lành trong anh những vết thương lòng. Nụ cười em cho anh biết hi vọng, thêm niềm tin để anh bước tiếp những chặng đường gian khổ hơn nhiều khi còn trên ghế trường đại học. Anh đã làm được nhiều điều tưởng như mình không thể bằng nguồn động lực rất đỗi giản đơn mà trong anh là cả một trời hạnh phúc, là nụ cười rạng rỡ nắng mai em dành cho, người yêu dấu ạ.

Giờ đây, khi những khó khăn nhất đã qua đi, ta không còn xa nhau như một thuở nhớ nhung ray rứt. Ta bây giờ lại về bên nhau, âu cũng là ông trời có mắt không nỡ phụ những ai có tấm lòng. Nụ cười em lại bên anh mỗi ngày, thêm cho anh niềm vui, tin yêu hi vọng; xóa đi trong anh những lo âu, mệt nhoài, bực dọc của cuộc sống cơm áo gạo tiền; ủi an anh trong những khi thất vọng, gục ngã. Cảm ơn em, người thương nhé.

Tận sâu đáy lòng anh chỉ muốn nói, em là nắng ấm đời anh...


Yến Phương
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#15
Tri kỷ

PN - Mình gọi nhau là “tri kỷ” vì ngay giây phút đầu gặp gỡ, em đã thấy trái tim mình loạn nhịp. Em cũng cảm nhận ở anh những rung động lạ thường, qua đôi mắt nâu dậy sóng và nụ cười bối rối. Cuộc trò chuyện đầu tiên quá tâm đầu ý hợp, khiến cả hai không dám lưu địa chỉ hay số điện thoại của nhau. Phút chia tay bịn rịn như có một chút buồn và… nhiều chút tiếc.


Ảnh minh họa -Nguồn: Internet

Với khao khát thẳm sâu, mình tìm thấy nhau dễ dàng qua mạng xã hội. Bắt đầu, như mọi mối quan hệ không tên, chơi vơi với những câu trao đổi nhập nhằng giữa đùa và thật, mình từng chút một cùng bước vào cuộc phiêu lưu, mà lý trí và trái tim cứ đánh lừa nhau loạn xạ.

Cuộc phiêu lưu của mình chẳng thể dịu êm được, bởi em đã ngoài 30, mỗi chiều đi dạy về chưa kịp thay bộ áo dài đã hối hả cắm nồi cơm và pha nước cho con tắm. Có khi vừa nêm canh vừa nghe anh gọi, vừa nhắn tin trả lời vừa ngóng ra đường phập phồng xe chồng về tới, không ít lần vội vàng ra mở cửa đón chồng mà môi run run nặn một nụ cười.

Còn anh, bao lần trên đường đi làm về, vừa lái xe vừa tranh thủ gọi cho em, sớm mai nào đó lẩn ra ban công gửi em link của một bài hát anh đang thích, tí tách chat với em trong những buổi họp lê thê, hay thi thoảng dời cuộc hẹn với khách hàng để gặp em ở một quán cà phê thơ mộng… Bấy nhiêu thôi, em đã thấy đời thật đẹp, thấy mình bỗng rạng ngời, hơn cả 30 năm được sống trước đó

Mình gọi nhau là “tri kỷ”, như cách hữu hiệu nhất để phủ nhận đó không phải những phút xao lòng. Em cố tin mình không sai, khi chưa từng nghiêm túc nói với anh một lời thề hẹn. Và có lẽ, anh cũng cho mình nào có lỗi, khi có bao giờ thiết tha rủ rê em vào một nơi kín đáo chỉ dành cho hai người. Sau những câu đùa vui, mơn trớn, mình trở về nhà, vẫn là những ông bố bà mẹ đúng mực, vẫn sáng sáng hôn tạm biệt bạn đời để đi làm, vẫn tối tối nằm cạnh bạn đời xem ti vi hay đọc truyện cổ tích cho con. Anh có thể tưởng tượng cảnh nhà em cuối tuần đi công viên. Em có thể đoán được lúc nào vợ chồng anh tung tăng mua sắm… Cả hai đều lờ đi chuyện chỉ cần một cú điện thoại hay tin nhắn đến không đúng lúc, cũng đủ làm vấy bẩn bức tranh gia đình hạnh phúc của nhau.

Tình cờ đọc trên mạng bài viết Vợ, người tình và hồng nhan tri kỷ, như một phép so sánh giữa ba người phụ nữ mà người đàn ông tham lam mong sở hữu cả ba, em giật mình tự hỏi mình có tham lam không, khi em là vợ của chồng em nhưng lại là “tri kỷ” của anh. Khoảng cách giữa vợ và “tri kỷ” xa vời vợi nhưng giữa “tri kỷ” và người tình thì quá mong manh. Phải chăng đó chỉ là cách xưng hô hoa mỹ, cách nói giảm nói tránh cho ngoại tình tư tưởng?

Nếu chồng em đang có một tri kỷ, em sẽ lồng lộn cấm chồng mình tiếp tục mối tâm giao có khả năng… cái gì cũng “giao” kia, hay sẽ cảm thông, xí xóa cho qua, đợi lúc chồng biến “tri kỷ” thành “người tình”, hay tệ hơn, thành “vợ”, mới vật vã khóc than? Ai cũng biết thật khó tìm một người phụ nữ hội đủ điểm tốt của “vợ, người tình, và tri kỷ”, dù người phụ nữ nào trong đời cũng từng đóng qua những vai đó, với những người đàn ông khác nhau.

Đừng gọi nhau là “tri kỷ”, khi mình không thể xem nhau là bạn, từ đầu…


Đỗ An
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#16
Lạc mất nhau

PN - Anh đã dõi theo em ngay từ lúc trông thấy cô nữ sinh lớp 10 chầm chậm thả bộ đến trường ngày khai giảng. Em ôm cặp sách trước ngực, tà áo tung bay giữa lối cỏ mòn, miệng hé cười theo cánh chuồn vừa lượn qua, không hay một gã trai đã đạp ngược những vòng xe ngơ ngẩn.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
Anh đã dõi theo em, giữa cả ngàn học sinh dự lễ chào cờ mỗi sáng đầu tuần, trong giờ ra chơi ồn ào nhốn nháo hay trên hành lang vắng lặng. Dáng lẻ loi và ánh mắt xa xăm khiến em chìm khuất giữa bạn bè. Vài lần phát hiện ra người hay hướng về mình, em hơi nhíu đôi mày vòng nguyệt. Hiếm hoi chạm mặt nhau ở cửa lớp, anh bối rối quay đi nơi khác, em ngập ngừng như muốn nói điều gì. Đến cuối năm học đó, anh mới mạnh dạn từ bỏ vai trò “cái đuôi” của em mà bước lên song hành, sau khi em bất ngờ quay lại mỉm cười với anh. Nụ cười mang thông điệp chấp nhận.

Gần gũi em rồi, anh vừa thương vừa phục, cô gái nhỏ nhắn mà mạnh mẽ, sinh ra trong một gia đình đặc biệt. Em không biết ba mình là ai, mọi thứ thêm mờ mịt khi căn bệnh nhớ nhớ quên quên của mẹ ngày càng nặng. Hôm anh bước vào ngôi nhà trống hoác, không có cả chiếc xe đạp làm phương tiện đi lại, trong chàng trai mới 17 tuổi, có một tiếng nói quyết tâm cả đời nghiêng vai chia sẻ với em. Mình đã đi qua tuổi học trò sôi nổi, cùng dệt giấc mộng lứa đôi và ấp ủ một tương lai tươi sáng.

Thế nhưng cánh cổng trường phổ thông khép lại, hai hướng đời bất chợt rẽ ngang. Rớt đại học, anh vào quân ngũ. Qua mai mối, em nhận lời của người ta để đổi lấy những toa thuốc cho mẹ và một chỗ ở tươm tất hơn. Ngày em tìm anh ở cổng đơn vị, niềm vui gặp gỡ chưa tan, hung tin đã đến khiến anh bàng hoàng.

Anh đã dõi theo em, hôm em thẫn thờ trong váy cưới, bước lên xe hoa mà ngơ ngác kiếm tìm. Làm sao em ngờ được anh cũng có mặt ở đó. Hai năm quân ngũ không kịp xoa dịu nỗi đau tan vỡ, anh quyết rời quê lập nghiệp. Mười năm xa quê là mười năm quay quắt. Anh không dám liên lạc với bất kỳ ai của ngày cũ, như thể chỉ cần một tin tức nhỏ, cũng có thể khiến anh bỏ tất cả, quày quả trở về.

Tình cờ trông thấy em, một nách hai con, luôn tay luôn chân với xe bánh mì buổi sáng, anh không còn hình dung ra cô nữ sinh duyên dáng ngày nào. Anh đã dõi theo em, buốt nhói khi biết em đang khổ sở với người chồng nát rượu, vũ phu. Anh đã bao lần dừng xe bên này đường trông sang, bao lần nghẹn ngào ngăn tiếng gọi. Anh không nỡ để em nhìn thấy anh...

Anh đã dõi theo em, khi biết em mang bệnh hiểm nghèo, anh nhờ bạn đứng ra gom góp giúp em tiền điều trị. Anh vẫn dõi theo em, thắt lòng nghe kể em trách “tình đầu” không đến thăm những ngày em nằm trên giường bệnh, hai hố mắt trũng sâu, đau đáu.

Nếu anh mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn, có lẽ mình không mãi mất nhau.


Hữu Thái
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#17
Hương bồ kết

PN - Tiết trời lạnh giá, mưa bụi, nồm ẩm không những làm trẻ con, người già ho khục khặc, mà người lớn cũng cảm cúm liên miên. Nghe giọng con gái nghẹt mũi qua điện thoại, mẹ sốt ruột, nhắc “ra chợ mua quả bồ kết về đốt rồi xông khói mà hít nhá”. Hỏi qua vài người bán hàng khô mới tìm thấy một cửa hàng có bồ kết. Thả vào đĩa than đỏ rực, từng quả bồ kết cong mình nổ lẹt đẹt, rồi mùi hương tỏa ra dìu dịu, chỉ vài phút sau đã được “tha hồ” hít thở. Nhớ mẹ, nhớ vùng trời ký ức một mùi hương…


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
Ngày đó cách nay vài chục năm rồi, ấy là hồi còn học tiểu học, đám trẻ chúng tôi tóc nhiều trứng chấy. Tranh thủ các buổi trưa rảnh rỗi, mẹ bắt ngồi yên một chỗ hàng giờ liền, tìm chuốt, và bắt đi những cái trứng chấy li ti. Hồi ấy dầu gội đầu hiếm lắm, chỉ ở thị xã mới có chứ vùng nông thôn thì như một món đồ xa xỉ. Các bà các mẹ, đám trẻ lít nhít tóc dài chỉ gội đầu bằng bồ kết hoặc nước lá là chính. Những bịch bồ kết khô chẳng biết đã được mẹ mua tự bao giờ, có trên gác bếp quanh năm.
Tính mẹ tôi chu đáo nên cứ cách vài ngày, mẹ lại đun nước bồ kết to cho cả nhà gội đầu một lượt. Gội đầu bằng bồ kết cũng có nhiều kiểu. Mùa đông, mẹ nướng bồ kết rồi bẻ dọc quả bỏ vào chậu, đổ nước sôi ngâm một lúc, nước đổ ra một màu vàng nhạt thoảng thơm theo gió. Nhà đông người nên nước nóng lúc nào cũng phải đun một nồi to, bồ kết thì cứ chia mỗi lần pha cho mỗi lượt gội chừng dăm sáu quả. Mùa hè thì đơn giản hơn khi gội với nước lạnh. Bồ kết nướng lên, sau đó gói vào mảnh vải mỏng đập dập, làm ướt tóc rồi dùng gói bồ kết đã đập vò trực tiếp lên đầu.

Không chỉ bồ kết, thứ nước gội đầu ngày ấy còn có nước lá thảo mộc, nào lá chanh, vỏ bưởi khô, hương nhu, lá sả, các thứ lá cây, cỏ mọc hoang… Tuy chúng không làm lũ trứng chấy biến mất, nhưng bù lại tóc đứa nào đứa nấy mềm mượt, mùi thơm thì dễ chịu, nhẹ nhõm. Mỗi lần cả nhà gội đầu, lũ trẻ chúng tôi vui lắm. Hương thơm sao mà quyến rũ, khiến lòng người chộn rộn, náo nức đến vậy. Bố cười hiền bảo, hương thơm ấy như là một loại vật thể vô hình tạo cảm giác sảng khoái, hưng phấn chẳng kém gì tiệc tùng thịnh soạn. Thích nhất là cảm giác sau khi gội, được hong dưới cái nắng đỏng đảnh giữa trưa mùa đông, tóc đã khô, tôi hít hà hương thơm dân dã mà thích thú, vui sướng lạ lùng. Những suối tóc dài của mẹ, của chị cứ đen bóng, chắc khỏe, mỗi lần bung xõa chải chuốt thì đứng xa xa đã cảm nhận hương bay thoang thoảng.

Bây giờ tìm nơi phố phường những trái bồ kết còn khó, thời gian để đun nấu, chắt lọc ra thứ nước ấy trong nhịp sống công nghiệp bận rộn lại càng khó hơn. Mẹ ở quê giờ cũng ngại cặm cụi vì chẳng còn bầy con gái xúm xít nũng nịu, đã dần bỏ luôn thói quen gội đầu bằng bồ kết.

Lại chợt buồn bâng quơ. Mùi hương mùa cũ đã trôi theo vào dĩ vãng xa xăm…


Lê Đình
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#18
Lỡ đường

PN - Ông ngồi trên xe, vói trông qua cửa xe hình ảnh túp nhà lụp xụp, và bóng người đàn bà cô quạnh, gió vút qua tấm bạt nghe rõ tiếng lật phật…


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Xe lên đến lưng chừng dốc thì dừng hẳn, máy móc tắt phụt, như tiếng thở phào mỏi mệt giữa ánh nắng chiều đang tỏa rạng. Chỉ chừng vài mươi phút nữa thôi, mặt trời sẽ tắt phía bên này triền núi, dù bên kia, có thể nhìn thấy nắng vẫn còn lấp lóa, vàng ươm, nhưng đã phảng phất một vẻ buồn tĩnh lặng của ánh hồi quang. Gió chớm mang hơi ẩm của đêm, báo hiệu một tối cuối thu ảm đạm, và lạnh lẽo.

Ông nặng nhọc đứng dậy, lê cái túi trên vai, kéo thêm một túi nặng trình trịch bên chân, ngao ngán nhìn xuống quang cảnh đìu hiu ngoài cửa sổ. Vài ba căn lều quán tạm bợ, mái tôn, vách nứa, phía trước căng bạt xanh, bạt đỏ tùm hum như thời nào đã xa xôi lắm… Mấy cái chòi nhỏ xíu bằng gỗ tạp che phía trước quán, nhô hẳn ra ngoài mặt đường nghễu nghệnh tương to chữ “đái, tiểu” quệt bằng sơn đỏ như trêu ngươi. Mọi người lục tục vừa chửi rủa, than vãn, vừa ùa ra khỏi chiếc xe dở chứng.

Không quen bỗng thành quen nhờ vào những câu nói vô thưởng vô phạt kiểu: “Xe cộ thế này chán quá!”, hoặc “Xuống đây chẳng biết có cái gì bỏ bụng không nữa?”, hoặc thậm chí đơn giản hơn như: “Trời chiều rồi nhỉ?!”… chỉ cần người tình cờ đi cạnh hưởng ứng bằng cái gật đầu hay nụ cười mệt mỏi, vậy là đã quen, có thể kéo dài hơn mối quan hệ bằng cách cùng nhau chui một lượt vào trong cái chòi “đái, tiểu” cho đỡ mất thời gian, chia nhau bữa cơm tạm bợ, cùng ngồi uống cà phê tán gẫu chờ xe sửa xong thì chạy tiếp…

Ông không cần làm quen kiểu đó, vì ông có sẵn người bạn đồng hành chia sẻ với ông những thứ vặt vãnh lê la trong buổi chiều này, kể cả hàng ngàn hàng vạn buổi chiều khác. Bà - vợ ông, cũng vừa đi phía sau vừa than vãn y hệt những người khách cùng chuyến xe cuối ngày. Hai vợ chồng già, ông chồng gầy ốm, mặt đen, răng vàng ệch, vóc rạc đi vì khói thuốc, đi cạnh bà vợ đẫy đà tóc muối tiêu uốn loăn xoăn kiểu những bà già thành thị, một cặp kiểu mẫu cùng nhau hờ hững bước không chủ định vào một trong những lều quán ven đường. Ngồi sát rào tre, nhìn xuống thung lũng đầy nắng chiều, nếu đừng bận tâm đến đống rác sát ngoài bìa vách thì khung cảnh có thể nói là vô cùng đẹp, một vẻ đẹp đơn sơ, và khoáng đạt.

Một bà già khác, đoán là chủ quán, không có vẻ gì là đon đả, có lẽ do quá hiểu cách chi xài của những cặp vợ chồng già, chậm chạp bước đến, cộc lốc buông hai chữ: “Uống gì?”.

Ông nhìn bà chủ quán, nhìn như thói quen của một người đàn ông, đến tuổi nào thì nghe giọng nữ cũng phải nhìn. Chỉ khác cách nhìn mà thôi. Mắt ông đọng lại giữa ánh mắt của bà ta trong một chốc, rồi quay đi. Bà chủ quán cũng quay đi bằng cách nhìn sang bà, chờ đợi. Bà nhấm nhẳng: “Uống gì thì gọi đi! Ai biết ông thích gì mà gọi cho”. “Thì bà cứ gọi gì cũng được, vào mấy chỗ này thì quan trọng gì?”. “Thế thì vào chỗ nào mới quan trọng?”. Ông cắt đứt trận chiến đã được khai mào bằng vài từ ngắn gọn: “Một chai bia”.

Nhưng ông vẫn chưa được yên thân. Bà chủ quán hỏi nhỏ nhẹ: “Ông thích bia gì?”. Lần này không phải là hai chữ cộc lốc. Giọng nói cũng không còn xa lạ nữa. Bà ta hỏi ông thích gì? Câu hỏi này ông đã từng được nghe biết bao lần… Lòng bàn tay ông bắt đầu ẩm ướt. Vợ ông không để ông phải bối rối, bà tiếp ngay lời: “Bia gì mà chẳng được! Bà chị cứ lấy bừa đi. Ông ấy thì ai mà hầu cho nổi? Người gì mà suốt ngày cấm ca cấm cẳn, việc gì làm cũng không nên thân, mà cứ ra vẻ khệnh khạng không quan tâm việc nhỏ nhặt. Thế có bao giờ làm được việc gì lớn chưa? Chỉ mệt cái thân tôi thôi. Hôm nay thánh thần gì nhập mà lại còn đòi uống bia nữa chứ? Uống rồi thì chốc nữa đừng có kêu nhà xe nó dừng cho mà tiểu tiện liên tục thì mang nhục đấy…”.

Không đợi bà nói hết câu, bà chủ quán đã quay lưng. Còn lại hai vợ chồng già ngồi lườm nhau, lườm đến chán thì cùng nhìn ra ngoài thung lũng. Gió chiều thổi phần phật làm bốc tung đám bụi ven đường quốc lộ. Ông cúi mặt tránh làn gió bụi, thấy mắt mình nhòe nhoẹt, nhớ ra là mình lại quên mang kính.

Khi ngẩng đầu lên, mắt ông tự khắc nhìn vào sau quầy nước. Mới đó mà đã vùn vụt bốn mươi năm! Như chớp mắt.

Ông không biết cơn cớ gì đã đưa bà ta đến vùng đất hoang lương này. Cũng chưa từng nghe tin tức gì về bà sau từng ấy năm ly tan. Lần cuối, ông cũng không còn nhớ lần cuối hai người gặp nhau chi tiết ra làm sao. Chỉ biết rằng, hai con người lúc đó, hoàn toàn không còn chút gì để có thể liên tưởng đến hai con người bây giờ. May ra thì bà vẫn còn đôi mắt đẹp và buồn, nhìn là nhận ra ngay. Còn ông? Ông còn sót lại gì của những ngày trai trẻ?

Bà ta đặt bia xuống bàn cho ông, trà đá cho vợ ông vì bà vợ từ chối không gọi thức uống gì. Có lẽ để tạo chút thiện cảm nhằm xóa đi mặc cảm mình vào quán mà tiết kiệm chẳng gọi gì để uống, vợ ông giả lả khi bà ta sắp quay đi: “Vùng này chắc buồn lắm bà chị nhỉ?”. “Dạ, thì chị cũng thấy”. “Tôi là tôi không thể nào sống nổi ở mấy chỗ khỉ ho cò gáy này. Bước ra cửa gặp chợ, mua thức này, bán thức nọ, vậy là tôi vui! Nhưng cái ông thần này thì bướng lắm! Lúc nào cũng về quê, về quê... Tôi cứ phải can mãi cho đến khi ông ấy nằng nặc năm nay phải về, sợ có khi chết bất tử không còn đường mà về! Đấy, trên đường về quê thì chết dí ở đây”.

Hồi xưa, ông với bà ta từng thề ước. Về già hai người sẽ dành dụm tậu một mảnh vườn ở thôn quê. Vườn nằm cạnh sông, lên liếp trồng cà trồng ớt… Bây giờ bà ta lầm lũi ở đây. Ông nhìn quanh quất, thấy sào phơi đồ giăng mấy thứ tủn mủn chỏng chơ. Con chó già nằm uể oải nơi ngạch cửa. Không thấy một liếp cà liếp ớt nào.

Tiếng bà vợ vẫn ong ong bên tai: “Chị được mấy cháu?”. “Dạ một thôi, nhưng nó đi làm xa thỉnh thoảng mới tạt về”. Ông thấy căng thẳng, dỏng tai mong bà vợ hỏi tiếp, nhưng mà vợ ông chỉ chờ cho bà ấy dứt câu thì hát ngay một bài quen thuộc: “Ôi! Thế thì chị cực quá! Tôi khác chị. Tôi không được đường chồng, nhưng được đường con. Hai đứa con, một trai, một gái. Ngoan và thành đạt lắm! Thằng lớn có công ty riêng, đứa nhỏ là giảng viên đại học. Có hiếu với mẹ lắm. Thì cũng phải thôi, một tay tôi làm lụng nuôi từng đứa cho đến tận khi ăn học thành tài. Hồi xưa, tôi khổ với cha nó ra trò. Vừa nách con, vừa ghen chồng. Cứ đi biền biệt, không muốn ghen mà thiên hạ họ soi mói mãi cũng phải ghen. Chứ báu gì của đó với tôi. Tôi là tôi lo cho con thôi…”.

Ông để cho đầu óc mình lơ đãng quay về những ngày tháng cũ. Trong ánh tà dương trải dài ra thung lũng xanh trước mắt, ông như thấy lại hình ảnh người con gái trẻ trung, đằm thắm. Nhớ lần chạy loạn, ông phải cõng nàng, thân thể mềm mại tựa vào lưng ông ấm áp. Nhớ những buổi chiều mưa, hai người ngồi ăn kem trên đường Trương Minh Giảng. Nhớ cái đêm buồn trong cư xá, họ đã trao thân lần đầu. Rồi nhiều đêm sau đó, mãnh liệt và chìm đắm, những ngày mà thành phố tan tác thảm thương. Những ngày, những đêm, không biết sẽ ai còn, ai mất. Họ không quan tâm đến chiến sự bên ngoài, đến radio đang ra rả hay tiếng trực thăng quần đảo. Cứ yêu nhau, như ngày mai không bao giờ tồn tại…

Nhưng ngày mai tưởng không bao giờ đến đó lại là hiện thực hôm nay, ông ngồi đây, giữa ông và bà ta là một người đàn bà khác, miệng vẫn huyên thuyên không dứt: “Sống như chị vậy mà sướng, như thân tôi, lắm lúc bực đến chết được chị ơi! Mình khổ mình biết, ai đâu mà biết cho…”. Ông cười thầm, trong im lặng. Không biết ai sướng, ai khổ? Ông hay hai người đàn bà kia?

Tiếng máy xe bỗng vang lên tạo nên âm thanh ồn ào tán thưởng từ khắp dãy lều quán, cắt đứt tiếng nói của bà và dòng hồi tưởng của ông. Lập tức ông đưa mắt nhìn bà ta. Bà ta cũng đang nhìn ông, cái nhìn ngập ngừng, ái ngại.

Phải, bà ta đang thương hại ông. Lúc nào cũng thế. Dù trẻ hơn ông, nhưng bà luôn là người dày dạn, hiểu đời. Có lẽ bà ta không thấy tủi thẹn gì về hoàn cảnh của mình đâu! Ông cảm thấy vậy. Chẳng những thế, bà còn thương cảm cho ông. Cho cái cuộc đời mà ông đã từng vẽ ra với bà ta biết bao nhiêu viễn cảnh. Bà chưa từng nói với ông về một viễn cảnh nào của riêng bà.

Mọi người lại lục tục kéo trở lên xe khi trời đã chập choạng chìm vào bóng tối, bà vợ trả tiền, thốt vài lời từ biệt mang tính xã giao. Ông đờ đẫn lặng nhìn đỉnh núi phía xa đang dần phủ đầy sương… Tiếng bà vợ gắt: “Còn không đi?”. Ông hơi giật mình rồi trấn tĩnh, im lặng kéo lê hai túi hành lý bằng đôi cánh tay bị hành hạ mỗi ngày vì tê thấp. Bà ta cúi đầu thu dọn ly tách, tránh nhìn vào mắt ông. Khi kéo ghế bước ngang qua bà để theo vợ lên xe, một cách vô thức, ông nhìn vào phía sau tai trái của bà.

Hơn bốn mươi năm, tự dưng có một dấu ấn nhỏ nhoi mà đã lâu không nhớ đến, trong một khoảnh khắc bỗng ùa về. Cái nốt ruồi vẫn nằm đó, sau tai trái. Đẹp một cách lặng lẽ, rất buồn. Nốt ruồi đó, ông vẫn hay hôn, những khi họ yêu nhau. Cái bắt gặp nhỏ nhoi làm ông đau đớn tưởng khụy chân không bước nổi. Nhưng rồi ông vẫn lên xe, ngồi im lặng. Cạnh ông, bà vợ vẫn càu nhàu gì đó, hình như bà phàn nàn quán sá gì mà dơ bẩn đến đi tiểu cũng không dám đi.

Ông ngồi trên xe, vói trông qua cửa xe hình ảnh túp nhà lụp xụp, và bóng người đàn bà cô quạnh, gió vút qua tấm bạt nghe rõ tiếng lật phật…

Chiếc xe rên lên vài tiếng lục khục rồi lăn bánh. Ông thẫn thờ ngoái lại. Bà vợ buông câu hỏi bâng quơ cho có: “Ông kiếm gì?”. Ông buột miệng: “Đứa con của bà ấy là trai hay gái?”.


Phan Ngọc Diễm Hân
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#19
Tôi và anh

PN - Anh đã có gia đình. Tôi cũng vậy. Chúng tôi tình cờ ngồi cạnh nhau trong một cuộc họp.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
Đi họp tôi thường đem theo một cuốn sách, để lỡ diễn giả nói chán ngắt thì mình đỡ tiếc thời gian. Cuộc họp ngày hôm đó, tôi nhiều lần úp sách lại rồi giở sách ra.

Tôi hơi bất ngờ khi chủ tọa mời anh phát biểu. Tôi vội úp ngay cuốn sách lại và tỏ ra chăm chú lắng nghe, lòng tự trách mình vô ý không nhận ra anh là người quan trọng. Cứ tưởng ngồi bàn cuối chỉ là nhân viên lèng xèng.

Phát biểu xong, trở về chỗ ngồi, anh cười nhẹ: “Chắc là tôi dài dòng đủ để cô đọc xong nguyên một chương?”. Tôi đỏ mặt. Biết là anh đùa thôi nhưng không thoát được cảm giác mình bị trách móc là đã phụ công sức của những người tổ chức cuộc họp này.

Giờ giải lao anh lịch sự hỏi tôi thích uống cà phê hay trà. Rồi anh hỏi mượn cuốn sách tôi đang cầm. Anh kể vui, hồi còn trẻ anh là mọt sách, bây giờ thì những cuộc họp thâu tóm hết thời gian của anh mất rồi. Nói chuyện với anh lúc nào tôi cũng muốn bật cười. Thật vui.

Lời mời cà phê đầu tiên tôi đã định từ chối. Là người phụ nữ đã bước vào đời sống hôn nhân, tôi hiểu ngay tín hiệu trong lời mời nghe như vu vơ đó. Nhưng tôi đã nhận lời, và tự phân bua đây là cơ hội quen biết với người có quyền, biết đâu mai này công việc làm ăn có lúc cần nhờ. Mà tôi chẳng dám nhờ anh điều gì. Tình cảm tôi dành cho anh ngày càng lớn đến nỗi tôi không cho phép mình mang tiếng lợi dụng. Anh cũng vậy, tôi nhận ra anh luôn tránh nói tới công việc khi chúng tôi gặp nhau. Cả hai đều giữ gìn và nâng niu…

Rồi đến lúc không chỉ là muốn gặp nhau ở quán cà phê cho đỡ nhớ nhung, chúng tôi cảm thấy muốn gần gũi nhau hơn nữa.

Chẳng biết điều gì đã níu tôi dừng lại kịp. Có thể vì tôi yêu anh thật lòng và sợ tình yêu đó trở nên tầm thường một khi đã thỏa mãn. Có thể vì anh trân trọng tôi đủ để không làm tôi tổn thương. Và cảm giác mình có lỗi với chồng con cũng rất mạnh mẽ, khiến tôi hổ thẹn với chính mình nếu… Có lẽ cũng nhờ những cuốn sách nữa. Chúng tôi thường tranh cãi về nhân vật trong sách, về những đúng sai mà nhân vật được phép làm hay không, để rồi sau đó... chẳng lẽ mình lại để mình phải nói hối hận như nhân vật ấy sao?...

Có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn mỗi khi yếu lòng khiến tôi luôn tự vấn mình giữa khóc và cười. Tôi tự chiến đấu với mình trước mỗi cuộc hẹn hò. Rồi thì tôi cũng dừng lại được. Email cuối cùng anh gởi cho tôi: “Đợi suốt buổi mà em không đến. Anh hiểu. Chúc em bình yên”. Tôi lục lại những email cũ, đọc lại một lần nữa, khóc, rồi nhấn phím delete. Những cuốn sách anh tặng, tôi xé đi trang đầu có chữ viết của anh. Quyết đẩy lùi tất cả vào quá khứ.

Tám năm trôi qua, con gái tôi đưa bạn trai về nhà. Tôi nhận ra ngay đó là con trai của anh vì giống anh quá, từ khuôn mặt, đôi mắt, đến miệng cười, và cả lối nói chuyện nồng nhiệt, thông minh, dí dỏm.

Trên kệ sách của con gái, ngày càng nhiều thêm những cuốn sách người yêu tặng, tôi nhận ra ngay đó là những cuốn mà thế hệ tôi đã đọc mê say. Những cuốn sách của một thời được tái bản đẹp hơn xếp trên kệ nhắc nhở tôi nhớ bước đi lạc lòng mà đôi khi, như một thử thách trêu ngươi của ông trời.

Tôi mừng vì ngày đó mình đã ngừng lại kịp, để giờ tôi, và anh đối diện nhau bàn chuyện con cái mà trong lòng không phải ngại ngùng. Hơn thế, tôi thấy thương con rể nhiều hơn, và chắc anh cũng thương con dâu nhiều hơn, một sự bù đắp khó giải thích rành mạch, nhưng rất trong sáng. Mỗi khi vợ chồng con gái về thăm, nhìn khuôn mặt rạng ngời niềm vui của hai đứa là tôi biết con mình đã nhận được nhiều yêu thương. Bằng cách đó tôi biết mình, và anh đã thật sự rẽ qua một khúc quanh khác.

Tôi vui đợi tới ngày mình bế trên tay đứa bé gọi tôi là bà ngoại, gọi anh là ông nội. Số phận đã sắp xếp cho tôi, và anh trở thành người thân theo một cách khác, đầy trách nhiệm, và thân ái.


Nguyên Hương
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#20
Hoa loa kèn

PN - Và cuối cùng họ cũng xa nhau, không hẳn chỉ vì những khác biệt vùng miền. Vậy là tháng Năm, và hoa loa kèn đã không thể cùng họ đi suốt đời.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Ngày trước, chỉ có Hà Nội mới có hoa loa kèn, không phải như bây giờ gần như thành phố nào cũng có. Nhắc đến loài hoa này là người ta nghĩ ngay đến tháng Năm, khi mùa xuân hãy còn nấn ná, mùa hạ chỉ như đang chực chờ để được chuyển giao.

Khoảng thời gian này, đi khắp thủ đô đều có thể gặp hoa loa kèn. Những bó hoa rười rượi nước như vừa hái xong, được những người bán dạo đặt trên yên sau, trên ghi đông những chiếc xe đạp, chầm chậm qua phố. Chúng tôi mê mẩn với thứ sắc màu khó gọi tên, trắng không trắng lắm mà xanh thì lại quá nhạt một màu xanh.

Chị vẫn gọi hoa này là hoa phễu. Chị sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, nơi có rất nhiều tháng Năm đi qua cùng hoa loa kèn, có hình dạng rất rõ ràng như một cái phễu. Anh là người miền Trung thì lại chê hình dáng của hoa. Có lần tình cờ cùng ngồi quán với nhau, những tính cách địa phương ấy đã làm hai người phát sinh tranh cãi, sau đó là hờn giận.

Tôi chứng kiến, thấy buồn cho tình yêu của họ và buồn cả cho một loài hoa. Tôi không có nhiều thời gian để dõi theo cuộc tình của họ, nhưng thi thoảng, qua người này người khác, tôi được biết họ vẫn còn bên nhau, còn cả những mâu thuẫn, đối chọi.

Chẳng lẽ lại là vì cái nơi chốn họ đã sinh ra, lớn lên? Có lần qua điện thoại, chị tâm tình: “Đang không mà vướng víu chi vào đời nhau thế này chả biết”. Vẫn là giọng Hà Nội nhưng tôi nhận ra đã bớt ngọt ngào đi nhiều. Và anh, một lần cà phê với nhau, anh cứ tần ngần, đăm chiêu khi nghe tôi hỏi đến người tình.

Và cuối cùng họ cũng xa nhau, không hẳn chỉ vì những khác biệt vùng miền. Vậy là tháng Năm, và hoa loa kèn đã không thể cùng họ đi suốt đời. Họ rời nhau nhưng có một thứ hoa vẫn khiến cả hai rối bời mỗi khi đến tháng Năm. Chị quá rõ giọng Bắc của một cô gái Hà Nội đã quyến rũ anh đến thế nào.

Và tôi biết, vì tình yêu dành cho chị, anh đã cố tập sử dụng những từ ngữ quen thuộc của người mình yêu, tập ăn những món Bắc. Chị đáng yêu sao! Và bướng bỉnh sao! Giá như chị có thể nhân nhượng, có thể quên mình đi một chút để hiểu anh thêm, và gần gũi hơn với quê hương anh, một vùng đất cằn khô với những con người thô tháp mà chân tình.

Anh mất tết vừa rồi vì ung thư. Chị chỉ mới biết tin ấy vào đêm qua, khi ngẫu nhiên gọi điện cho tôi, để báo Hà Nội đã vào mùa hoa loa kèn. Vài năm nay, cũng đã thấy loại hoa này có bán tại đây, nơi miền Trung nắng gió, nhưng với tôi, không gợi nhiều cảm xúc, và những ngỡ ngàng tinh khôi như ngắm nhìn hoa ngoài Hà Nội.

Giờ đã vào tháng Năm và tôi biết, có một người đang rưng lòng bởi loài hoa có hình cái phễu này. Ngay đến người ngoài cuộc như tôi, khi đã biết về cuộc tình của họ với những yêu thương, đắng đót, với nước mắt nụ cười, cũng nghe sao nhớ quá Hà Nội, và những cánh hoa nửa trắng nửa xanh, như vừa hái xong hãy còn rười rượi nước, diễu qua từng con phố…


Nguyễn Mỹ Nữ
 
Chỉnh sửa cuối:
Status
Không mở trả lời sau này.