Là cuộc đời dạy đàn bà càng ngày càng nhiều thêm

diemmm05

Thành viên mới
#1
Hồi đó anh nói nếu mẹ không đồng ý cho anh cưới, anh bỏ ra ngoài sống với chị. rút cục đất cũng đành chịu trời…

Thực ra thì mẹ anh nói không sai, chị có đanh đá ngoa ngoắt thật. Là cuộc đời dạy chị phải thế. Kể từ khi chị bị lũ bạn cùng trang lứa dè bỉu “đồ con hoang”, kể từ khi vài người lớn nhìn chị với ánh nhìn khinh miệt “con không cha như nhà không nóc”. Chị phải tự bảo vệ mình bằng sự đánh đá nanh ác, chị phải xù lông lên như một con nhím con cô độc giữa đời.

Chị không hợp với mẹ chồng, vì vốn bà cũng không cảm tình với chị từ đầu. Hai người liền tù tù mâu thuẫn nhau. Mẹ chồng nàng dâu bất hòa, anh tất nhiên là người đứng giữa chịu trận. Anh hiểu tính chị, chị không không quen lấy lòng, không thể giả lả ngọt chỉ để vừa lòng ai đó trong khi chị không muốn. Tính chị cũng liền tù tù thẳng thắn, đúng nói đúng, sai nói sai, ít khi “chín mà bỏ làm mười” chỉ để người khác đẹp lòng đẹp dạ.

Anh cũng hiểu mẹ mình. Từ ngày bố bỏ mẹ con anh theo người phụ nữ khác, mẹ anh xem anh như bảo bối ở đời. Mẹ dành những gì tốt đẹp nhất cho anh, chuyện hôn nhân cũng nhắm chừng những cô gái tốt, tốt công việc, sắc đẹp ưa nhìn, gia đạo tử tế và nhất là hồn hậu nết na. Vậy nên khi anh đưa chị về nhà, mẹ anh thất vọng hẳn. Chị trong con mắt người khác đúng là chẳng có ưu điểm gì, không xinh, không giỏi, không nhẹ nhõm khéo léo. Nếu đem ra so sánh chị với những người con gái khác thì thật khó lý giải vì sao anh lại chọn chị. Anh chỉ có thể lý giải nó là Yêu.

Từ ngày anh chị có con, những hục hặc giữa mẹ chồng, nàng dâu càng lớn. Hai người phụ nữ giành nhau chăm một đứa trẻ. Ai cũng muốn chăm theo ý mình. Mẹ chồng nói chị nuôi con lần đầu không có kinh nghiệm, chị thì nói làm mẹ là bản năng, không ai không làm được. Mẹ chồng chị chăm cháu dựa vào kinh nghiệm. Chị lại muốn nuôi con theo khoa học. Và thế, những bất đồng chẳng thể dung hòa cứ ngày càng nhiều thêm.

Rồi một ngày, anh về thấy chị đã xếp sẵn đồ đạc trong va ly. Chị bảo anh, một là vợ chồng ra thuê trọ sống riêng, hai là chị đưa con về nhà ngoại. Giữa hai phương án, anh chỉ có thể chọn một, chị và mẹ chồng không có ngôn ngữ chung, ngày càng ức chế, bao tay. Mẹ anh ngồi đó, bế cháu ngủ ngoan trong vòng tay, mặc con dâu khóc lóc, mặc thây con trai hết thanh minh rồi cáu bẳn với vợ.

Thấy anh cứ khuyên lơn, chị giục: “Anh nói đi, anh sống với mẹ hay với mẹ con em”. Anh đang ngồi ở bàn, dằn mạnh cái cốc xuống bàn khiến nước bắn lên tung tóe: “Em quá đáng lắm rồi đó. Em biết là mẹ rất quan trọng với anh, em và con cũng rất quan trọng với anh. Làm sao lại có thể bắt anh tuyển lựa vô lý như vậy. Nếu phải chọn, xin lỗi, anh không thể chọn em”.