Mẹ tôi: Mẹ là tình cảm dạt dào

Liệu

Cựu Ban điều hành
#1
Mẹ trong tiếng Việt là một chữ ngắn, đơn giản nhưng kỳ diệu.

Mẹ không riêng để chỉ một người đàn bà đã sinh ra chúng ta, cho chúng ta đời sống mà còn là những gì cao cả thiêng liêng mà thơ, văn, sách báo phim ảnh không thể nào diễn tả cho đầy đủ ý nghĩa.

Mẹ là tình cảm dạt dào, là sự hy sinh vô bờ bến cho các con qua bao ngày tháng. Con có thể quên đi thù hận, ân huệ, hạnh phúc, bất hạnh, đói khát của cuộc đời; nhưng con không thể quên Mẹ. Bởi vì Mẹ là biểu tượng của gia đình, của tổ tiên giòng họ, của lịch sử, của dân tộc là tất cả những gì quý giá nhất của con.

Mẹ là sự kiên nhẫn, là bài học của sự chịu đựng, của sự hy sinh.

Mẹ là nguồn an ủi khi con thất vọng, là sự nâng đỡ khi con vấp ngã, thất bại.

Mẹ luôn luôn xứng đáng là người được tôn trọng và biết ơn không phải chỉ trong ngày Mother's Day mà cả 365 ngày một năm.

Con không hiểu tại sao Mẹ lại có nhiều nghị lực và tài quán xuyến để làm tất cả các vai trò, các công việc to tát cùng một lúc: Mẹ là vú em, là đầu bếp, là thầy giáo, là bác sĩ, là y tá, là cố vấn, là tài xế, là lao công dọn dẹp Con chỉ cố gắng làm một công việc của Mẹ mà cũng cũng không xong? Mẹ chẳng những đã làm trọn bổn phận mà còn thu xếp được thời giờ để chơi đùa với con? Ngay cả khi còn cần có sự giúp đỡ của Mẹ, con chỉ gọi là có Mẹ đến bên cạnh ngay lập tức!!!

Hôm nay, con đã lớn khôn rồi, có gia đình, có con cái, con nhìn lại thời thơ ấu thì con mới và hiểu được công lao, sự tận tụy hy sinh, tình thương bao la và nước mắt của Mẹ; Con mới thấy rõ hình dáng bộ óc, trái tim, ý chí và tâm hồn mà Mẹ đem ra hết để cho con trong những ngày tháng con lớn lên một cách vô tình. Mẹ đã cho con sức mạnh, sự bảo vệ cho đến khi con thực sự bước vào cuộc đời thật của con. Mẹ luôn luôn sẵn sàng thức trắng đêm đứng chờ con trước cửa để xoa dịu vết đau hay lau khô nước mắt của con khi cuộc đời đối xử không tốt đẹp với con của Mẹ.

Không có Mẹ, thì hiển nhiên không có con. Tình thương, sự săn sóc và hướng dẫn của Mẹ đã làm cho con thành một người như ngày hôm nay. Không có Mẹ, con đã đi lạc đường, đã đi dọ dẫm không mục đích giữa cuộc đời đầy cạm bẫy. Mẹ đã chỉ cho con con đường phải đi tới. Không có Mẹ, trước mặt con chỉ là một khoảng không vô nghĩa; dù có cố gắng, con cũng không dễ gì tìm thấy hạnh phúc và sự bình yên.

Đôi khi con gặp sự khó khăn, con nhìn lại hình ảnh Mẹ, con thấy có sự nhiệm mầu, sự an ủi, sự khuyến khích, sự tha thứ, sự khôn ngoan, sự can đảm. Những lúc có Mẹ còn sống ở ngay bên cạnh mà con vẫn cứ vô tâm không biết giá trị của một món quà vô giá thượng đế đã ban cho. Hôm nay không có mẹ, nhưng con vẫn biết là tình thương và sự che chở của Mẹ vẫn theo chân con cho đến hết con đường.

Con không muốn có người Mẹ nào khác hơn là Mẹ của con.

Cám ơn Mẹ.

Cám ơn sư nhiệm mầu.

Cám ơn ngàn lần.

Mẹ mãi mãi là người Mẹ mà con vẫn hằng mong ước.

(Ngày Mother's Day - 2011)

Tác giả: Trần Văn Giang - Nguồn: daminhvn
 
#2
Ðề: Mẹ tôi: Mẹ là tình cảm dạt dào

Mỗi khi đọc một bài viết nào đó về mẹ, TM đều rất xúc động. Cám ơn anh Liệu! Mượn topic của anh, TM xin gửi một bài thơ rất hay về Mẹ của nhà thơ Đỗ Trung Quân - dù đọc đã nhiều lần nhưng vẫn không ngăn được cảm xúc...

Mẹ

Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ.

Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc.
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ,
ai níu nổi thời gian,
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia,
có người cài cho con lên áo một bông hồng,
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ.
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ, chia lìa, buồn vui, hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ.

Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi.
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân,
mấy kẻ đi qua,
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen,
ngả nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?

Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới!

Đỗ Trung Quân - 1986


 

Trieutong

Thành viên tích cực
#4
Ðề: Mẹ tôi: Mẹ là tình cảm dạt dào

Xin góp thêm một bài thơ về MẸ tình cờ đọc trên báo

Tình Mẹ
(Dân trí) - Nhân ngày Lễ Vu Lan, xin được chia sẻ cùng độc giả Dân trí bài thơ về Mẹ được viết lên từ cảm xúc:
Mẹ đi rồi con biết sống với ai
Kể từ đây chẳng còn, đôi bàn tay dịu dàng của Mẹ
Rồi ngày mai con biết đâu là bến ghé
Mà tựa nương khi không còn mẹ kề bên ?

Mẹ đi rồi con biết phải làm sao
Bước đôi chân vững vàng qua thời gian nghiệt ngã
Liệu có thể lớn khôn giữa đời mênh mông quá
Phải làm sao khi Mẹ mãi không về ?

Có những lúc con buồn, con nhớ, con nghĩ nhiều về Mẹ
Người ta nói: chuyện đã qua nhắc lại chỉ đau thêm
Con biết chứ nhưng có mấy ai thấu hiểu
Cảnh mồ côi, thiếu một tình thương quý nhất trên đời !

Con đến trường, học nhiều điều lắm chứ
Học lễ văn này, học cả tình yêu thương
Yêu thầy cô, yêu bạn bè, yêu người cùng dân tộc
Thầy con hỏi rằng: tình yêu Mẹ hiền là trên hết phải không ?
Con biết phải trả lời như thế nào đây
Khi Mẹ đã mất tình cờ sáng nay con học bài Tình Mẹ
Mẹ có biết bao ánh mắt nhìn con ?
Con tủi thân gục đầu xuống bàn giấu những giọt nước mắt rơi

Mẹ biết không ? Bài học Tình Mẹ hôm đó có rất nhiều câu hỏi
Câu thứ nhất hỏi thế nào là ‘người Mẹ’, câu thứ hai thế nào là ‘làm Mẹ’ và thứ ba…
Mẹ ơi ! Thầy lại gọi con đứng lên định nghĩa
Con biết nói sao ? Định nghĩa ư ! Thưa thầy, em quên
Hay con sẽ nói rằng : Em không có Mẹ, em mất Mẹ từ lâu
Từ cái ngày chập chững biết đi thì biết gì về Mẹ
Hay em nhớ mang máng thôi thầy : Nhớ gì ?
Nhớ đôi mắt diệu hiền
Nhớ bầu sữa nóng
Nhớ tiếng Mẹ ngọt ngào
Nhớ những lời ru… !
Trong những cái nhớ có tình thương của người Mẹ hiền
Có hình bóng của người phụ nữ với thiên chức làm Mẹ
Có những nỗi nhọc nhằn, tảo tần, vất vả
Sớm hôm xuôi ngược đổ mồ hôi nước mắt nuôi con…

Và giữa dòng đời xuôi ngược, con đã quên ký ức về Mẹ
Bỗng ngày kia có một người phụ nữ, Mẹ à !
Cài lên ngực áo con một bông hoa màu trắng
Con chợt nhớ rằng : Mình từng có Mẹ

Điều cuối cùng day dứt trong suốt cuộc đời con
Con biết phải làm gì để có thể hình dung:
Một ngôi mộ đã nhạt màu vôi
Một nắm xương tàn lạnh lẽo
Một nén nhang không ai đốt
Một linh hồn siêu thoát cõi trần ai…!?
Tống Huỳnh
email: tonghuynhok@yahoo.com.vn
http://dantri.com.vn/c202/s202-507947/t236nh-me.htm
 

ThaoPhuong

Ban điều hành
#5
Ðề: Mẹ tôi: Mẹ là tình cảm dạt dào

Ở trên trời cao, con vẫn luôn nguyện cầu cho Cô giáo, thưa Cô giáo yêu mến…Con thương Cô nhiều lắm…

…Nhớ những ngày về thăm mẹ bệnh, lúc mẹ trở bệnh nặng sốt cao, không thở được thì chị (người con gái yêu của Cô giáo) không bao giờ ngủ say được. Cứ chốc chốc chị lại chườm khăn lạnh cho mẹ, đỡ mẹ dậy để mẹ dễ thở, rồi xoa lưng, bóp tay cho mẹ. Nhưng rồi cũng tới “ngày đó”. Dẫu biết trước rằng ngày này rồi cũng sẽ tới, nhưng lúc đó chị nói mình không còn biết gì nữa, khóc không biết bao nhiêu đợt. “Mẹ ra đi đúng vào Lễ Kinh Đức Mẹ Fatima, ngày 13 tháng 5 năm 2016, một hình ảnh Đức Mẹ Fatima mà chiều thứ bảy nào mẹ cũng thường mua hoa đặt dưới chân Đức Mẹ để xin ơn cho mình và em gái mình được bình an, sức khỏe và tinh thần giúp đỡ mọi người. Mẹ đi rồi mình thấy xung quanh mình sao trống trơn, nhiều ngày chân tay luôn bận rộn, hối hả vì mẹ. Cứ trời mưa là tự nhiên mình cũng rớt nước mắt, nhớ những đêm mưa gió mẹ con thủ thỉ với nhau quá chừng”, chị bộc bạch với thảo phương mà mắt vẫn còn rưng rưng.

…Bên ngoài, làn gió nhẹ thổi về, gió vẫn không ngừng thổi, lòng chị vừa có chút gì đó bâng khuâng, man mác buồn, một nỗi chông chênh, chơi vơi khi cảm nhận được sự khuyết thiếu khi xa mẹ ngày 13 tháng 5 năm 2016, lần này là xa mãi mãi. “Hồi còn đi học ở tận xa Sài Gòn, thấy các bạn ai cũng có thư thăm, còn mẹ lại rất ngại viết thư cho mình, chung quy cũng chỉ …“sợ” mình nhớ mẹ quá mà không học nữa. Mình cứ phải nói mãi mẹ mới đánh bạo viết cho mình một lá thư. Đắn đo mãi, cuối cùng mẹ mới dám viết ở lời đầu thư một chữ “thương con gái”..., mỗi lần nhớ lại kỷ niệm nhỏ này, chị đều xúc động mạnh, cố không để nước mắt chảy giữa đường. Gửi thư đi, mẹ còn băn khoăn mãi viết như thế liệu có được không. Giờ xem lại, mẹ hay mấy lời ấy khiến chị xúc động nhiều. Lá thư chỉ một mặt trang giấy học trò, nét chữ rất to. Chị đã dán lá thư của mẹ giữa những trang nhật ký, sau khi chép lại câu đầu thư của mẹ: “Thương con gái – Mẹ nhớ con biết bao”.

…Những lần đi trên con đường giữa buổi trưa nắng, bất chợt nhìn thấy trên đường một ai đó giống tựa mẹ, là chị lại chạnh lòng nhớ về mẹ thầm lặng, miệt mài khuya sớm tảo tần để lo cho gia đình. Thoảng bên tai giọng nói trong trẻo của mẹ rồi đọc lại những dòng thư mẹ đã viết tặng những năm trước, ngày đầu đi trọ học ở xa, lòng chị bùi ngùi, nhiều lần nén lòng lại. “Lúc nhỏ đi học, có lẽ cũng do nhớ mẹ nhiều nên những trang văn, câu thơ mình viết đều nhắc đến mẹ, nhất là những lúc cô giáo thông báo đi họp tất niên cuối năm, mình thường ra gốc cây sân trường ngồi khóc, lúc ấy chỉ mong có mẹ bên cạnh”, giọng trầm buồn, tay ít khi rời chuỗi tràng hạt Mẹ tặng, chị kể thêm, có lúc thảo phương thấy đôi mắt chị to tròn long lanh nước nhưng rồi thôi. Nhìn sâu vào đôi mắt chị, thảo phương cảm nhận được sự khuyết thiếu trong tâm hồn chị khi xa mẹ, một nỗi chông chênh, chơi vơi chưa bao giờ có thể lấp đầy. Chị luôn tin rằng giữa mẹ và chị có một sợi dây kết nối rất chặt, một diệu cảm thiêng liêng của hai tâm hồn, dù mẹ đã đi xa nhưng luôn cảm giác có mẹ ở bên, dõi theo, luôn bao dung, vỗ về yêu thương.“Nhớ ngày xưa, sau cơn mưa, mẹ đưa mình lên chiếc xe máy với chiếc ba lô nhỏ để đi trọ học ở xa tận Sài Gòn, lúc mẹ đi rồi mình cứ đứng ngó nhìn bóng dáng mẹ... Mỗi lần về thăm Tết, trong hành trang vài ba bộ quần áo của mình, mình hay mang theo tấm ảnh của mẹ “để mỗi lần nhớ mẹ sẽ có mẹ luôn ở bên mình”, chị kể, đôi mắt long lanh nước, giọng chị trầm hẳn lại…Bên ngoài, thôn làng quê đã tắt nắng, trời về chiều, cánh chim nhỏ, một mình, lặng lẽ trở về núi…Thương Chị nhiều...
Học trò nhỏ của Cô Giáo làng quê
thảo phương​