Nhật ký chồng xa

Anna_Bui

Thành viên tích cực
#1
[YOUTUBE]-v08GE0oyoI&feature[/YOUTUBE]

Rời quê hương , hai cậu cháu đến vùng đất hứa, với hai bàn tay trắng và đôi chân không lành lặn. Hai mươi năm, với bao thăng trầm vất vả trong cuộc sống mưu sinh, nếm đủ mùi vị mà đời đã tặng cho anh, thì giờ đây tay trắng cũng là tay trắng. Hạnh phúc, tiền bạc đến rồi lại đi, như gió vô tình thoáng qua, dẫu có ráng cũng không sao níu giữ…Sinh nhật lần thứ 50 của anh, ừ thì cũng đầy ắp tiếng cười, cũng rộn ràng tiếng thưa cậu , thưa chú, nhưng có ai đâu thân quyến? Cuộc sống quá đạm bạc gói gọn trong can phòng nhỏ, mùa đông không đủ ấm, mùa hè không che hết ánh nắng gắt gay.

Cuộc đời tạm bợ lắt lay, chúng ta là hai mảnh vở ghép lại đời nhau, vì ta cần nhau, nương tựa qua bao giông bão cuộc đời. Bởi anh và em cũng là con người bằng xương bằng thịt, có dòng máu nóng và trái tim yếu mềm, cũng thích được nuông chiều , cũng mong được sẻ chia cho vơi bớt nỗi cô đơn và tâm sự.

Em hiểu cho nỗi khát khao và hoài bão của anh, em hiểu cho những suy tư đang hằn in trên vầng tráng và mái tóc anh, dẫu mấy lần nhuôm cũng không giấu hết màu thời gian.

Xin hãy sống trọn vẹn vì nhau, bởi gặp được nhau đã là một cái duyên, nên vợ nên chồng được cần có duyên có nợ. Vợ chồng còn có cái nghĩa cái tình chồng vợ, được xây đắp trên những gian nan vất vả. Để cùng dìu nhau qua những gian nan vất vả, khi cuộc đời đã sang trang...

Xin hãy nhìn nhau bằng ánh mắt cảm thông hơn để thấy rằng, chúng ta cần nhau. Hạnh phúc đơn giản chỉ là hiểu và chấp nhận ...
 

youandme8110

Thành viên tích cực
#2
Ðề: Nhật ký chồng xa

Nơi này yên tĩnh quá, vắng đến chiếc lá rơi cũng khe khẽ nhẹ nhàng. Cái cảm giác bao giờ cũng đáng sợ hơn sự thật. Đối diện với em là dòng sông Xoài Rạp rộng mênh mang, bị che khuất bởi hoàng hôn. Dòng sông lúc này sương khói lạ.

Sợ nhất là những chuyến đò chiều. Khi mà trên trời thì rộng bao la với muôn ngàn tia nắng héo hắt, le lói cố tỏa sáng yếu ớt xuyên qua từng cụm mây hồng, khi mà mặt trời thì đỏ ối lặng lẽ rơi cuối chân trời. Những ngã ba sông rộng cuộn sóng chưa trong lòng bao nhiêu bí mật nguy hiểm. Con đò nhỏ chòng chành trôi …
 

youandme8110

Thành viên tích cực
#3
Ðề: Nhật ký chồng xa

Chắc là lâu lắm rồi Y&M không dám đọc lại những truyện ngắn nho nhỏ, những đoản văn mà Y&M đã viết, bởi nó quá buồn, đơn cử như truyện ngắn này Y&M viết trước khi lập gia đình, viết xong rồi cất kỷ không dám đọc lại và cũng chưa dám đặt tên. ACE có thể cho Y&M một cái tên truyện không?

**************************************************************************
Lấy chồng tháng tư thì tháng năm chị xách valy về nhà mẹ đẻ. Rồi ít lâu sau cầm tờ giấy ly hôn. Chị năm đó hai tư, anh hai tám. Vậy mà đến giờ nhạt nhòa...

Với chị thì không, quá khứ là một nỗi đau và cứ luôn ám ảnh trong nhưng lúc đối diện với đêm dài đằng đẵng. Trầm cảm hết mấy năm rồi cũng qua. Nhiều lúc không thông cảm nổi với sự thất thường hơi tưng tửng của chị. Có lúc cứ muốn mặc kệ chị với những điều không thể tưởng tượng nổi.

Âu cũng tội nhiệp, đó có thể là những sang chấn tâm lý, một sự suy sụp, bạc nhược bởi sự chịu đựng của con người thì giới hạn. Mà cuộc sống thì cứ thử thách không ngừng. Mấy năm làm trò chơi cho quỷ dữ. Chị hồn nhiên bước vào hôn nhân như sự cứu cánh, đặt hết niềm tin cho ván cờ sấp ngửa, và trắng tay...Đứa con vừa tượng hình đã bỏ chị đi trong một lần nông nổi.

Cú hích cuối cùng cũng là cú hích đau nhất đẩy chị rơi cùng cực vực thẳm sâu. Chị như người điên điên dại dại, lang thang tìm con...

Có lần người ta nói với tôi: Đàn ông cũng có lúc rất khốn nạn. Khốn nạn nhất là lúc bọn nó say rượu kè cổ chị vào một hẻm tối...Có lúc tôi cứ muốn tát chị một cái, nếu cái tát đó làm chị tỉnh ra, hay những gì đại loại như thế, nhưng tôi chẳng biết làm gì chỉ có thể ôm chị khóc. Bởi chị cũng phận đàn bà, mà đàn bà nông nổi và khờ dại đến suốt đời cũng vì một chữ tình, vì những thằng đàn ông khốn nạn mà chị ra nông nỗi như thế này.

Tôi quyết định xích chân chị lại, mà lòng như sát muối, Bởi tôi không cam lòng khi khắc khoải hớt hãi tìm chị trong những hẻm vắng, gầm cầu dơ dáy. Tôi không gạt nổi nước mắt khi dẫn chị đến bv phá thai, tôi không thể làm kẻ sát nhân mãi được. Con người ta ích kỷ và thật tàn nhẫn, khi vì mình mà cướp đi tự do của kẻ khác.

Nếu tôi biết cái gì liệu có thể làm chị bình tâm và trở lại chị như ngày xưa, tôi nhất định sẽ làm, cái ngày mà người ta thường khen rằng chị có cái mũi xinh hơn tôi. Ánh mắt ướt hơn tôi. Tính tình hiền ngoan lễ phép, hơn tôi. Rồi ngày chị thướt tha áo dài bước vào cấp ba, tôi cứ ngẫn ngơ ước mãi...

Rồi chị lên thành phố, tôi chẳng biết ma xui quỷ khiến đưa đường ra sao mà chị tôi lại trở thành như thế nữa. Tôi nhiều lúc cứ muốn chết đi để khỏi chứng kiến những điều đau đớn như thế này. Tôi cũng mong chị chết đi, chị chết đi thì sẽ là sự giải thoát ra những đau khổ và ám ảnh...

Tôi cứ ước ao trên cuộc đời sẽ có một phép màu nào đó để chị tỉnh ra. Và tôi cứ mong sao những người đàn ông trên đời luôn có một phút dừng lại và suy nghĩ...Đáng lẽ, tôi không nói chuyện đáng xấu hổ này ra, nhưng tôi mong là nó sẽ cảnh tỉnh được ai đó, nên suy nghĩ và cân nhắc trước mọi cuộc chơi để sẽ không là quá muộn...
 

Anna_Bui

Thành viên tích cực
#4
Ðề: Nhật ký chồng xa

Lâu rồi không viết.

Lâu rồi chỉ dừng ở hình ảnh.

Lâu rồi xem màu sắc như một tấm gương phản chiếu cảm xúc.

Lâu rồi...

Giống như ngày còn bé xưa, vật đầu tiên cầm lên khoắng khít là cây viết chì, và kết quả là những bức hình nguệch ngọac hổng giống cái chi mô. Nhưng mà thế, thế giới hình ảnh và màu sắc rõ ràng đến với mình trước những con chữ, thậm chí trước cả những âm thanh vui nhộn xung quanh.

Ngày rời bỏ cây bút vẽ cùng với niềm đam mê cả một thời trẻ thơ, mình chưa bao giờ thật sự quay lại, thậm chí nghĩ hay nhớ đến.

Nhưng hình như những điều ấy trở thành một phần của chính mình, một thứ bản năng mà thậm chí mình không hề biết đến. Cứ như mình sinh ra là để sống với nó vậy. Nó tồn tại trong chính mình.


Thế giới màu sắc vẫn ám ảnh mình trong từng sự lựa chọn - cuộc đời.
Mỗi khoảng khắc là một gam màu, mà chính mình, đã pha trộn.

Đôi khi đó là một gam màu đẹp, tươi sáng hoặc dễ chịu.

Nhưng đôi khi đó là một thứgì đó chát chúa, bầy nhầy, nhức nhối.
Và đôi khi, đơn giản là không có gì cả - một chữ Vô thuần khiết.

Như lúc này...
 

Anna_Bui

Thành viên tích cực
#5
Ðề: Nhật ký chồng xa

Em lục tìm lại những điều rất cũ
Để mang về những kí ức xa xôi
Như sợi lụa vô hình bay nhè nhẹ
Quấn chặt em vào nỗi nhớ không tên...

Tự hứa sẽ phải trở lại nơi ấy, dẫu có thể - không có anh đi bên cạnh, để thưởng thức thật sâu cái đẹp mơ hồ, huyền ảo. Thèm da diết cái lạnh bâng khuâng. Nhớ cháy lòng cái vẻ yên bình lặng lẽ. Em sẽ về lại nơi đó, để lang thang từng con phố, từng góc nhỏ, ngắm nhìn và suy tư về những điều tốt đẹp. Yêu lắm sự dịu dàng tinh khiết của khí trời và không gian. Em muốn, một lần nữa, hòa mình vào sự nhẹ nhàng, thanh tĩnh, để nhớ, để quên, để cười, để khóc và để hạnh phúc... Em sẽ trở lại, em hứa !

Một điều gì đó, nhạt nhòa giữa những điểm sáng kí ức của em, không sao định hình, để gọi thành tên, cứ phảng phất như cơn gió lạnh, không thể quên, nhưng cũng không đủ để nhớ. Phải chăng là nỗi ám ảnh ? Như người ta luôn đi tìm và đuổi bắt những bóng ma, cố lôi kéo, tô vẽ chúng thành những vật thể hữu hình. Rồi hoảng sợ, khiếp hãi, tung hê hết mọi thứ để bỏ chạy, thoát khỏi những thứ vô hình đã bị người ta cột chặt lại bằng những sợi dây được dệt bằng yêu thương, thù hận và tham lam.

Tại sao chúng ta cứ phải quay quắt với những nghi ngờ, dằn vặt ? Để quên mất rằng yêu thương mới là cái mầm cây chúng ta muốn vun xới, chăm trồng. Đến khi chứng kiến sự héo rũ tàn lụi mới giật mình hốt hoảng dội mạnh những gáo nước quan tâm. Rồi cuối cùng, thét gào, khóc lóc bên nấm mộ đã bào mòn theo thời gian với những giọt nước mắt đục màu tính toán. (?) Em tìm gì, anh cần gì, trong cuộc đời nhiều xáo động, phải chăng là sự đầm ấm, thanh bình mỗi khi buổi chiều kéo chiếc màn hoàng hôn buông rủ. Điều đó còn không, khi đó là những thời khắc vàng để anh, ánh mắt rực màu tiền, lao theo những buổi tiệc kí kết hợp đồng ngập ngụa sắc và tửu; hay là em, mệt rũ với công việc, chỉ muốn lao về nhà, trút bộ cánh công sở, vùi mình vào hồ tắm, gột rửa đi cái mùi tiền bạc, công danh lởn vởn trên thân thể, tóc tai. (?)

Cần lắm một hồ nước tinh khiết, trong vắt, để anh, để em, soi tỏ tâm hồn của chính mình. Nhận thấy rõ những vết đen bầm mà chúng ta, vô tình hay cố ý, đã gây ra cho nhau. Để biết nhìn nhau bằng ánh mắt của sự vị tha và bao dung. Nhận thấy rõ, sâu thẳm trong một góc tối âm u tận cùng, nơi sự yếu đuối đang run rẩy, đưa ra cánh tay mệt mỏi và sợ hãi, để chờ một sự che chở và yêu thương. Và lúc đó, hãy ôm nhau thật chặt, hãy cho yêu thương để nhận lại thương yêu, nhé !
 

Anna_Bui

Thành viên tích cực
#6
Ðề: Nhật ký chồng xa


Chúng ta làm tổn thương nhau
Bằng những lời – lẽ ra không nên có
Tưởng mong manh, nhẹ nhàng như cỏ
Lại vụng về thành vết xước trong nhau

Trái tim em lặng lẽ đớn đau
Trái tim anh hồ nghi mắc lỗi
Tình yêu ấy đã qua thời nông nổi
Hơn một lần mình đã đắng cay.

Lời nói vuột khỏi bàn tay.
Vỡ òa trong em những yêu thương ngày cũ.
Nước mắt không rơi em ru lòng tự nhủ.
Phút không phải mình – nào ai muốn thế đâu…

Nhưng hình như ta đã không còn thuộc về nhau
Ngay cả khi vô tình – anh cũng không bao giờ làm em đau như thế
Dù gắng gượng nhưng em vẫn không thể nào mạnh mẽ
Vết xước ở trong lòng – lại đau đáu nơi tim

Rồi có thể ngày mai, ngày kia em sẽ lại đi tìm
Sự vẹn nguyên trong tình yêu ngày ấy
Những xúc cảm không nồng nàn đến vậy
Tổn thương mất rồi – tha thứ có được không?

Nỗi nhớ cựa mình nhưng nhức giữa đêm đông
Nước mắt trào dâng đến tận cùng hơi thở
Vòng tay anh cho nỗi buồn chia nửa
Khóa chặt tim mình… em ngờ vực… hoài nghi…


Sưu tầm
 

Anna_Bui

Thành viên tích cực
#7
Ðề: Nhật ký chồng xa

Ngày nhỏ, nó mê những cái chuông gió đến kì lạ. Những âm thanh thanh mảnh vang lên theo từng cơn gió. Những hình dạng ngộ nghĩnh đáng yêu. Có lẽ vì thế mà nó yêu. Có lẽ vì thế mà căn phòng nhỏ của nó từng tràn đầy những tiếng chuông leng teng mỗi khi gió lay động. Có lẽ vì thế nó hay lang thang đi tìm những chiếc chuông gió thật dễ thương và đặc biệt để tặng bạn bè. Có lẽ vì ngày ấy nó mộng mơ và lãng mạn…

Khi lớn, cuộc sống ồn ào đã lấn át mất những âm thanh khẽ khàng kia. Những chiếc khánh nằm im trong bụi bặm. Có lẽ vì cửa sổ phòng nó ít khi mở để gió len vào đùa nghịch với chúng. Gió đã bỏ quên hay nó lơ đãng bước qua những niềm vui thích thuở thiếu thời ? Có lẽ vì nó đã già dặn và chai sạn hơn. Có lẽ vì nó dành nhiều thời gian cho những việc khác. Có lẽ vì nó đã vô tình đánh rơi một phần tươi đẹp của tâm hồn ? Có nhiều thứ đã bị lãng quên…

Một ngày, nó mở toang cửa sổ, nhưng chẳng có âm thanh nào vang lên. Vậy mà trong lòng nó lại vang lên đủ lọai tiếng chuông khác nhau, lanh canh, leng keng, réo rắt…, như có một cơn bão đang thổi qua một rừng chuông. Một sự hỗn loạn trong sự lặng im. Và nó đột nhiên hiểu thế nào là âm thanh của im lặng !

Những cái chuông gió vẫn cứ ngân lên…
 

youandme8110

Thành viên tích cực
#8
Ðề: Nhật ký chồng xa

Bao lâu rồi? chiếc áo anh mặc vẫn còn nguyên mùi nước hoa cũ, đôi dép anh mang vẫn được em xếp ngay ngắn trước cửa phòng? Mọi thứ vật dụng cá nhân của anh, vẫn được em giữ nguyên như thế. Vì rằng anh chỉ vắng nhà chốc lát thôi, chỉ xa em chốc lát thôi, và sẽ về ngay với em ý mà, phải không anh?

Sài Gòn chiều này thường hay mưa, mà mỗi khi mưa, ông trời làm như cố tình se lạnh để cho người ta nhớ về nhiều chuyện, cũng là chuyện không đâu vào đâu thôi, chuyện có người sẽ đi rước em về ngay trước khi cơn mưa kịp làm em ướt áo. Người đó còn cẩn thận, mang thêm một cái áo mưa, và một cái mũ bảo hiểm nữa...

Người đó thường chở em đi chơi, và người đó cũng hay nấu đồ ăn cho em ăn nữa. Ví dụ như một buổi chiều nào đó- chắc không phải chiều nay rồi- cùng nhau nấu một bữa cơm với các món thích ăn, rồi cùng nhau hít hà, xuýt xoa với cái nóng, cái chua, cái cay của tô canh chua đặc sệt vị Nam Bộ chánh hiệu con nai vàng.

Người đó cũng thích em dậy sớm để pha cho người đó một ly cafe đen đúng " gu", để rồi cười cười nhìn cái mặt người đó em nguýt dài " thấy ghét"

Hạnh phúc nhiều khi nó đơn giản lắm với nhiều người nhưng mà là nỗi khát khao với riêng một ai đó.

Ví dụ như là với em
Ví dụ như là với anh

Phải không "mình"?


 

youandme8110

Thành viên tích cực
#9
Ðề: Nhật ký chồng xa

Đam mê cái đẹp có gì mà xấu?

Thế nên yêu một chàng đẹp trai, nấu ăn cực ngon, phong cách rất lãng tữ, rất dễ thương, kiểu con trai Nha Trang đậm chất không lẫn vào đâu được.

Vậy là gắn bó...

Cưới được hai năm, hạnh phúc rất nhiều, mà giận hờn cũng nhiều gần bằng như thế. Nhưng vẫn yêu,và vẫn thấy anh dễ thương như thuở nào!






 

youandme8110

Thành viên tích cực
#10
Ðề: Nhật ký chồng xa

Nếu vì ngần ngại hay mắc cỡ, bạn có bỏ qua cơ hội bày tỏ lòng mình với người đặc biệt của mình không?

Với tui, nhất định tui sẽ xích lại gần, khều khều và nói: Ấy biết không? Với tui ấy rất đặc biệt!:1::1:
 

youandme8110

Thành viên tích cực
#11
Ðề: Nhật ký chồng xa

Ngày tôi viết bài này, đã xa lâu lắm. Nhưng nỗi nhớ thì vẫn như mới ngày hôm qua. Nhiều khi ngồi cạnh nhau, cũng thấy mình nhớ quá. Tôi vẫn hay vào lại diễn đàn cũ, không phải là không có chổ mới để đi, mà ở đó, tôi có nhiều bạn bè, ở đó tôi tìm thấy một không khí thân thuộc, ở đó có những bài viết của mình, tôi đọc lại, để tìm lại chính mình qua những cảm xúc chân thành, và những lời văn mộc mạc trong trẻo

Anh sinh ra ở miền biển xanh cát trắng, em thương anh nên cũng thương luôn miền biển mặn nằng vàng.

Mỗi khi nhớ anh em lại về Nha Trang, để mỗi đêm dạo bước trên con đường Trần Phú nghe gió mơn man mái tóc dài, như bàn tay cùa anh đang nâng niu mái tóc em, chiều cafe Bốn Mùa tiếng sóng rì rầm, em nhớ tiếng anh quá đỗi...

Anh vượt đại dương xa đến với miền đất lạnh, đêm đông buồn anh có nhớ quê mình, có nhớ người con gái vì anh mà thương nhớ Nha Trang không anh?

Nha Trang vắng anh đường phố cũng thênh thang, chẳng còn anh để em giấu mặt vào chiếc lưng rộng ấm, chẳng còn anh để em dựa vào đôi vai ấm, chẳng còn anh để nắm tay em mổi lúc sang đường.

Nha Trang nhớ anh, em nhớ từng buổi chiều anh chở em sang chơi Tháp Bà, hai đứa vòng vèo qua Cầu Mới, xuống Mã Vòng ngược lên nem Dặng Văn Quyền nếm thử món nem rán giòn giòn chấm tương ớt sền sệt chua chua, xong rồi qua Trần Quý Cáp ăn bún bò, cái quán lề đường nhỏ xíu, mà anh bảo rằng ngon nhất thế giới chẳng nơi đâu bằng được. Em là dân Sài Thành làm sao hợp được khẩu vị, nhưng vì anh, em cũng không buông đũa...

Em lí lắc với mái tóc ngắn tinh nghịch làm đủ kiểu xì tin để anh chụp hình, anh suốt đời cũng áo pull quần jeans giày thể thao phong cách. Hai đứa mình ghé nhà thờ Núi, ôi chao cảnh thật tuyệt, em như lạc vào Châu Âu, với lối kiến phúc mái vòm, đường lên Nhà Thờ hai đứa tay trong tay dạo bước.

Rồi nhắc đến Nha Trang sao quên được món bánh căn tròn tròn có trứng cút bên trong, mà anh thương em nên chịu khó chở em đi ăn mỗi ngày.

Em con gái Sài Gòn muốn về làm dâu Nha Trang, muốn thưa má thưa ba, muốn ăn bánh canh cá dằm, muốn nói tiếng quê mình yêu quý, nhưng anh bây giờ vẫn biền biệt phương xa. Mỗi lần nhớ em, chỉ ngày hai lần gọi phone để nghe tiếng...

Chúng ta đã vì cái gì mà phải sống trong nhớ thương như này hả anh. Anh có hiểu nổi lòng của người con gái khi yêu, chỉ cần có anh là đủ, em cần sự hiện diện của anh trong từng phút giây của cuộc đời này.

Em nhớ anh lắm Hải ơi, hãy về với em, và hứa với em đừng đi nữa nghen anh
 

youandme8110

Thành viên tích cực
#12
Ðề: Nhật ký chồng xa

Thoắt một cái nhìn lại cũng quá ba mươi, tóc trên đầu chưa đốm bạc nhưng cũng xơ xác nhiều. Một bên chồng, một bên con, thời gian vốn đã không đủ cho kiếm chén cơm, nói gì đến mơ mộng, riết rồi tâm hồn cũng chai sạn, già cỗi theo guồng xoáy gạo tiền. Em bây giờ nghèo luôn cả những giấc mơ cho mình, chỉ ước mơ cho con, cho chồng.

Tết về còng thêm những gánh lo...Tết xa quê, cầm chén cơm gia đình ăn mà rưng rưng nhớ, nhìn mâm cơm ê hề thịt cá, mà vởn vẹn có hai vợ chồng, ngày Đông trắng cũng như ngày hè nực, cũng có mỗi hai cái bóng lặng lẽ bên nhau, san sẻ...thèm lắm những làn khói lam chiều, những cơn mưa đầu mùa còn thơm ngai ngái mùi đất, những trái me chua non còng queo treo cao tít, thèm mâm cơm cuối năm với con nhà nghèo, háu ăn, giành nhau vét đến cạn nồi.

Tết về chi, cho lòng thêm đau đáu nhớ quê, nhớ cha mẹ già ra vào lặng lẽ...Tết xa quê, ừ không cả một nhành Mai, ngày tư ngày Tết cũng phải đi làm thoăn thoắt không ngơi tay, nhưng lòng thì không lúc nào nguôi nhớ quê, nhất định sẽ về ăn Tết gia đình, nhưng là khi nào sẽ về?

[video=youtube_share;axezwu2ee9E]http://youtu.be/axezwu2ee9E[/video]
 
#13
Ðề: Nhật ký chồng xa

You & Me thân thương!

Lâu lắm rồi chị mới lại nghe tin tức về em và cũng khá lâu rồi mới lại ghé vào đây để đọc những dòng tự sự đượm buồn của em. Bao giờ cũng thế, những bài viết của em luôn gợi lên trong lòng chị những nỗi niềm bâng khuâng sâu lắng khó tả, có lẽ bởi nó được viết bởi sự chân thành và chứa đựng quá nhiều cảm xúc!

Em viết về Nha Trang như là người thân viết về quê nhà ấy! (À mà giờ nó đúng là quê nhà của em rồi mà!). Nha Trang mùa này lạnh lắm, càng gần Tết càng lạnh, và gió nữa, gió lồng lộng thổi khắp mọi nơi trong thành phố. Biển thì chẳng mấy khi thấy cát trắng, nắng vàng mà chỉ tuyền một gam màu xám như những ngày trời nổi bão giông. Nhưng trong cái lạnh hiu hắt, tê người đó, ngồi nghe nhạc và nhìn những giọt càphê rơi thì không gì bằng... Rất tuyệt!

Ở quê nhà mùa Xuân đã trở về và Tết cũng đã cận kề sát bên nhưng hương Xuân năm nay cũng chẳng rộn rã như mọi năm đâu vì gánh nặng kinh tế và khó khăn của sự mưu sinh làm niềm vui xuân của mọi nhà cũng kém vui, mai vàng vì thế cũng bớt rực rỡ hơn!

“Tết về cho lòng thêm đau đáu nhớ quê, nhớ cha mẹ già ra vào lặng lẽ...!” Phải, mỗi độ Xuân về chúng ta lại thương cha mẹ già thêm một tuổi đời. Chiếc lá sẽ vàng hơn theo mỗi bước Xuân qua. Hãy giữ tình thương ở trong lòng, gói nỗi nhớ ở trong tim và cố gắng trở về thăm quê khi có dịp em nhé! Chúc “ú nu hiền muội” của chị luôn tươi trẻ, bình an và hạnh phúc - như đã từng hạnh phúc suốt thời gian qua!