Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

LeHang

Thành viên tích cực
#1
Từ hôm nay mình hy vọng mọi người sẽ cùng mình sưu tầm thật nhiều những mẫu chuyện này để những ai đang cảm thấy mất lòng tin sẽ lấy lại niềm tin của chính mình :1:. Chúc cả nhà có những phút thư giản sau 1 ngày làm việc căng thẳng.
 

LeHang

Thành viên tích cực
#2
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

Bài thứ 1 :
Ba tôi năm nay đã qua tuổi lục tuần. Ba năm trước, ông mắc một căn bệnh ung thư. Vì tuổi ông đã cao, nên rất nhiều người đã lo sợ rằng ông không thể chịu được quá lâu vì căn bệnh đã bắt đầu phát tác.

Ông quyết định điều trị vì "cả đời ba đã thắng rất nhiều thứ, cái đói, chiến tranh, bom đạn..., ba trở thành một bác sĩ có tiếng, và bác sĩ thì càng không nên chết vì bệnh".

Ngày thứ nhất điều trị, ông về nhà trong đau đớn vật vã, cả người đều mệt mỏi vì tia hóa trị.

Ngày thứ hai, ông không thể ngủ mà chỉ có thể nằm. Cơn đau đã hành hạ ông nhiều hơn mức ông có thể chịu được. "Đó là hai ngày kinh khủng nhất mà ba đã trải qua" - ba tôi đã nói thế khi ông kể lại mọi thứ.

Ngày thứ ba, cơ thể đã bắt đầu quen dần với những tia hóa trị đó. Cơn đau giảm đi, và rất nhiều viên thuốc bắt đầu được uống.

Nửa tháng, ông không ăn được cơm như người bình thường nữa. Tất cả những gì ông ăn đều phải thật mềm. Cơm phải nấu nhão một chút, thịt phải mềm hơn nữa, và ông chỉ có thể ăn rau chứ không ăn được bất kì loại củ nào.

Một tháng, ba tôi thôi không ăn cơm nữa, mẹ tôi bắt đầu trộn cơm, thịt, rau đổ vào máy xay nát ra. Ông ăn như những đứa trẻ con vừa bập bẹ ăn cháo. Thứ ấy, tôi đã có lần nếm khi bị bệnh, ngán không thể chịu được. Vậy mà ba tôi đã ăn chúng trong suốt thời gian điều trị còn lại. Nhìn ông mà thật sự xót xa. Ngày trước, ông ăn khỏe nhất nhà, mình ông ba bốn bát cơm, giờ đây việc ăn uống lại như một cực hình với ông.

Thế nhưng, khi tôi hỏi, ba tôi vẫn cứ nói: "Ba sẽ sống con à, sẽ sống, vì ba còn rất nhiều thứ chưa hoàn thành trong cuộc đời ba."

Hai tháng, ông không thể ăn mà không có ly nước bên cạnh nữa. Những tia xạ đã làm cho tuyến nước bọt của ông bị chết. Mặt ông nám đen từ hai gò má đến xuống hết cổ. Trông ông thật đáng sợ. Những người đồng tuổi cùng điều trị với ông, có người đã từ bỏ, có người vẫn tiếp tục, có người đã ra đi..

Ba tôi sụt 7kg sau hai tháng hóa trị ấy, phần vì không thể ăn uống bình thường, phần vì những cơn đau, cơn nhức mỏi sau buổi chiếu xạ đem đến khiến ông không thể ngủ.

Sự việc kéo dài như thế hết ba tháng. Ba tôi đã cho tôi thấy con người có những nghị lực phi thường như thế nào, khi ông vừa đi làm vừa điều trị căn bệnh của mình. Bạn có thể tưởng tượng một người bị cơn đau hành hạ đến không thể ngủ, nhưng vẫn đều đặn đi làm là như thế nào không? Ông bảo "không làm thì tiền đâu mà chữa bệnh hả con..". Cái tuổi lục tuần như ông thì đáng lẽ ra con cái lớn hết để ông yên tâm mà dưỡng bệnh. Nhưng tôi và em tôi vẫn trong cái tuổi ăn học. Ông là lao động chính và duy nhất trong căn nhà.

Bốn tháng sau, ông bắt đầu ăn uống khá hơn một chút, những đợt xạ trị đã kết thúc và những cơn đau đã bắt đầu giảm. Ông chỉ còn uống thuốc và dưỡng bệnh. Hậu quả của việc chữa trị này là ba tôi không bao giờ có thể ăn uống như người bình thường nữa. Ông chỉ "ăn để sống" bởi lẽ ông không còn cảm nhận được mùi vị cũng như không còn tuyến nước bọt nữa. Dù tôi biết, khả năng tái lại của căn bệnh này vẫn còn rất cao. Nhưng ông đã bằng chính sức mình, vượt qua mọi khó khăn. Như ông đã nói, ông đã thắng cái đói nghèo trong năm 45, thắng cả bom đạn chiến tranh trong cả hai cuộc kháng chiến. Khi những đồng đội ông ngã xuống thì ông vẫn sống. Thì đến ngày hôm nay, khi ông vẫn còn muốn sống thì không có gì có thể khiến ông gục ngã.

Ba tôi đã mỉm cười nói với tôi rằng "Con thấy không, ba đã thắng, vì ba luôn tin như thế. Ba phải nhìn thấy ngày con gái ba lấy chồng chứ".

Còn rất nhiều câu chuyện khác, cảm động hơn về niềm tin, về ý chí và quyết tâm của con người. Nhưng tôi chỉ muốn kể cho bạn nghe về câu chuyện này. Vì với tôi, nó thực hơn bất cứ câu chuyện nào khác mà tôi chỉ nghe, vì, với nó, tôi đã nghe, đã nhìn và cả cảm nhận.

Ba tôi đã cho tôi một bài học về niềm tin. Rằng niềm tin làm nên ý chí và quyết tâm trong cuộc sống. Chỉ cần có niềm tin, bạn có thể làm những gì mình muốn!

Lần sửa cuối bởi Susuwa, ngày 14-07-2011 lúc 11:01 AM.
 

LeHang

Thành viên tích cực
#3
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

Bài thứ 2 :"Cô Bé Thích Ngắm Biển"
Đẹp quá! Biển thật đẹp!

Cô bé tung tăng với đôi chân trần trên bờ cát mịn màng ấy. Cô yêu biển, và cô biết biển cũng rất yêu cô.

Năm học nào cô bé cũng cố gắng để có 1 kết quả học tập tốt. Đi biển là 1 phần thưởng mà ba mẹ cô dành cho cô vào mỗi mùa hè.

Mọi người tới biển là để được lao mình theo những con sóng. Còn cô bé, cô bé tới biển là chỉ để được ngắm biển và nhỏ những tòa lâu đài bằng cát, những tòa lâu đài mà cô đã thấy trong các câu chuyện cổ tích.

Chọn cho mình một nơi ít người, cô bé bắt đầu công việc yêu thích của mình một cách chăm chú. Mọi thứ xung quanh cứ dường như không tồn tại.

Tòa lâu đài dần được hình thành trong sự thích thú của cô bé. Khi những giọt cát cuối cùng được nhỏ xuống, cũng là lúc một cơn sóng vô tình trào lên cuốn phăng đi tòa lâu đài của cô và để lại 1 bãi cát phẳng lặng.

Cô bé khóc! Cô không biết tại sao mình khóc? khóc vì buồn, khóc vì tiếc? hay khóc vì cái gì khác? Cô không biết, chỉ biết nước mắt cứ lăn dài trên gò má cô bé.

Này cháu bé!

Cô ngước lên nhìn, thấy 1 bác “người lạ” khoảng ngoài 50 tuổi đang ngồi xuống bên cạnh cô bé. Bác ấy nói:

Cháu nhỏ lâu đài bằng cát thật đẹp, nhưng thật tiếc phải không cháu.

Cháu à, sau này lớn lên cháu sẽ hiểu cuộc sống là như vậy đó, cuộc sống như những cơn sóng vô tình, nó có thể làm cho người ta hạnh phúc, nhưng cũng có thể làm cho ta đau đớn đến tột cùng…

Cháu hãy nhớ, đừng bao giờ đặt hết niềm tin vào 1 điều gì đó, chỉ nên tin vừa đủ, và hãy giữ lại cho mình 1 chút niềm tin để nếu bị thấy vọng, cháu sẽ không gục ngã…

Năm đó cô bé học lớp 7, tức là cô bé 14 tuổi, 14 tuổi thì làm sao cô bé có thể hiểu được lời bác ấy nói.

Sau này lớn lên, ra ngoài cuộc sống cô bé mới thực sự hiểu được những điều ngày xưa bác “người lạ” nói.

Cô chân thành, cô nhiệt tình… với tất cả, nhưng chính con người lại làm cô ngã. Cô cứ ngã, đứng dậy, rồi lại ngã… Cô đau! Đúng vậy, cô đau nhưng cô không sợ. Cô hiểu những điều bác “người lạ” nói nhưng cô không thể làm theo bởi vì cô tin, cô tin rằng cuộc sống sẽ còn rất nhiều người giống như cô.

Hãy cho đi những gì mình muốn nhận. Một ngày nào đó bạn sẽ nhận được những điều tốt đẹp mà bạn đã cho đi. Cô luôn sống như vây.
 

philboy1952

Cựu Ban điều hành
#4
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

Xin lỗi cho tôi được góp một câu chuyện mà người bạn vừa gởi e-mail cho tôi .Câu chuyên nói về Nhân Quả .Cảm ơn rất nhiều.
Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên đường. Tuy trời đã sẩm tối, anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế anh lái xe tấp vào lề, đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi bước xuống xe. Chiếc xe Pontiac cũ kỹ của anh vẫn nổ máy khi anh tiến đến trước mặt bà. Dù anh tươi cười nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ lo ngại. Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ, không một ai dừng xe lại để giúp bà. Người đàn ông này liệu có thể hãm hại bà không? Trông ông không an toàn cho bà vì ông nhìn có vẻ nghèo và đói.

Người đàn ông đã có thể nhận ra nỗi sợ hãi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh. Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi. Cái run đó, nỗi lo sợ trong lòng đó mới là lý do tự nó thành hình trong ta...
Anh nói: 'Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp? Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là Bryan Anderson.'
Thật ra thì xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già thì nó cũng đủ gây phiền não rồi. Bryan bò xuống phía dưới gầm xe tìm một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chỗ khuỷ tay cũng như lòng bàn tay một hai lần gì đó.

Chẳng bao lâu anh đã thay được bánh xe. Nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau rát.
Trong khi anh đang siết chặt mấy con ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh. Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường. Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà. Bryan chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại. Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền. Bryan chưa hề nghĩ đến điều là sẽ được trả tiền, đây không phải là nghề của anh.Anh chỉ giúp người đang cần được giúp đỡ vì Chúa, Phật hay chính bản thân anh cũng biết rằng đã có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh. Anh đã sống cả đời mình như thế đó, và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại.
Anh nói với bà cụ nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh thì lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ, bà có thể sẵn sàng cho người ấy sự giúp đỡ của bà, và Bryan nói thêm: 'Và hãy nghĩ đến tôi'
Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi thì anh mới bắt đầu lên xe của mình đi về. Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà.
Chạy được vài dặm trên con lộ, bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ.. Bà ghé lại, tìm cái gì để ăn và để đỡ lạnh phần nào, trước khi bà đi đoạn đường chót về nhà. Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch. Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà.. Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi, mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt. Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù đã phải đứng suốt ngày nay để tiếp khách. Bà cụ để ý thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng gì đó nhưng dưới cái nhìn của bà, bà thấy chị không bao giờ lộ ra sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ.
Rồi tự nhiên bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Bryan hồi nãy. Và bà cụ vẫn còn thắc mắc, không hiểu tại sao một người có ít đến độ thiếu thốn mà lại sẵn lòng cho một người lạ mặt rất nhiều...
Sau khi ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc một trăm đô-la. Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ.. nhưng bà cụ đã cố ý nhanh chân bước ra khỏi cửa mất rồi. Lúc chị hầu bàn quay trở lại thì bà cụ đã đi khuất . Chị hầu bàn thắc mắc, không biết bà cụ kia có thể đi đâu. Khi dọn dẹp, chị để ý trên bàn thấy có dòng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng…
Nước mắt vòng quanh khi chị đọc dòng chữ mà bà cụ viết: 'Cô sẽ không nợ gì tôi cả. Tôi cũng đã từng ở vào tình cảnh thiếu thốn giống như cô hiện nay. Có ai đó đã một lần giúp tôi, giống như bây giờ tôi đang giúp cô. Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô.'
Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng, bà cụ còn lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô-la nữa.
Thật ra, còn có những bàn ăn cần lau dọn, những hũ đường cần đổ đầy,và những khách hàng để phục vụ... Và chị hầu bàn đã hoàn tất những việc ấy để sửa soạn cho qua ngày mai.
Tối hôm đo,dù khi đi làm về và leo lên giường nằm, chị vẫn còn nghĩ về số tiền và những gì bà cụ đã viết cho. Làm thế nào mà bà cụ đã biết chị và chồng của chị hiện đang cần số tiền ấy? Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn… Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào, và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị, chị cho anh một cái hôn nhẹ và thì thào bên tai anh, 'Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh,Bryan, ạ.' (chị đâu có biết anh Bryan đã thay bánh xe cho bà già tội nghiệp trước đó)


Có một cổ ngữ 'NHÂN NÀO QUẢ NẤY' Hôm nay tôi gửi bạn câu chuyện này,và tôi mong bạn chuyển tiếp nó. Hãy để cho ngọn đèn này chiếu sáng. Đừng xóa nó, đừng gửi nó trở lại. Chỉ việc chuyển câu chuyện này đến một người bạn. Những người bạn tốt, giống như những vì sao. Bạn không luôn luôn trông thấy họ, bạn biết họ luôn luôn có mặt ở đó.
 

LeHang

Thành viên tích cực
#5
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

Câu Chuyện thứ 3: Khi bạn có niềm tin

Có đôi lần rơi vào trạng thái hoang mang, hụt hẫng, chới với, vô định trước tất cả những gì cuộc sống mang đến cho mình, tôi trở nên dè dặt, đắn đo, ngập ngừng và sợ hãi con đường phía trước. Nhưng rồi tôi hiểu, nếu lót dưới bước chân mình một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống thì nỗi sợ hãi sẽ không là gì cả.

Chẳng ai trong chúng ta sống mà không có niềm tin, chỉ là niềm tin tồn tại như thế nào thôi. Bởi đây không phải thứ đồ vật có thể nhìn, sờ mó, cầm nắm, và dĩ nhiên càng không thể thấy được nó khi ta bao phủ mình một sự hoài nghi về chính bản thân, cũng như sự hoài nghi về cuộc sống.

Cuộc sống mang đến cho ta tất cả những gì nó muốn, chứ không phải những gì ta muốn, và dù muốn hay không ta cũng phải đón nhận những thứ cuộc sống gửi đến cho mình. Tuy nhiên, ta có quyền lựa chọn một cách, một thái độ để đón nhận. Gượng ép hay cởi mở với niềm tin yêu cuộc sống?

Cuộc sống có bao giờ trơn tru, hoàn hảo, bằng phẳng với ai đó trong chúng ta đâu. Mỗi người có một nỗi niềm, tâm tư, khó khăn, trở ngại riêng và những nỗi đau không ai giống ai, nhưng sống với niềm tin giúp ta cảm thấy mọi thứ trở nên tốt hơn.


Khi những thử thách của cuộc sống làm ta đau đớn, ta sẽ tìm thấy sự an ủi cần thiết nơi những người thân, những người bạn, nhưng họ chỉ là người khơi dậy niềm tin nơi ta mà thôi. Chính ta mới là người nuôi dưỡng niềm tin, và làm cho niềm tin sống và tồn tại. Hãy nuôi dưỡng nó bằng sự nhẫn nại, kiên trì, ý chí kiên định, bằng nghị lực đủ lớn để cảm thấy ta có thể tiếp tục bước về phía trước, mà không tìm cho mình một ngã rẽ nào khác tiêu cực hơn.

Vì sao ta có hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, hai tay, hai chân? Nhưng chỉ có một cái đầu, một cái miệng và một trái tim. Ta sinh ra và có một hình hài như thế đều có ý nghĩa cả! Ta có hai con mắt bởi cuộc sống muốn ta nhìn, quan sát nhiều hơn và biết trân trọng những gì ta đang có.

Ta có hai cái tai, bởi ta cần phải lắng nghe nhiều hơn những âm thanh cuộc sống muốn gửi đến. Ta có hai lỗ mũi, để hít thở nhiều hơn và cảm ơn những gì cuộc sống đã ban tặng. Ta có hai cái tay, để làm việc, cầm nắm và trao tặng yêu thương cho mọi người. Ta có hai cái chân, để bước đi nhiều hơn, đến những nơi mà ta muốn, và rồi những bước chân đó sẽ cho ta biết đâu là bến đỗ cuộc đời mình.

Vậy tại sao ta có một cái đầu? Một cái miệng? Và một con tim? Ta có một cái đầu, vì ta cần gom lại tất cả những gì đã thấy, đã nghe, đã làm, đã đi, quy tụ về làm một trong suy nghĩ của mình, để soi xét và phân tích tất cả mọi việc dưới ánh sáng của niềm tin. Ta có một cái miệng, chẳng phải ta cần nói ít lại những lời than vãn, trách móc, than phiền hơn đó sao? Vì than vãn, trách móc, than phiền chỉ làm cho niềm tin của ta bị bào mòn, hoen rỉ, rạn nứt, mục rữa đi mà thôi. Trái tim chính là cái "kho" chứa đựng của tâm hồn, không cần phải có đến hai cái đâu, bởi con tim có thể lưu trữ tất cả những gì nó muốn và giới hạn là vô tận, là nơi cho niềm tin cư ngự và được che chắn trước những sóng gió của cuộc đời.

Vậy đấy! Niềm tin là một ngôn từ hết sức đơn giản mà ai cũng có thể nói được, đọc được. Nhưng để có được niềm tin là một điều kỳ diệu mà mỗi người cần nỗ lực giành lấy. Niềm tin sẽ giúp ta đứng vững trước vòng xoáy cuộc đời và khi bạn có niềm tin bạn sẽ làm được những điều tưởng chừng không thể.

Hãy trân trọng niềm tin đang có nơi mình, và làm giàu giá trị của niềm tin, cũng như phát huy sức mạnh của niềm tin bằng những hành động cụ thể bạn nhé!
 

LeHang

Thành viên tích cực
#6
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

Câu Chuyện thứ 4: Giữ niềm tin ở lại

Muốn yêu thương, tin tưởng ai đó, ta thường cần thời gian khá dài để hiểu rõ về nhau, để kiểm chứng lời nói có chân thực, hành động có đáng tin, những mối quan hệ có đúng đắn hay cách cư xử có đàng hoàng tử tế không?

Có những người "thùng rỗng kêu to", lời nói thật đao to búa lớn nhưng khi đối diện với hành động thiết thực mới bộc lộ bản chất rõ ràng, bộc lộ sự thiếu nhiệt tình và hay kêu ca nhất. Có những kẻ hợm mình, luôn muốn tỏa sáng chói chang với cái tôi "bé xíu" bằng cách đánh bóng, khoe khoang mình giàu có, nhiều tiền... với ý nghĩ mình là nhất, rằng mọi người xung quanh đang ngưỡng mộ, thán phục mà đâu biết, đó là ánh mắt chán ghét, xem thường.

Ngược lại, có những người âm thầm và lặng lẽ, chẳng phải là ngọn đuốc, ánh hào quang giữa đám đông với những câu chuyện cười thu hút, vẻ học cao hiểu rộng. Họ không được mọi người biết đến, nhưng họ sống với việc làm, xuất hiện với hành động và khi mọi người cần, họ nhiệt tình giúp đỡ hết mức có thể. Họ có thể giàu sang, công việc đáng mơ ước nhưng họ không kể lể mà giấu mình sau sự giản dị đáng khâm phục.


Có thể ai đó nghĩ rằng tôi đang sáo rỗng, lý thuyết nhưng không sao bởi mỗi người một cảm nhận, tôi viết trước hết cho bản thân, từ cảm nhận của bản thân về cuộc sống xung quanh mình, về những điều tôi rút ra từ những người tôi đã gặp, hay chứng kiến.

Tôi nhớ một câu nói rằng: "Mất tiền là mất ít... mất niềm tin là mất tất cả" và cũng lại có một câu nói rằng: "Nhẹ dạ cả tin đích thực mi là đàn bà".

Có lẽ, vì tôi là nữ nhi thường tình nên cũng khá dễ tin người, nghĩ rằng ai cũng tốt, cũng thật thà. Không hẳn ai cũng có thể tạo cho tôi niềm tin tuyệt đối ngay từ ban đầu. Đó chỉ là số ít, những người thật đặc biệt có khi tiếp xúc một chút cũng đủ để tôi tin họ đáng để mình trân trong. Với những người đó, tôi chẳng ngại dành tất cả tình cảm tốt đẹp cho họ không chút đắn đo bởi tôi tin vào cảm nhận của mình.

Nhưng, lại chữ nhưng quen thuộc không thể tránh khỏi trong cuộc sống, không cần đến mức bị lừa gạt ghê gớm mới khiến ta mất niềm tin. Có lúc, chỉ một điều nhỏ, thật nhỏ bị bội ước cũng khiến ta thất hụt hẫng, chới với vô cùng.

Niềm tin được tạo dựng qua thời gian, qua việc làm, qua cách nói chuyện và hành động. Và, có thể tiếp xúc một lần, nói chuyện một lần với một người cũng đủ cho ta tin tưởng vào con người và nhân cách của người ấy.

Có một người không chỉ khiến tôi tin vào người ấy mà còn tin vào niềm tin của chính tôi dành cho họ. Tôi quen Sỏi tình cờ, tiếp xúc, làm việc vài tiếng đồng hồ cùng nhau. Có thể vì mới gặp nên Sỏi ít nói, cũng như tôi. Bù lại, tôi ấn tượng và quý Sỏi vô cùng vì sự nhiệt tình cho công việc, nhiệt tình khi phối hợp với nhau, tôi và Sỏi đều nhiệt tình như nhau nên rất ăn ý và thú vị.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu chỉ dừng lại đó. Sỏi và tôi có một chút thời gian nói chuyện khá vui, và một lời hẹn (không phải hẹn hò). Tôi đã chờ, chờ mãi sự liên lạc của Sỏi từ ngày đó. Để thời gian cứ trôi. Tôi bảo vệ cho Sỏi, cho niềm tin của mình rằng: do Sỏi quá bận, chưa có thời gian, nên kiên nhẫn và tôi không giục giã, không liên lạc tránh làm phiền. Có người còn nói rằng chẳng cần chờ, chẳng cần quan tâm, cứ bỏ qua đi, chẳng có lý do gì để biện mình cho việc biến mất quá lâu như vậy....

Có lúc niềm tin sắt đá của một đứa kiên trì như tôi chỉ chực lung lay, rơi xuống, tự hỏi sao mình phải tin một người mới quen, mới gặp, sao phải bảo vệ cho người ta làm gì. Đồng thời, phần bướng bỉnh, "phần giác quan thứ 6" trong tôi gào lên mạnh mẽ: phải tin, tin vì mình cảm nhận đó là người có thể tin tưởng được, đáng để tin tưởng qua lời nói, qua thái độ, qua cả cách nhắn tin rất đáng quý với lời lẽ câu cú rõ ràng (điều mà số ít người con trai có thể làm được, khiến tôi thấy quý khi đọc tin nhắn).

Người nào tạo ấn tượng, tạo được niềm tin cho tôi thì bất kể là gặp lần đầu tôi cũng tin vào cảm nhận của mình.

Ông trời quả không phụ lòng tôi khi một ngày Sỏi xuất hiện, xin lại số điện thoại của tôi vì mất điện thoại, mất liên lạc với tôi và...

Lúc đó, tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc từ một điều bé nhỏ mà cũng rất đỗi lớn lao. Hạnh phúc vì niềm tin của mình vào một người không phải chỉ là giấc mơ, là cảm nhận mơ hồ. Hạnh phúc vì cuộc sống vẫn có những người đáng tin. Hạnh phúc vì cảm nhận của tôi là đúng.

Cảm ơn Sỏi vì khiến tôi giữ được niềm tin của mình, rằng cảm nhận của tôi là không sai, là cuộc sống vẫn cần tin tưởng để giữ cho yêu thương ở lại.

Cứ sống, cứ tin... cho mỗi ngày nụ cười ta lại nở trên môi.
 

LeHang

Thành viên tích cực
#7
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

Câu Chuyện thứ 5: Niềm tin là gì ?


Nhiều người coi niềm tin như một sự vật, nhưng thật ra nó là một cảm giác chắc chắn về một điều gì đó. Nếu bạn nói rằng bạn thông minh, có nghĩa là bạn nói,"Tôi cảm thấy chắc chắn tôi thông minh". Cảm giác chắc chắn này cho phép bạn khai thông những nguồn năng lực giúp bạn tạo được những kết quả thông minh. Tất cả chúng ta đều có sẳn nơi mình câu trả lời cho hầu hết mọi chuyện hay ít ra chúng ta có thể tìm những câu trả lời cần thiết nhờ những người khác. Nhưng chúng ta thường thiếu niềm tin, thiếu sự chắc chắn, khiến chúng ta không sử dụng được khả năng có sẳn nơi mình.

Ví dụ đơn sơ giúp bạn dễ hiểu niềm tin là gì. Bạn hãy nghĩ ra một ý tưởng. Bạn có thể nghĩ ra vô số ý tưởng, nhưng bạn không thực sự tin. Chẳng hạn bạn có ý tưởng bạn là một cô gái hấp dẫn. Bạn hãy ngưng lại giây lát và nói trong lòng, "Tôi là một cô gái hấp dẫn". Câu nói này là một ý tưởng hay là một niềm tin còn tùy ở mức độ bạn cảm thấy chắc chắn bao nhiêu khi nói lên câu đó. Nếu bạn nghĩ, "Thực ra tôi không hấp dẫn", thì điều bạn thực sự muốn nói sẽ là, "Tôi không cảm thấy chắc chắn mình hấp dẫn hay không".

Làm thế nào đổi một ý tưởng thành niềm tin?

Giả sử bạn có thể nghĩ đến một cái mặt bàn không có chân. Nó giúp bạn hiểu tại sao một số ý tưởng không chắc chắn bằng một niềm tin. Không có chân, mặt bàn không thể đứng được. Ngược lại, niềm tin thì có chân. Nếu bạn thật sự tin rằng, "Tôi hấp dẫn", làm thế nào bạn biết là bạn hấp dẫn? Chắc chắn là bạn có những chứng cớ để bênh vực cho ý tưởng của bạn, những kinh nghiệm trong cuộc sống để hổ trợ ý tưởng đó. Những kinh nghiệm đó là những cái chân làm cho mặt bàn của bạn đứng vững, làm cho niềm tin của bạn chắc chắn.

Một khi bạn hiểu được niềm tin là gì, bạn có thể bắt đầu tìm hiểu xem niềm tin của bạn hình thành như thế nào, cũng như bạn có thể thay đổi nó ra sao.

Trước hết chúng ta có thể phát triển niềm tin của mình về bất kỳ điều gì, chỉ cần chúng ta tìm ra đủ những chân, những kinh nghiệm minh chứng để xây dựng niềm tin ấy.

Tất cả những người thành đạt xuất sắc đều có khả năng làm cho mình cảm thấy chắc chắn sẽ thành công, cho dù trước họ chưa có ai làm được. Họ có khả năng tự tạo ra kinh nghiệm qui chiếu cho mình mà những kinh nghiệm này trước đó chưa từng có hoặc được coi là không thể thực hiện.

Bất cứ ai sử dụng máy tính cá nhân đều biết đến cái tên "Microsoft". Nhưng điều ít người biết đến Bill Gates, người đồng sáng lập công ty này, không chỉ là một thiên tài gặp may, mà là một con người đã biết tự tạo ra kinh nghiệm để hỗ trợ niềm tin của mình. Khi biết rằng công ty Albuquerque đang khai triển một thứ gọi là "máy tính cá nhân" cần đến phần mềm BASIC, Bill Gates đến gặp họ và hứa bán cho họ phần mềm, mặc dù vào lúc đó ông chưa hề có thứ phần mềm này.

Đã hứa, ông phải kiếm cách thực hiện. Thiên tài đích thực của ông là ở khả năng tự tạo ra niềm tin chắc chắn. Có rất nhiều người cũng thông minh như ông, nhưng ông biết sử dụng niềm tin để khai thông nguồn năng lực của mình và chỉ trong ít tuần lễ, ông cùng một đối tác đã viết ra một ngôn ngữ để biến máy tính cá nhân thành hiện thực. Bằng việc quyết tâm và tìm ra lối đi, Bill Gates đã khởi động ngày hôm đó một chuỗi những sự kiện sẽ làm thay đổi toàn diện lề lối kinh doanh của người ta và đã trở thành tỷ phú khi mới 30 tuổi. Niềm tin mang lại sức mạnh!

Bạn có biết câu chuyện chạy một dặm trong 4 phút không? Từ trước tới nay, người ta vẫn tin là không ai có thể chạy một dặm mà chỉ mất 4 phút thôi. Thế mà vào năm 1954, Roger Bannister đã phá vỡ sự tin tưởng vững chắc ấy. Anh quyết tâm thực hiện bằng được "điều không thể" ấy, không những bằng việc luyện tập thể dục, mà còn bằng việc không ngừng lặp lại trong trí mình rằng mình có thể làm được việc này, khiến hệ thần kinh của anh đã hình thành một mệnh lệnh bắt buộc anh đạt cho bằng được kết quả.

Tuy nhiên, nhiều người không nhận ra khía cạnh vĩ đại nhất của thành công này lại chính là những gì anh đạt được cho người khác. Hầu như không ai dám nghĩ là có thể đạt kỷ lục chạy 4 phút một dặm, thế mà chỉ trong vòng một năm sau khi Roger phá kỷ lục, 37 vận động viên khác cũng đã phá kỷ lục này. Kinh nghiệm của anh đã cống hiến cho họ mẫu gương đủ vững vàng để tạo nên nơi họ niềm tin chắc chắn rằng chính họ cũng có khả năng làm"điều không thể". Và một năm sau đó nữa, 300 vận động viên khác đã đạt cùng một thành tích như thế!

"Niềm tin nào trở thành chân lý cho tôi... là niềm tin cho phép tôi sử dụng hết sức lực của mình, dồn hết năng lực của mình vào hành động" - André Gide.
 

ziz

Support
#8
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

Bạn thân mến!
Ngày nay, khi Khoa học Kỹ thuật ngày càng phát triển, mọi thứ dần được thay thế bằng máy móc thì con người cũng trở thành những cỗ máy bìết suy nghĩ, sống lạnh lùng và thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Có bao giờ bạn tự hỏi mình đã sống vì cái gì và cuộc sống này đã mang lại cho bạn điều gì. Hãy dành chút thời gian hiếm hoi để nhìn lại bản thân mình và nhìn ngắm những người chung quanh để thấy rằng đâu đó trong cuộc đời bon chen, tấp nập này vẫn tồn tại món quà vô giá của cuộc sống – đó chính là tình yêu thương nhân loại.


Bốn ngón tay

Lúc mới sinh ra, cậu bé đã bị mù. Khi cậu lên 6, một việc xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ, em đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném trái banh về phía em. Chợt nhớ ra cậu bé la lên:
- Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.
Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau, nhưng cậu thật sự băn khoăn.
Cậu quyết định hỏi mẹ:
- Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?
Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết: "Con bị mù!".
Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:
- Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm. ..".
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
-. ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con".
Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:
- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé.
Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:
- Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh.
Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.
Giỏi ! Giỏi ! - Bà mẹ nói - Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!
Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.

(Sưu tầm)
 

LeHang

Thành viên tích cực
#9
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

BƯỚC TỚI
BẰNG NIỀM TIN

truyện dịch của Nguyễn Thị Bích Nga




Tôi tận dụng hết mọi thiên thời địa lợi đến với tôi, kết quả tốt đẹp tự nó sẽ theo sau.
Sara Teasdale

Hôm nay tôi trồng những luống hoa tuy-líp trong vườn. Thật ra, tôi trồng chúng với hy vọng mùa xuân tới, khu vườn sẽ rực rỡ lên khi không khí trong lành và cơn mưa xuân xoá tan những vết tích của mùa đông. Những luống cây có thể ra hoa màu đỏ, màu vàng hoặc màu tím. Tôi không biết, nhưng tôi tin rằng mùa xuân sẽ đến, và dù hoa tuy-líp mang màu gì cũng được, chúng sẽ thêm vào một chiều hướng khác biệt cho cuộc đời tôi. Đó là điều Thánh Paul đã nghĩ ngợi khi ông nói: “Chúng ta bước tới bằng niềm tin, không phải bằng ánh mắt”. Niềm tin sẽ dẫn mọi điều tốt đẹp đến với cuộc đời chúng ta.
Ngày hôm đó, một cô bé có lọn tóc loăn xoăn rủ xuống gò má nói với tôi:
-Chào bác. Bác là mẹ của David phải không ạ?
Tôi quỳ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bé bốn tuổi và trả lời:
-Phải cháu à.
-Cháu chỉ muốn nói với bác rằng cháu rất thích David. Bạn ấy thật đặc biệt.
Tôi nói với vẻ tò mò:
-Bác biết. Vậy hôm nay David đã nói chuyện với cháu chưa?
Cô bé đáp với vẻ chắc chắn:
-Chưa ạ. Nhưng cháu rất thích bạn ấy.
Tôi mỉm cười thật sung sướng và nói:
-Bác cũng vậy.
Đó là những câu nói được thốt ra cách đây mười lăm năm khi tôi đến đón David – đứa con trai đang học mẫu giáo. Chúng khắc sâu trong tâm trí tôi suốt bấy lâu nay, vì mãi đến giờ này tôi mới có đủ can đảm để viết lại. David mắc bệnh tự kỷ, và nó luôn chui rúc vào cái vỏ tự kỷ của nó. Nhưng cô bé có món tóc loăn xoăn nói đúng. David là một đứa trẻ rất đặc biệt.
Ở trường mẫu giáo, David không nói năng nhiều, hầu như suốt ngày nó chỉ ngồi im trong một góc phòng, hoàn toàn cách biệt với bạn bè. Nếu có giao tiếp, nó chỉ nói chuyện với thầy cô chứ không nói chuyện với bạn học. Trong thời gian này, David cũng tham dự lớp học dành cho trẻ khuyết tật. Và rồi nhiều người đề nghị chúng tôi chuyển nhà lên thành phố, nơi có một trường học đặc biệt dành cho đám trẻ như David. Theo chẩn đoán, nó không thể phát triển hơn nữa, và nó có thể sẽ ngồi hoài một chỗ mà xoay tròn các món đồ như vậy cho đến suốt đời. Chúng tôi quyết định không chuyển nhà. Vợ chồng tôi cho rằng cuộc sống như vậy không phải dành cho chúng tôi, càng không phải dành cho con trai chúng tôi. Chúng tôi trang bị cho mình bằng lòng can đảm, kiến thức, sự kiên trì và niềm tin.
Tại một trường tư thục, David học tập đọc trong khi khom mình dưới một khung gỗ và nghe bà Sơ giảng bài trong những lớp ít học sinh hơn. Nhưng xong chương trình lớp một, nhà trường đề nghị chúng tôi tìm kiếm sự giúp đỡ đặc biệt cho David tại một trường công, nơi tiền quỹ hỗ trợ cho các học sinh loại này luôn dồi dào.
Trong những năm tiếp theo, David được chữa trị về ngôn ngữ, được chữa trị về lao động, được chữa trị về vật lý trị liệu, được học kèm, được tham gia nhiều hoạt động tập thể như lớp học ngày Chủ Nhật, nhóm hướng đạo sinh, học võ karate, bóng đá, âm nhạc... Khoảng năm hoặc sáu ngàn tiết học đặc biệt như vậy dành cho David. Chúng tôi đang ươm mầm, và trên hết, chúng tôi có niềm tin. Chúng tôi tin rằng mình đã làm đúng.
David tốt nghiệp trường trung học công lập vào ngày 4 tháng 6 năm 1990. Bằng tốt nghiệp của nó được xếp hạng 72 trên 442. Một tuần trước đó, David nhận được giấy báo là nó được nhận vào học chương trình dành cho người khuyết tật của đại học Tổng Hợp. Ở đó, nó sẽ là tay trống cho đội quân nhạc của nhà trường, và dĩ nhiên chúng tôi sẽ không bỏ sót một buổi diễn nào có mặt David.
Cuộc sống tiếp tục trong màu sắc và ánh sáng chói lọi của nó. Mỗi mùa xuân, chúng tôi phát
hiện một điều ngạc nhiên mới mà có lẽ nó đã được chúng tôi ươm trồng trước đó, và nó chờ đợi điều kiện thuận lợi để phát triển và nở hoa.
Cô bé cùng học mẫu giáo với David ngày nào không biết rằng nó đã nuôi dưỡng niềm tin cho tôi vào buổi sáng hôm đó khi nó lên tiếng chào tôi bằng câu: “Cháu rất thích David”.
Và tôi đã đáp:
-Bác biết.
Trước khi cô bé đi khỏi, tôi hỏi nó:
-Cháu tên gì?
Cô bé vừa vuốt lọn tóc loăn xoăn bên má vừa trả lời:
-Dạ, Niềm Tin. Tên cháu là Niềm Tin.
BN
 

ziz

Support
#10
Ðề: Những câu chuyện về "NIỀM TIN"

Chàng nghệ sĩ tàn tật và cô học trò "nguyện chết" vì thầy

Khâm phục nghị lực phi thường của Tuấn, cô học trò nhỏ Cao Thị Phương đã nói một câu bất hủ: "Nếu không lấy được thầy Tuấn, tôi sẽ chết".

Năm 13 tuổi, từ một cậu bé khôi ngô tuấn tú và đầy hoài bão, Tuấn bỗng dưng bị liệt nửa người, hai chân tê liệt. Biết mình là nạn nhân của chất độc da cam do ảnh hưởng từ người bố, Tuấn đã khóc ròng cả năm trời cho số phận hẩm hiu của mình. Nhưng không đầu hàng số phận, Tuấn đã vượt qua tất cả những hạn chế của cơ thể để trở thành một nghệ sĩ với những bức ảnh để đời. <??>

Tình yêu như trong cổ tích của chàng nghệ sĩ tàn tật và cô học trò can đảm khiến ai ai ở vùng quê lúa huyện Yên Thành (Nghệ An) cũng phải cảm phục.


Ảnh cưới của anh chị.

Nỗi đau cuộc đời

Từ khi lớn lên, Phạm Văn Tuấn (SN 1979) đã phải chứng kiến nỗi đau của gia đình, khi bố đi chiến trường về phải nằm một chỗ do di chứng của chất độc da cam. Một mình cùng mẹ phải cáng đáng việc lớn, trong đó áp lực kiếm đồng tiền bát gạo nuôi cha và năm đứa em khiến tuổi thơ của Tuấn đầy vất vả.

Nhưng rồi, cuộc đời có ai học được chữ ngờ, bởi lúc đang là chỗ dựa lớn nhất của gia đình, thì bi kịch lại xảy ra với chính bản thân Tuấn. Năm Tuấn tròn 13 tuổi, Tuấn bỗng dưng thấy nhói đau ở lưng, rối cứ thế, lan khắp xuống phần dưới của cơ thể.

Tưởng chỉ là đau nhức do làm việc quá sức, nhưng một tuần sau, mọi thứ càng tồi tệ hơn. "Những cơn đau liên hồi không ngớt, tôi kêu la gào thét. ít ngày sau, chân tôi không còn cảm giác nữa, tôi đã khóc rất nhiều bởi mọi thứ đến quá nhanh", anh Tuấn nhớ lại.

Mẹ Tuấn đã bán hết lợn, gà trong nhà, đồng thời đi vay khắp làng trên xóm dưới để có ít tiền chữa trị cho anh. Gom góp mãi được 5 triệu đồng, gia đình đưa Tuấn ra BV Bạch Mai để điều trị. Sau khi chụp phim, bác sỹ kết luận anh bị viêm đa khớp xương cấp tính mà di chứng là toàn bộ xương sống, xương cổ, xương tay cứng đờ, không thể cử động, cơ hội chữa khỏi là gần như không có.

Hơn một năm điều trị, bao nhiêu tài sản trong gia đình đều đội nón ra đi, số tiền vay của anh em, ngân hàng lên đến hàng trăm triệu đồng, nhưng bệnh tình anh không hề thuyên giảm.

Chữa mãi mà không khỏi, tiền bạc thì đã cạn, nên sau khi bàn với nhau, gia đình đưa anh về nhà và cũng tính luôn chuyện hậu sự. Thời điểm này, cơ thể anh lạnh ngắt, không ăn không uống được gì, bố mẹ ngất lên ngất xuống vì thương cho tuổi đời của con còn quá ngắn ngủi.

May mắn chết đi sống lại, nhưng các khớp xương cột sống, xương cổ vẫn cứng không có tiến triển gì, anh như người bại liệt. Một thời gian sau, nhờ xe lăn, anh có thể đi đây đi đó ra khỏi nhà và bỗng nhiên, khát khao học chữ lại trở nên cháy bỏng.

Sau rất nhiều những lựa chọn, suy nghĩ, anh đã thống nhất bàn với bố mẹ xin học cái nghề gì nhẹ nhàng lại phù hợp với tình trạng sức khỏe của mình. Anh đã vào TP.Vinh xin học một lớp đồ họa và nhiếp ảnh với khát vọng trở thành nghệ sĩ “làng”.

Và ước mơ đó đã trở thành hiện thực khi Tuấn tỏ ra có năng khiếu với những tác phẩm vẽ tranh cực kỳ ấn tượng. Ngay khi tốt nghiệp trở về, Tuấn đã mở lớp dạy vẽ, chụp ảnh và bắt đầu trở nên nổi tiếng từ đó. Và cũng chính từ đây, anh gặp Phương, cô học trò nhỏ và cả hai đã cùng nhau tạo nên một câu chuyện tình cảm động khắp cả vùng.



Vợ chồng anh chị Tuấn - Phương và con.

Tình yêu như cổ tích

Cảm phục trước nghị lực và tài năng của anh nghệ sĩ tàn tật, rất nhiều cô cậu học sinh trong vùng đã tìm đến xin học. Trong số này, Tuấn để ý cô học trò nhỏ Cao Thị Phương (SN 1986), người thường xuyên chia sẻ với Tuấn những suy tư về cuộc sống. Đặc biệt, sau mỗi giờ học, Phương thường ở lại dọn dẹp, chia thuốc, lo bữa ăn cho thầy xong khi đó mới yên tâm ra về.

Tưởng rằng cô học trò thương cho số phận hẩm hiu của mình nên quan tâm, nào ngờ một ngày nọ, sau khi tan học, Phương gặp riêng thầy và bảo rằng: "Thầy ơi, em yêu thầy". Nghe xong, anh Tuấn chỉ cười, anh tàn tật không dám nghĩ tới điều đó, mà cũng tin chắc rằng, họ đùa thôi chứ ai dám lấy mình làm chồng.

Anh Tuấn chia sẻ: “Nhiều đêm tôi không ngủ được, không thể để Phương hy sinh cả đời vì tôi, con đường của Phương còn dài, rộng mở, Phương sẽ lấy một người chồng lành lặn, tương lai tươi sáng hơn.

Nghĩ nhiều, cuối cùng tôi đã ngồi nói chuyện thẳng thắn với Phương, em đừng nên yêu thầy, đến khi nặng lòng khó dứt ra được. Thầy tàn tật, em khỏe mạnh nên hãy tìm một người khác cho xứng đáng.

Tôi chưa dứt lời thì Phương đã khóc oà và thốt lên: "Em không thể xa thầy được, em đã suy nghĩ nhiều lắm rồi, em nguyện cùng thầy đi hết con đường này. Cuộc đời này em không thể sống nổi nếu thiếu thầy. Nếu không lấy được thầy, em sẽ chết. Tuyên bố của Phương khiến cho tôi bắt đầu phải suy nghĩ nghiêm túc về thứ tình cảm mà cô học trò nghèo dành cho mình”.

Họ đã yêu nhau, thể hiện công khai với tất cả, nhưng để đến được với nhau là cả một câu chuyện dài, khi bố mẹ Phương đã có lúc tuyên bố từ mặt, nếu Phương lấy Tuấn làm chồng.

Đã nhiều lần bố mẹ Phương gọi điện cho Tuấn để cảnh cáo: "Nếu cháu thương Phương thật lòng thì cháu hãy làm cách gì đó cho nó ghét cháu đi, còn không thì cháu là người gây họa cho cuộc đời Phương đó, cháu sẽ phải hối hận đấy”.

Tuấn ngậm ngùi trả lời: “Cháu không thể làm được bác ạ, cháu không làm hại cũng không dùng thuốc mê để giành lấy Phương, cháu chỉ có tình yêu dành cho Phương. Cháu biết cháu là người không lành lặn, tàn tật, nhưng cháu với Phương yêu nhau thật lòng, chúng cháu không có tội tình gì cả”.

Cũng bởi sự cấm đoán mà hai người đã nghĩ ra cách chinh phục khá “độc” khiến giờ nhớ lại, anh chị đều cười thẹn thùng. Chuyện là đứng trước tình hình khó xử đó, anh chị đã nghĩ ra cách là mang bầu trước, cũng là để chứng minh anh Tuấn vẫn có khả năng đàn ông, vừa đẩy cho sự việc tiến sâu, không thể ngăn cản được nữa. Không ngờ kế sách đó lại thành công, khi đằng ngoại chấp nhận, để Phương lấy Tuấn làm chồng.

Từ câu chuyện cuộc đời đầy éo le, đến mối tình với cô học trò nhỏ, Tuấn đã khiến tất cả phải khâm phục. Hạnh phúc là biết nỗ lực, đấu tranh và nó dành cho tất cả mọi người chứ không của riêng ai.

Đơm hoa kết trái

Đám cưới của người nghệ sĩ “làng” này là một đám cưới đặc biệt, bởi sự tham gia của rất nhiều người. Dù phải ngồi trên xe lăn, nhưng khuôn mặt chú rể cười rạng rỡ.

Anh Tuấn hạnh phúc nhớ lại: "Tôi không ngờ mình lại có ngày hạnh phúc như vậy. Tiếng cười, tiếng nói, hòa lẫn lời chúc mừng khiến tôi rơi nước mắt vì sung sướng. Hạnh phúc lại được nhân đôi khi sau ngày cưới không lâu, anh chị đón chào một cậu con trai khỏe mạnh, rất giống bố. Chính đứa trẻ đã cho vợ chồng anh không chỉ nghị lực sống mà còn là sợi dây kết nối hai gia đình nội ngoại lại gần hơn.

Có động lực từ người vợ và tổ ấm hạnh phúc cùng sự giúp đỡ của chính quyền qua việc tạo điều kiện cho mượn miếng đất để xây quán chụp ảnh và dạy vẽ, cái cơ sở kinh doanh và dạy học mang tên Tuấn Hello đang ngày càng có được chỗ đứng và nhận được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người.
Khi quán được dựng lên, số tiền nợ ngân hàng của anh hơn 100 triệu đồng và bây giờ vợ chồng anh chị đang cật lực làm để trả nợ.

Theo Đời sống & Pháp luật