Thương em cô giáo miền quê .

vuthangsi

Ban điều hành
#1
THƯƠNG EM CÔ GIÁO MIỀN QUÊ.
PART 1 .

Thương em cô giáo miền quê .
Đường làng trơn trượt... lối về trời mưa
Nụ cười theo nón đong đưa
Trên tay đôi dép... còn chưa kịp mòn.

Học trò chưa kịp lớn khôn
Cười reo nắc nẻ bên dòng nước trôi
Thương em... rồi bỗng thương tôi
Đường không đủ rộng sánh đôi theo về .

Em là cô giáo miền quê
Tôi, chàng trai phố đứng mê mải nhìn
Gió giông một cái liếc tình
Tôi mang ngơ ngẩn theo mình... về đâu?



THƯƠNG EM CÔ GIÁO MIỀN QUÊ .
PART 2

KHI VỢ LÀ CÔ GIÁO

Vợ là cô giáo, có gì ngon?!
Việc nhà, nấu nướng đến trông con…
Chấm bài, hội giảng, coi thi, họp…
Lịch VỢ đầy trang - Tớ ốm đòn!

Vợ là cô giáo, có gì vui?!
VỢ quen nghề VỢ, chết thằng tui!
Ở nhà cứ tưởng là trên lớp
Bả “giảng” từ khuya đến tối thùi!


Vợ là cô giáo, có gì oai?!
Sáng quần một tiết bở hơi tai
Trưa mười lăm phút không cho nghỉ.
Tối sắp lim dim gọi trả bài!!


Vợ là cô giáo, có gì khen?!
Bả hay xài viết, riết rồi quen
Nửa đêm đang ngủ, lay chồng dậy:
“Viết mà hết mực, chết à nghen.


TÁC GIÃ KHÔNG BIẾT LÀ AI , NHƯNG GIỜ NÀY ĐANG RỮA CHÉN , GIẶT QUẦN ÁO , CHO VỢ CHẤM BÀI .:20::20::20: