Vết thương.

ziz

Support
#1
VẾT THƯƠNG
Không rõ tác giả

Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.

Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.

Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.

Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi.

Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."

 

ziz

Support
#2
Ðề: Vết thương.

Bạn có tận dụng mọi cơ hội để tích cực không?

Có rất nhiều người trong chúng ta có năng khiếu rất cao để tận dụng mọi cơ hội trên đời để… tiêu cực.

“Thằng Dũng con chị Nhàn tháng này đứng đầu lớp”. Tiếp: “Con người ta là qu‎ý tử, con mình thì đúng là của tội”.

“Tháng này lạm phát giảm xuống, thấp hơn tháng trước”. Tiếp: “Xuống mà còn đến mức này thì chỉ có ăn mày.”

“Em mặc cái áo này thấy đẹp không?” Tiếp: “Đương nhiên là đẹp hơn không mặc”.

“Trời mưa xuống mát mẻ thật”. Tiếp: “Chỉ mong là đừng mưa tiếp thành lụt”.

“Anh sẽ yêu em suốt đời”. Tiếp: “Nếu không có con khác bắt anh”.

“Người Nhật thật là kỹ luật và trách nhiệm”. Tiếp: “Chả bù dân ta, thấy mà chán!”


Các bạn, nếu bạn có đầu óc tiêu cực như thế thì cho đến 1 triệu năm nữa, cuộc đời chung quanh bạn cũng chỉ toàn là các thứ để bạn ngán ngẫm, tiêu cực, phàn nàn, càm ràm. Cuộc đời chẳng bao giờ thay đổi, nếu bạn không thay đổi cái đầu của bạn. Đời đáng càu nhàu hay đời đáng ngợi khen là do cái đầu của ta, do cá tính tiêu cực hay tích cực của ta, chứ chẳng do đời một tí nào.

Vài tỉ năm về trước, đời đã có nắng mưa, lụt lội, động đất, bệnh tật, tranh đấu … vài tỉ năm về sau nữa thì đời cũng chỉ có những thứ đó.

Tiêu cực hay tích cực, 100% là do thói quen tư duy của ta. Hoàn toàn không do đời một tí nào.

Vậy thì,

Trời nắng thì hãy nói “Ô trời đẹp quá. Cám ơn Chúa.” Vậy thôi. Đừng chêm thêm một câu để làm người khác xuống tinh thần.

Muốn khen người Nhật thì “Người Nhật thật đáng phục” là xong rồi, không cần phải thêm một câu chửi người Mỹ và người Việt.

Nghe ai khen “Hòa thật giỏi” thì mỉm cười đồng ý ‎ là đủ rồi, thay vì phải chêm thêm “Chả bù với Tiến!”

Đừng bao giờ, đừng bao giờ, đừng bao giờ nói tiêu cực.

Nhớ luật hấp dẫn: Càng nói chuyện tiêu cực, ta càng hấp dẫn chuyện tiêu cực đến.

Càng nói chuyện tích cực ta càng hấp dẫn tích cực đến.

Hãy ngợi ca những anh hùng hiệp sĩ đường phố, những giáo chức tận tụy, những bạn bè nhiệt huyết lý tưởng, những thành tựu kinh tế, những chiến thắng bệnh tật. những tâm hồn cao thượng ta được diễm phúc gặp trong ngày…

Mỗi chúng ta đều là những viên ngọc quý, có thể là chưa được mài dũa. Việc gì mà phải tối ngày tìm rác chỉ để ngồi nguyền rủa đống rác. Chẳng có việc gì hữu ích hơn để làm sao?

Gắn câu này trên màn máy tính của bạn, để bạn có thể thấy hàng ngày:


“Life is wonderful. I am wonderful”

Sưu Tầm
 

ziz

Support
#3
Ðề: Vết thương.

Sự vô tâm đáng sợ

Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi.
Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.
Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
“Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói:
“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?”
Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười.
Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”
Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”
Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:
“Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”
Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.
Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: “Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!”
Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe.
Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.
Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút.
Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.
Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe:
“Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”
Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung….


Sưu tầm.
 

ziz

Support
#4
Ðề: Vết thương.

Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh.

Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới. Anh ta đi khá nhanh nhưng vẫn tò mò quan sát mấy đứa trẻ con đang ném thứ gì đó từ bãi đỗ xe. Bất chợt…

Anh thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ngay lập tức, nhưng anh không thấy có một ai.
Thay vào đó là vết tích của một viên gạch đã đập mạnh vào bên cạnh cánh cửa chiếc Jaguar. Đạp phanh, lái chiếc Jaguar quay trở lại nơi mà viên gạch đã được ném ra, người lái xe giận dữ nhảy ra ngoài. Anh ta tóm lấy cậu bé gần nhất và đẩy cậu sát lại chỗ đỗ ô tô, quát lớn:

“Viên gạch này là sao và mày là ai? Mày vừa làm cái quái quỷ gì thế? Đó là cái ô tô mới và viên gạch mày ném sẽ khiến tao phải mất rất nhiều tiền để sửa nó. Mày có biết điều đó không? Tại sao mày lại làm vậy?”.

Cậu bé có vẻ hoảng sợ: “Cháu thực sự xin lỗi... Nhưng cháu không biết làm cách nào khác. Cháu đã ném viên gạch vì không một ai dừng lại giúp cháu cả”.

Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt và cằm cậu bé, cậu chỉ vào chỗ khuất bãi đỗ xe gần đó.

“Kia là anh trai cháu”, cậu nói. “Anh ấy bị chệch bánh xe lăn và ngã ra lề đường nhưng cháu thì không thể nào đỡ nổi anh ấy lên”.

Nước mắt trực trào ra, cậu bé hỏi người thanh niên còn đang ngỡ ngàng: “Ông có thể giúp cháu đưa anh ấy trở lại xe lăn không ạ? Anh ấy bị thương, anh ấy quá nặng đối với cháu”.

Không nói nên lời, người lái xe vội vã chạy ngay đến và nâng cậu bé tàn tật lên lại chiếc xe lăn. Sau đó, lại gần chiếc Jaguar, anh sờ tay vào vết xước. Vết cắt còn mới, nhưng một thoáng trong đầu, anh thấy, thực ra thì cũng chưa đến mức quá tệ.

“Cám ơn ông. Chúa sẽ ban phước lành cho ông”. Đứa trẻ xúc động nói với người lạ mặt.

Sửng sốt trước thái độ của đứa trẻ, chàng thanh niên nhìn theo đứa trẻ đẩy chiếc xe lăn xuống vỉa hè hướng về nhà của nó.

Nhìn lại chiếc Jaguar, sự hư hại rất dễ nhận thấy nhưng anh không bao giờ băn khoăn đến chuyện sửa chữa vết lõm ở cạnh cửa nữa. Anh sẽ giữ vết lõm đó để nhắc nhở mình rằng: “Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh, và nếu có ai đó ném đá vào bạn thì hãy khoan tức giận, rất có thể họ đang cần bạn giúp đỡ”.


Sưu tầm
 

ziz

Support
#5
Ðề: Vết thương.

Bà lão bán rau

- Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...! Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

- Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...

Gã không ngờ...


(Sưu tầm)
 

langvuon

khoai nướng
#6
Ðề: Vết thương.

Chỉ vì muốn giúp đỡ mà lại vô tình làm hại đến người khác, sự dằn vặt có lẽ sẻ theo mãi trong lòng chàng thanh niên nhân hậu đó. Tội nghiệp cho bà cụ bán rau quá thật thà và cũng thật tội nghiệp cho cái gã đã gây ra điều thật xui xẻo đó, cứ xử sự như cô gái nọ thì đâu có điều gì phải khổ tâm.
Hic, biết bao nhiêu kẻ chuyên lừa gạt cướp cạn những đồng tiền mồ hôi nước mắt của người cùng khổ mà vẫn cười hô hố khi kiếm được một mối bở. Bọn chúng gây ra biết bao nhiêu oan nghiệt, để lại biết bao nhiêu hậu quả tệ hại mà cũng phây phây sống an nhàn đấy.
Rút ra bài học từ đây ta cứ lạnh lùng mà sống, phớt lờ mọi thứ mà sống nhưng không phớt lờ và lạnh lùng với đồng tiền là OK
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#7
Ðề: Vết thương.

Vết thương từ những lời nói!​

Những lời nói gây nên những vết thương không bao giờ lành, những lời nói giết chết cuộc đời của một con người. Sức mạnh của lời nói thật lớn, thật sắc nhọn như những mũi dao găm chặt vào trái tim của con người. Rất nhiều người trong chúng ta đừng từng ít nhất một lần phải khóc thét vì sự vô tâm, tàn nhẫn và lạnh lùng mà những người thân thể hiện qua từng lời nói của họ…

Bạn có cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt bởi những lời nói đó, bạn có cảm thấy mình đang vỡ vụng vì những điều mà người khác dành cho mình. Những lời nói ấy sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời và không bao giờ lành được. Bởi vì nó đã rạch một vết cắt quá sâu vào trái tim của bạn.

Nhiều người trong chúng ta khi nói về ai đó, cho ai đó lời khuyên hoặc nhận xét điều gì đó về họ thường sử dụng những từ ngữ gây đau đớn cho người khác. Tại sao bạn không bao giờ nghĩ rằng mình nên nói những câu mang tính chất xây dựng thay vì gây đau đớn cho người đó.

Tuy nhiên vì ích kỷ, vì độc đoán và gia trưởng chúng ta không cho phép mình làm điều đó! Nhiều người lại xem đó là đòn tâm lý để đánh gục người khác! Nhưng họ có bao giờ để ý những đòn tâm lý này một khi được chữa lành lại trở thành liều thuốc kích thích mạnh nhất đối với họ! Họ sẽ vì câu nói mang tính chất khiêu khích chê bai này mà cố gắng hơn nữa, chứng minh cho bạn thấy điều bạn nói là hòn toàn vô nghĩa.
Còn có những người xem những trận đòn tâm lý này như bài học giáo dục con cái và những người thân của mình. Thế nhưng nó rất thường mang lại tác dụng ngược. Nó bị biến thành những vết hằn không bao giờ biến mất trong tâm trí của những người từng gánh chịu câu nói ấy.

Thế nhưng nhiều người lại không biết rút ra những bài học cho mình, nhất là những ông bố bà mẹ muốn dạy con bằng lời nói chứ không phải bằng roi vọt. Họ nghĩ rằng những lời nói “đau” sẽ ngấm hơn. Những ý tưởng này đang làm chai sạn cảm xúc của con cái họ, biến chúng thành những đứa trẻ lầm lỳ, khó tính vì chúng nghĩ mình thật bất tài vô dụng. Hãy nói sao cho người khác hiểu, đừng chạm vào lòng tự ái của họ.
Bạn cũng thế mà, khi ai đó chạm vào sự tự ái của bạn, bạn cũng cảm ta rất “ buồn” và “ đau” còn gì. Vậy tại sao bạn lại làm điều đó với người khác. Hãy dùng lời nói để kết nói cảm xúc, tình cảm với nhau đừng biến chúng thành những hố sâu ngăn cách bạn với người khác. Hãy nói những lời nói nhẹ nhàng mang tính xây dựng, giáo dục và góp ý chân thành thay vì nhưng lời nói gây tổn thương cho người khác bạn nhé…


(Sưu tầm)