Xin được gửi đến các Anh Chị và các Bạn bài viết của tác giả Tuyết Mai chia sẻ trong website Vietcatholic. Đây cũng là 1 dạng bài viết nhật ký mang tính cách 1 người Công giáo, nhưng nội dung khá sâu sắc, mang đậm tính nhân bản, miêu tả đời sống của các cụ lớn tuổi, hiện đang sống tại nước ngoài.
Xin được giới thiệu cùng các ACE:
Xin được giới thiệu cùng các ACE:
Thật may mắn cho tôi thay khi tôi được Chúa ban cho tôi một chỗ làm thật là có ý nghĩa, vừa thăng tiến cho sự hiểu biết của tôi, biết thông cảm cho nỗi cô đơn, bệnh hoạn những khi trở trời, đau nhức khớp xương nhất là vào những mùa lạnh, phải chịu ở cái tuổi về già của các ông bà cao niên. Trong trung tâm tôi làm việc phần đông là các ông bà đang ở tuổi 70, 80, và được một hai ông bà còn khoẻ mạnh đang ở tuổi chớm 90.
Hiện giờ trong trung tâm tôi đang làm việc thật giống như một viện dưỡng lão ban ngày vậy đó! Có nghĩa là các ông bà được xe trung tâm hay xe buýt chính phủ tài trợ, đem các ông bà đến đây mỗi ngày từ thứ hai cho đến thứ sáu mỗi tuần. Sáng sau khi các ông bà ký tên, được đo áp huyết hay đo đường xong là có người đem nước và thức ăn điểm tâm cho mỗi ông mỗi bà. Sau đó là đến giờ tập thể dục tập thể, giờ sinh hoạt tập thể, nghỉ giải lao bằng một vài cái bánh lạt cộng nước uống đủ loại như nước táo, cam, trà, hay sữa. À tôi quên, phần nước buổi sáng thì gồm có nước trà, cà phê, hay sữa tùy ý theo ý thích riêng của mỗi người. Đến trưa là buổi ăn chính của các ông bà cao niên tại đây, tôi nghe nói trung tâm đây cho ăn uống khá hơn mọi nơi khác, thường thức ăn một phần cho một người, không thể nào ăn cho hết. Ngày nào cũng thay đổi menu cho mới để các ông bà thưởng thức, vì tất cả món ăn ở trung tâm này đã tuyển nhà hàng rất kỹ lưỡng nên món ăn vừa ngon miệng lại vừa rất phải cho người VN ở đây!
Đó là phần được chăm sóc về phần các ông bà già, nhưng còn phần nhân viên tại trung tâm thì sao, thưa cũng mệt lắm là vì phận sự của mọi nhân viên mỗi người cam mỗi việc nên không thể không chu toàn bổn phận và trách nhiệm của mình. Ngoài phần đặt ra mọi sự sinh hoạt và tập thể dục mỗi ngày, nhân viên chúng tôi còn phải lo lắng sức khoẻ cho các ông bà từng người một, theo lệnh và giấy tờ chứng nhận của các bác sĩ gởi đến cho chúng tôi lưu trong hồ sơ bệnh lý của mỗi người. Các ông bà trong đây nhẹ nhất là cũng phải dùng gậy 2 chân để chống đi, cho đến xe đẩy 4 chân là cho những người có chân yếu đuối, và sau hết là ngồi xe lăn; thành phần này thì được nhân viên chăm sóc cho rất kỹ lưỡng từ cái mang thức ăn đến cho tận nơi, cần giúp đỡ trong vấn đề cắt nhỏ miếng ăn, và cho đến việc vệ sinh cá nhân cũng vậy thưa anh chị em!
Các ông bà cao niên cần phải có mặt tại đây mỗi ngày đúng 4 tiếng theo luật!??? Công việc thường ngày của nhân viên trong trung tâm cũng tạm gọi là mệt, nhất là ngày nào mà các ông bà ăn những gì mà bụng dạ nó làm eo, thì ngày đó y tá rất là mệt thưa anh chị em! Về phần này thì ít ai muốn làm lắm thưa có đúng không? Phải nói thật công việc vệ sinh lo cho các ông bà đi tiểu thì còn chấp nhận được, chứ những khi mà các ông bà đi ẩu thì chẳng những y tá tỏ ra khó chịu, mà những người ngồi chung quanh họ cũng cảm thấy rất là bực mình, khi có mùi không thơm tho ấy nó xông lên! Đây là chuyện xẩy ra không thông thường chứ nếu xẩy ra hằng ngày, chúng tôi cũng không biết làm sao đây nữa!?? Bởi vì đây là công việc được tài trợ bởi chính phủ do tư nhân đứng ra làm chủ và mướn mọi thành phần chứ không phải như những nơi của Công Giáo làm việc thiện nguyện, có nghĩa là do các sơ đảm trách hay mọi anh chị em thiện nguyện viên bỏ thời giờ của mình để làm công đức, hai sự việc rất khác nhau.
Lẩn quẩn cho những điều ở trên cũng là những khái quát của một trung tâm, mà tôi muốn cho anh chị em có cái nhìn bao quát nếu anh chị em nào có người thân đang trong tuổi từ 65 cho đến 90 mà cần nơi để được chăm sóc, chính phủ cũng có những trung tâm tương tự gần nơi anh chị em ở, để xin cho bố mẹ của mình!??
Tuổi của tôi thì còn rất trẻ thưa anh chị em! Nhưng cảm tạ Chúa cho tôi có được ánh mắt của Chúa và trái tim đang ngại ngần để bắt chước Chúa đây! Thưa thật không dễ gì để cho chúng ta ngày nào cũng trở thành Thánh được cả! Chỉ có thể khi ơn Chúa xuống trên chúng ta mà thôi! Bởi ai chẳng biết con người thì luôn muốn được sung sướng, ấm cái tấm thân, muốn làm trên chứ ai lại muốn làm dưới, sai bảo người chứ ai lại muốn bị người sai bảo, chỉ tay người chứ ai lại muốn người chỉ tay, muốn làm ít mà lại lương nhiều, và v.v.v..... Vâng, tôi là một trong những thành phần mà chỉ muốn những điều sung sướng được đến với tôi, bởi có phải chúng ta hằng ngày chỉ ao ước được những sự may mắn đến cho chúng ta!? Dù sự may mắn ấy chỉ là không phải thay tã hay lau chùi cho ai trong một ngày thì liền cảm tạ Chúa!? Còn hôm nào hay nhiều ngày liên tiếp xẩy đến cho chúng ta thì liền kêu ca lậy Chúa lậy Chúa! Sao hôm nay Chúa đi nhiều thế!? Chúa thưởng và đền bù cho con nhé Chúa!? Ấy con người hư hỏng và vô dụng của chúng ta thường là thế đó! Chúng ta thường kêu ca nhiều hơn việc lành thánh mà chúng ta muốn làm hay tình nguyện để làm!?
Vấn đề chính mà tôi muốn viết lên đây để xin được thông cảm cho các vị cao niên, vì sao mà mình nên chấp nhận khi đến cái tuổi xế chiều là như vầy! Tôi nghĩ con người Chúa ban cho chúng ta nó cũng giống như cái hình tròn mà thôi! Hình tròn cũng như trái đất của chúng ta vậy ấy mà! Cái gì thì nó cũng sẽ trở về nguyên thủy của nó và là luật muôn đời của tạo hóa là của Thiên Chúa!??
Có phải khi chúng ta về già thì làm sao để chúng ta chết được đây!? Nếu chúng ta cứ khoẻ mãi khoẻ hoài!? Chúng ta phải về với Chúa chứ!?? Tôi hằng ngày thường khuyên các ông bà hãy quên đi quá khứ, sống vui vẻ với con cháu và người thân quen trong trung tâm, hãy đừng than vãn và tỏ ra cáu kỉnh khó khăn với mọi người, hãy luôn bỏ qua những chuyện không đáng, ghế nào ngồi cũng được vì chẳng phải của mình, đừng so sánh với ai vì mỗi người mỗi khác, trong đây thì ai cũng đau nhức như nhau chỉ có khác là chỗ đau nhức mà thôi! Đừng nên nói xấu người vắng mặt! Vì ai cũng ở đây cho đến hết 4 giờ đồng hồ rồi thì ai về nhà nấy, nên sanh sự và cãi vả nhau làm chi!???
Có phải Thiên Chúa của chúng ta rất là công bằng và rất thương yêu chúng ta khi chúng ta về già, và Ngài cố tình giúp cho chúng ta, cất đi cái con mắt nhìn, cất đi tiếng nghe thật rõ của người đời, cất đi sự nhanh nhẹn của đôi tay và đôi chân, cất đi cái đầu óc không còn minh mẫn, cất đi tóc tai, và những thứ khác nữa! Thưa vì sao vậy anh chị em!??? Nếu chúng ta hiểu ra ý của Ngài thì chúng ta phải cảm tạ Ngài rất là nhiều nhiều nhiều để mọi người cao niên này có thể tìm về Nước Trời nhanh hơn, chấp nhận hơn, đẹp lòng Chúa hơn, trong vui vẻ, hơn những người không hiểu được chân lý Chúa và ý muốn của Chúa!?
Ở tuổi của ông bà còn muốn cho sáng mắt nữa mà làm chi? Để còn muốn thấy sự đời đầy những tội lỗi, những cuốn phim đầy sa đọa, những vướng mắc của tình đời, và những bon chen nữa ư! Khi cơ thể của mình đang cần sự tịnh dưỡng và sống lành thánh để chuẩn bị cho linh hồn của mình được sạch sẽ, và để được Chúa đón về.
Ở tuổi của ông bà còn muốn nghe cho rõ nữa mà làm chi? Để còn muốn nghe những lời nói tục tĩu, những lời nói gian trá, những lời nói điêu ngoa của con người nữa sao!? Mà hễ cái tai còn nghe rõ được thì tức khắc có phải cái miệng nó phải trả lời, mà trả lời thì thưa ông bà những lời trả lại của mình nó lại càng đắng đót chua cay cho người thân của mình, khi cơ thể của mình đang cần sự tịnh dưỡng và sống lành thánh để chuẩn bị cho linh hồn của mình được sạch sẽ, và để được Chúa đón về.
Ở tuổi của ông bà mà còn muốn tay chân cường tráng và mạnh khoẻ như cái thời còn trai tráng nữa mà làm chi? Có phải ông bà đã một đời làm ăn cực khổ, mưa nắng dãi dầu, chạy đôn chạy đáo, tay lấm chân bùn, và có phải có rất là nhiều lần ông bà cầu xin Chúa cho được một phút nghỉ ngơi bởi tay chân đã rã rời, đã muốn ngã quỵ, thì nay Chúa ban cho ông bà được hoàn toàn nghỉ ngơi thân xác, thì ông bà lại muốn cho những điều ngược lại? Bây giờ ông bà muốn đi đâu nữa, khi cơ thể của mình đang cần sự tịnh dưỡng và sống lành thánh để chuẩn bị cho linh hồn của mình được sạch sẽ, và để được Chúa đón về.
Vâng, xin Thiên Chúa luôn chúc lành cho tuổi già của ông bà sớm hiểu được ý Chúa, để chấp nhận, để luôn làm đẹp lòng Chúa, để sự trở về của mình có thời gian chuẩn bị, để không ở trong luyện lâu dài, để con cháu mai hậu cũng hưởng được phần đức độ khi ông bà còn sống. Amen.
Hiện giờ trong trung tâm tôi đang làm việc thật giống như một viện dưỡng lão ban ngày vậy đó! Có nghĩa là các ông bà được xe trung tâm hay xe buýt chính phủ tài trợ, đem các ông bà đến đây mỗi ngày từ thứ hai cho đến thứ sáu mỗi tuần. Sáng sau khi các ông bà ký tên, được đo áp huyết hay đo đường xong là có người đem nước và thức ăn điểm tâm cho mỗi ông mỗi bà. Sau đó là đến giờ tập thể dục tập thể, giờ sinh hoạt tập thể, nghỉ giải lao bằng một vài cái bánh lạt cộng nước uống đủ loại như nước táo, cam, trà, hay sữa. À tôi quên, phần nước buổi sáng thì gồm có nước trà, cà phê, hay sữa tùy ý theo ý thích riêng của mỗi người. Đến trưa là buổi ăn chính của các ông bà cao niên tại đây, tôi nghe nói trung tâm đây cho ăn uống khá hơn mọi nơi khác, thường thức ăn một phần cho một người, không thể nào ăn cho hết. Ngày nào cũng thay đổi menu cho mới để các ông bà thưởng thức, vì tất cả món ăn ở trung tâm này đã tuyển nhà hàng rất kỹ lưỡng nên món ăn vừa ngon miệng lại vừa rất phải cho người VN ở đây!
Đó là phần được chăm sóc về phần các ông bà già, nhưng còn phần nhân viên tại trung tâm thì sao, thưa cũng mệt lắm là vì phận sự của mọi nhân viên mỗi người cam mỗi việc nên không thể không chu toàn bổn phận và trách nhiệm của mình. Ngoài phần đặt ra mọi sự sinh hoạt và tập thể dục mỗi ngày, nhân viên chúng tôi còn phải lo lắng sức khoẻ cho các ông bà từng người một, theo lệnh và giấy tờ chứng nhận của các bác sĩ gởi đến cho chúng tôi lưu trong hồ sơ bệnh lý của mỗi người. Các ông bà trong đây nhẹ nhất là cũng phải dùng gậy 2 chân để chống đi, cho đến xe đẩy 4 chân là cho những người có chân yếu đuối, và sau hết là ngồi xe lăn; thành phần này thì được nhân viên chăm sóc cho rất kỹ lưỡng từ cái mang thức ăn đến cho tận nơi, cần giúp đỡ trong vấn đề cắt nhỏ miếng ăn, và cho đến việc vệ sinh cá nhân cũng vậy thưa anh chị em!
Các ông bà cao niên cần phải có mặt tại đây mỗi ngày đúng 4 tiếng theo luật!??? Công việc thường ngày của nhân viên trong trung tâm cũng tạm gọi là mệt, nhất là ngày nào mà các ông bà ăn những gì mà bụng dạ nó làm eo, thì ngày đó y tá rất là mệt thưa anh chị em! Về phần này thì ít ai muốn làm lắm thưa có đúng không? Phải nói thật công việc vệ sinh lo cho các ông bà đi tiểu thì còn chấp nhận được, chứ những khi mà các ông bà đi ẩu thì chẳng những y tá tỏ ra khó chịu, mà những người ngồi chung quanh họ cũng cảm thấy rất là bực mình, khi có mùi không thơm tho ấy nó xông lên! Đây là chuyện xẩy ra không thông thường chứ nếu xẩy ra hằng ngày, chúng tôi cũng không biết làm sao đây nữa!?? Bởi vì đây là công việc được tài trợ bởi chính phủ do tư nhân đứng ra làm chủ và mướn mọi thành phần chứ không phải như những nơi của Công Giáo làm việc thiện nguyện, có nghĩa là do các sơ đảm trách hay mọi anh chị em thiện nguyện viên bỏ thời giờ của mình để làm công đức, hai sự việc rất khác nhau.
Lẩn quẩn cho những điều ở trên cũng là những khái quát của một trung tâm, mà tôi muốn cho anh chị em có cái nhìn bao quát nếu anh chị em nào có người thân đang trong tuổi từ 65 cho đến 90 mà cần nơi để được chăm sóc, chính phủ cũng có những trung tâm tương tự gần nơi anh chị em ở, để xin cho bố mẹ của mình!??
Tuổi của tôi thì còn rất trẻ thưa anh chị em! Nhưng cảm tạ Chúa cho tôi có được ánh mắt của Chúa và trái tim đang ngại ngần để bắt chước Chúa đây! Thưa thật không dễ gì để cho chúng ta ngày nào cũng trở thành Thánh được cả! Chỉ có thể khi ơn Chúa xuống trên chúng ta mà thôi! Bởi ai chẳng biết con người thì luôn muốn được sung sướng, ấm cái tấm thân, muốn làm trên chứ ai lại muốn làm dưới, sai bảo người chứ ai lại muốn bị người sai bảo, chỉ tay người chứ ai lại muốn người chỉ tay, muốn làm ít mà lại lương nhiều, và v.v.v..... Vâng, tôi là một trong những thành phần mà chỉ muốn những điều sung sướng được đến với tôi, bởi có phải chúng ta hằng ngày chỉ ao ước được những sự may mắn đến cho chúng ta!? Dù sự may mắn ấy chỉ là không phải thay tã hay lau chùi cho ai trong một ngày thì liền cảm tạ Chúa!? Còn hôm nào hay nhiều ngày liên tiếp xẩy đến cho chúng ta thì liền kêu ca lậy Chúa lậy Chúa! Sao hôm nay Chúa đi nhiều thế!? Chúa thưởng và đền bù cho con nhé Chúa!? Ấy con người hư hỏng và vô dụng của chúng ta thường là thế đó! Chúng ta thường kêu ca nhiều hơn việc lành thánh mà chúng ta muốn làm hay tình nguyện để làm!?
Vấn đề chính mà tôi muốn viết lên đây để xin được thông cảm cho các vị cao niên, vì sao mà mình nên chấp nhận khi đến cái tuổi xế chiều là như vầy! Tôi nghĩ con người Chúa ban cho chúng ta nó cũng giống như cái hình tròn mà thôi! Hình tròn cũng như trái đất của chúng ta vậy ấy mà! Cái gì thì nó cũng sẽ trở về nguyên thủy của nó và là luật muôn đời của tạo hóa là của Thiên Chúa!??
Có phải khi chúng ta về già thì làm sao để chúng ta chết được đây!? Nếu chúng ta cứ khoẻ mãi khoẻ hoài!? Chúng ta phải về với Chúa chứ!?? Tôi hằng ngày thường khuyên các ông bà hãy quên đi quá khứ, sống vui vẻ với con cháu và người thân quen trong trung tâm, hãy đừng than vãn và tỏ ra cáu kỉnh khó khăn với mọi người, hãy luôn bỏ qua những chuyện không đáng, ghế nào ngồi cũng được vì chẳng phải của mình, đừng so sánh với ai vì mỗi người mỗi khác, trong đây thì ai cũng đau nhức như nhau chỉ có khác là chỗ đau nhức mà thôi! Đừng nên nói xấu người vắng mặt! Vì ai cũng ở đây cho đến hết 4 giờ đồng hồ rồi thì ai về nhà nấy, nên sanh sự và cãi vả nhau làm chi!???
Có phải Thiên Chúa của chúng ta rất là công bằng và rất thương yêu chúng ta khi chúng ta về già, và Ngài cố tình giúp cho chúng ta, cất đi cái con mắt nhìn, cất đi tiếng nghe thật rõ của người đời, cất đi sự nhanh nhẹn của đôi tay và đôi chân, cất đi cái đầu óc không còn minh mẫn, cất đi tóc tai, và những thứ khác nữa! Thưa vì sao vậy anh chị em!??? Nếu chúng ta hiểu ra ý của Ngài thì chúng ta phải cảm tạ Ngài rất là nhiều nhiều nhiều để mọi người cao niên này có thể tìm về Nước Trời nhanh hơn, chấp nhận hơn, đẹp lòng Chúa hơn, trong vui vẻ, hơn những người không hiểu được chân lý Chúa và ý muốn của Chúa!?
Ở tuổi của ông bà còn muốn cho sáng mắt nữa mà làm chi? Để còn muốn thấy sự đời đầy những tội lỗi, những cuốn phim đầy sa đọa, những vướng mắc của tình đời, và những bon chen nữa ư! Khi cơ thể của mình đang cần sự tịnh dưỡng và sống lành thánh để chuẩn bị cho linh hồn của mình được sạch sẽ, và để được Chúa đón về.
Ở tuổi của ông bà còn muốn nghe cho rõ nữa mà làm chi? Để còn muốn nghe những lời nói tục tĩu, những lời nói gian trá, những lời nói điêu ngoa của con người nữa sao!? Mà hễ cái tai còn nghe rõ được thì tức khắc có phải cái miệng nó phải trả lời, mà trả lời thì thưa ông bà những lời trả lại của mình nó lại càng đắng đót chua cay cho người thân của mình, khi cơ thể của mình đang cần sự tịnh dưỡng và sống lành thánh để chuẩn bị cho linh hồn của mình được sạch sẽ, và để được Chúa đón về.
Ở tuổi của ông bà mà còn muốn tay chân cường tráng và mạnh khoẻ như cái thời còn trai tráng nữa mà làm chi? Có phải ông bà đã một đời làm ăn cực khổ, mưa nắng dãi dầu, chạy đôn chạy đáo, tay lấm chân bùn, và có phải có rất là nhiều lần ông bà cầu xin Chúa cho được một phút nghỉ ngơi bởi tay chân đã rã rời, đã muốn ngã quỵ, thì nay Chúa ban cho ông bà được hoàn toàn nghỉ ngơi thân xác, thì ông bà lại muốn cho những điều ngược lại? Bây giờ ông bà muốn đi đâu nữa, khi cơ thể của mình đang cần sự tịnh dưỡng và sống lành thánh để chuẩn bị cho linh hồn của mình được sạch sẽ, và để được Chúa đón về.
Vâng, xin Thiên Chúa luôn chúc lành cho tuổi già của ông bà sớm hiểu được ý Chúa, để chấp nhận, để luôn làm đẹp lòng Chúa, để sự trở về của mình có thời gian chuẩn bị, để không ở trong luyện lâu dài, để con cháu mai hậu cũng hưởng được phần đức độ khi ông bà còn sống. Amen.