Mọi người trong khu phố gọi họ là “hai ông bà khó chịu”. Nếu không cãi nhau, thể nào họ cũng gây sự gì đó với những người xung quanh. Vì lẽ đó, dù dọn về khu phố của chúng tôi đã lâu nhưng họ vẫn không có được một người bạn. Thật không may, cặp vợ chồng ấy sống trong căn hộ ngay phía trên nhà tôi.
Một tối nọ, trước khi vào giường ngủ, theo thói quen, tôi đi một vòng quanh nhà để kiểm tra xem cửa nẻo đã khóa chưa, tắt đèn và ghé qua phòng cô con gái nhỏ. Mọi thứ vẫn bình thường, trừ một điều. Trái Bí - chú mèo nhỏ của con gái tôi, đã biến mất khỏi chiếc làn mây quen thuộc của nó. Đối với tôi, Trái Bí là một con vật cưng, một sinh linh bé bỏng, đáng yêu. Nhưng với con gái Jennifer của tôi, chú mèo ấy còn hơn cả một người bạn. Chúng dành cho nhau một tình cảm vô điều kiện, bởi cả hai đều có cùng một tính cách: tự tin, vui vẻ, tràn đầy sức sống, ham vui và rất thích phiêu lưu. Vì vậy dù trời đã khuya, tôi vẫn quyết định ra ngoài tìm Trái Bí. Tôi đi vòng quanh nhà, nhưng đó dường như chẳng phải nơi Trái Bí muốn tới. Có lẽ nó đã đi xa hơn, ngoài công viên kia chẳng hạn. Khoác vội chiếc áo dài, tôi đi xuống con đường chính dẫn vào khu công viên nằm giữa dãy chung cư. Xa xa có tiếng mèo rên khe khẽ. Tôi chiếu đèn pin vào những bụi rậm và nhành cây quanh đó để tìm nó. Kia kìa, cơ thể bụ bẫm của Trái Bí đang bám vào một cành cây nhỏ vẻ sợ hãi, nó đạp đạp đôi bàn chân bé bỏng cố giữ thăng bằng.
Tôi nhẹ nhàng trèo lên cây, đưa tay ẵm Trái Bí. Lúc đang loay hoay tìm đường xuống, tôi nghe những giọng nói gay gắt từ xa vọng lại: - Nếu ông không… - Giọng phụ nữ rít lên.
- Không phải lỗi của tôi! - Người đàn ông cắt ngang, cũng giận dữ không kém - Nó vẫn còn sống nếu như…
- Nếu ông là một người cha tốt, một người cha biết quan tâm.
- Còn bà, bà là một người mẹ tuyệt vời đó sao?
Người phụ nữ thét lên rồi bật khóc nức nở: - Nhưng nó là con gái tôi. Ôi Paula, con gái tội nghiệp của mẹ!
- Chúng ta còn có Robby. Nó là một thằng bé ngoan ngoãn - Người chồng dịu giọng.
- Nhưng không ai có thể thay thế được Paula của tôi cả!
- Chỉ là tai nạn thôi. Bà biết rõ như thế mà. Đã nhiều năm trôi qua rồi. Chúng ta phải tha thứ cho bản thân mình thôi! - Người đàn ông lên tiếng, cố nén tiếng thở dài.
- Không bao giờ! - Người vợ kêu thét lên.
Tôi biết giọng nói ấy là của cặp vợ chồng hàng xóm với biệt danh “khó chịu”. Có lẽ cuộc đời họ đã trải qua nhiều đau khổ và nỗi đau ấy cứ âm ỉ cháy mãi trong lòng họ, không thể lụi tàn.
Chú mèo con đã trở về nhà an toàn, và cuộc sống của chúng tôi lại trở về như cũ. Nhưng một thời gian sau, Trái Bí lại chán ngán khung cảnh quen thuộc. Cả khu vườn rộng sáu mẫu Anh không thể thỏa mãn đôi chân ham chạy nhảy của nó. Nó bắt đầu băng qua đường để đến khu vườn xanh mướt đầy hấp dẫn phía đối diện. Rồi một ngày, Trái Bí đụng phải một chiếc xe hơi đang chạy trên đường. Có lẽ người tài xế không nhìn thấy được chú mèo bé nhỏ. Chiều hôm đó, chúng tôi tìm thấy Trái Bí nằm trơ trọi bên vệ đường. Sự sống đã rời bỏ nó. Con gái tôi khóc nấc lên khi bế chú mèo đáng thương của mình trên tay trở về nhà.
Hiểu rằng Jennie cần có thời gian để chấp nhận sự ra đi của bạn mình, tôi quyết định đợi đến tối khi con gái tôi bình tĩnh lại mới trò chuyện với nó về cái chết của Trái Bí và bàn tính chuyện chôn cất chú mèo tội nghiệp.
Giờ ăn tối tôi bước vào phòng của Jennie. Con bé không có ở đó. Nhưng không chỉ có thế, cả Trái Bí tội nghiệp cũng đã biến đi đâu mất. Có lẽ con bé mang bạn mình đến công viên rồi chăng?
Tôi vội vã chạy ra đó và rồi chợt dừng lại. Trên băng ghế gỗ dưới tán cây là cô con gái nhỏ tám tuổi của tôi. Con bé vòng tay ôm lấy chiếc khăn lông màu xanh đang gói cơ thể bé bỏng của Trái Bí, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
Bà hàng xóm “khó chịu” đang tiến lại gần băng ghế gỗ nơi Jennie ngồi. Thấy cô gái nhỏ đang đắm chìm trong những giọt nước mắt đau buồn, bà thoáng ngập ngừng rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh.
- Cháu đang ôm gì đấy, cô gái nhỏ? - Bà nhẹ nhàng hỏi.
- Dạ, Trái Bí, bạn mèo của cháu. Nó chết rồi!
Bà nhích lại gần Jennie hơn. Nếu đã từng biết bà, chắc hẳn thấy cảnh đó mọi người sẽ rất ngạc nhiên. Một phụ nữ đứng tuổi vốn nổi tiếng khó chịu, đặc biệt không thích trẻ con, lại đang ngồi bên chia sẻ với con gái tôi về nỗi đau của nó. Bà đặt một tay lên vai Jennie, còn tay kia đặt ngay ngắn trên chiếc váy cũ màu xanh biển. Bên ngoài chiếc áo trắng, bà mặc thêm chiếc áo len màu xám dày - kiểu cách quen thuộc của những người thuộc thế hệ luôn coi trọng những chuẩn mực khắt khe do họ đặt ra.
- Nó sẽ không sống lại được nữa - Giọng Jennie nghẹn lại bởi tiếng nấc - Cháu sẽ không bao giờ được chơi với nó lần nữa.
Bà cúi người lau những giọt nước mắt trên má con gái tôi, giọng nhẹ nhàng: - Không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!
- Bà không hiểu đâu! - Jennie phản đối, lắc đầu nguầy nguậy - Cháu yêu Trái Bí và nó cũng yêu cháu. Vậy thì tại sao nó lại phải chết chứ?
Một nét xa xăm chợt thoáng qua trên gương mặt cằn cỗi của người phụ nữ: - Giá như nó còn có thể trở về nhà lần nữa...
Sau này, tôi biết được nỗi đau to lớn nhất trong lòng bà, đó là sự ra đi của cô con gái. Sau một trận tranh cãi dữ dội chỉ vì bất đồng ý kiến giữa hai thế hệ, cô gái mười bảy tuổi ấy đã bỏ nhà ra đi. Và rồi một tai nạn đã khiến cô không bao giờ trở về nhà được nữa.
- Giá như cháu để ý đến Trái Bí nhiều hơn. Biết đâu nó đói bụng nên mới chạy đi tìm thức ăn. Giá như cháu không quên cho nó ăn sáng. Giá như... - Con bé nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm đôi gò má.
Bà cũng lẩm bẩm những suy tư riêng: - Giá như mình quan tâm đến nó, hiểu nó nhiều hơn. Giá như mình bớt thời gian cho công việc để nhận ra đâu là điều quan trọng nhất cuộc đời mình... Tại sao mình không chịu hiểu, không chịu trò chuyện và chẳng bao giờ giải thích với con gái... Giá như...
- Giá như... - Jennie tiếp tục, nhưng rồi như chợt nhận ra sự thật phũ phàng. Trái Bí đã không còn trên đời này nữa. Con bé khóc nấc lên.
Bà lão khốn khổ choàng hai tay qua người con gái tôi, kéo cô bé sát vào lòng. Và bà cũng bắt đầu khóc. Giật mình, Jennie thẳng người lên hỏi: “Tại sao bà lại khóc?”
- Bởi vì nó chính là điều bà quý nhất trên đời!
Jennie rất ngạc nhiên trước câu trả lời ấy. Con bé đã từng chứng kiến nhiều lần bà khó chịu đuổi Trái Bí đi khi nó quẩn quanh chân bà.
- Chẳng phải bà vẫn thường mắng nó ư?
- Bà biết chứ! - Bà lão thừa nhận - Giá như bà đã không khó chịu như vậy. Giá như bà đừng nói ra những điều kinh khủng ấy thì nó đã không bỏ đi. Giá như…
- Mọi chuyện không phải do lỗi của mình bà đâu - Jennie cứng cỏi nói.
- Có thể là lỗi của cả hai chúng ta chăng?
- Đúng vậy! - Cô gái nhỏ thở ra - Mẹ cháu bảo đổ lỗi cho nhau chẳng giúp ích được gì. Điều đó sẽ chẳng giúp nó sống lại được, bà ạ!
- Bà biết. Rồi mẹ cháu sẽ mua cho cháu một con mèo khác thôi! - Bà nói với giọng buồn bã.
- Nhưng không gì có thể thay thế được Trái Bí của cháu đâu!
Tôi biết, cũng không gì có thể thay thế được cô con gái trong lòng bà.
- Cháu chỉ muốn mình không đau khổ nữa.
- Bà cũng vậy. Bà cũng mong muốn nỗi đau của mình chấm dứt - Bà lão đồng tình.
- Bà đau ở đâu? - Con tôi ân cần hỏi.
- Nơi đây này, sâu trong tim bà.
- Thậm chí người ta chẳng thèm dừng xe để xem nó có bị thương nặng không nữa, bà ạ! - Jennie gần như thì thầm.
- Giá như bà có mặt ở đó để cứu nó kịp lúc!
- Cháu nghĩ điều đó chẳng giúp được gì đâu! Không gì có thể sống nổi khi bị một chiếc xe hơi nhanh như thế đâm phải, bà ạ!
Jennie vòng đôi bàn tay bé nhỏ của mình ôm lấy người phụ nữ tóc đã nhuốm bạc ấy. Bà vỗ vào lưng con bé nhè nhẹ như thể để xoa dịu nỗi đau của nó, và của cả chính bà.
- Cháu muốn bà giúp cháu chôn Trái Bí chứ?
Tôi lặng lẽ nhìn hai bà cháu cùng đào một chiếc hố dưới gốc cây. Xong đâu đấy, Jennie cẩn thận mở chiếc khăn lông, nhìn thật lâu người bạn mèo của mình. Con bé vuốt ve bộ lông của Trái Bí rồi cẩn thận gói lại.
Khi quỳ xuống để đặt Trái Bí xuống hố, bà lão như chợt nhớ ra một điều gì đó. Bà vội vàng cởi chiếc áo len đang mặc đặt vào tay Jennie: “Cháu hãy chôn cái này cùng với Trái Bí giúp bà. Đây là cái áo bà đã mặc khi người ta thông báo tìm thấy xác con bé. Bà không mặc nó nữa” - Môi người phụ nữ run run - “Và cũng đã đến lúc bà phải chôn nỗi đau của mình”.
Một cách đầy cung kính, cả hai trao vào lòng đất mẹ những ký ức đặc biệt nhưng cũng thật đau buồn của mình.
Sự kiện ngày hôm đó đã làm biến đổi người phụ nữ khó tính ngày nào. Những ngày tiếp theo đó, bà thường gõ cửa nhà tôi rồi xin phép cho Jennie cùng đi dạo với bà.
Mối quan hệ của bà với chồng và mọi người xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn. Tôi chẳng còn nghe thấy những lời phàn nàn, bàn tán về tính tình khó chịu của hai người nữa. Thay vào đó là hình ảnh những buổi chiều hai ông bà trò chuyện niềm nở với những người hàng xóm, cùng đi dạo hay bàn luận về mọi chuyện trên đời. Và bà đặc biệt thích cùng chơi với Jennie, giúp nó làm bài tập về nhà, kể chuyện cho nó nghe và dạy dỗ nó những thứ mà một người bà vẫn thường dạy cho cô cháu gái nhỏ của mình.
Có lẽ người phụ nữ đó muốn giúp hàn gắn vết thương lòng của Jennie. Nhưng chính điều đó cũng giúp bà hòa nhập với cuộc sống mới. Khi mở cửa trái tim mình với một đứa trẻ, bà đã thả cho nỗi đau của chính mình bay đi. Và nơi đó, tình yêu bắt đầu nảy nở.
Một tối nọ, trước khi vào giường ngủ, theo thói quen, tôi đi một vòng quanh nhà để kiểm tra xem cửa nẻo đã khóa chưa, tắt đèn và ghé qua phòng cô con gái nhỏ. Mọi thứ vẫn bình thường, trừ một điều. Trái Bí - chú mèo nhỏ của con gái tôi, đã biến mất khỏi chiếc làn mây quen thuộc của nó. Đối với tôi, Trái Bí là một con vật cưng, một sinh linh bé bỏng, đáng yêu. Nhưng với con gái Jennifer của tôi, chú mèo ấy còn hơn cả một người bạn. Chúng dành cho nhau một tình cảm vô điều kiện, bởi cả hai đều có cùng một tính cách: tự tin, vui vẻ, tràn đầy sức sống, ham vui và rất thích phiêu lưu. Vì vậy dù trời đã khuya, tôi vẫn quyết định ra ngoài tìm Trái Bí. Tôi đi vòng quanh nhà, nhưng đó dường như chẳng phải nơi Trái Bí muốn tới. Có lẽ nó đã đi xa hơn, ngoài công viên kia chẳng hạn. Khoác vội chiếc áo dài, tôi đi xuống con đường chính dẫn vào khu công viên nằm giữa dãy chung cư. Xa xa có tiếng mèo rên khe khẽ. Tôi chiếu đèn pin vào những bụi rậm và nhành cây quanh đó để tìm nó. Kia kìa, cơ thể bụ bẫm của Trái Bí đang bám vào một cành cây nhỏ vẻ sợ hãi, nó đạp đạp đôi bàn chân bé bỏng cố giữ thăng bằng.
Tôi nhẹ nhàng trèo lên cây, đưa tay ẵm Trái Bí. Lúc đang loay hoay tìm đường xuống, tôi nghe những giọng nói gay gắt từ xa vọng lại: - Nếu ông không… - Giọng phụ nữ rít lên.
- Không phải lỗi của tôi! - Người đàn ông cắt ngang, cũng giận dữ không kém - Nó vẫn còn sống nếu như…
- Nếu ông là một người cha tốt, một người cha biết quan tâm.
- Còn bà, bà là một người mẹ tuyệt vời đó sao?
Người phụ nữ thét lên rồi bật khóc nức nở: - Nhưng nó là con gái tôi. Ôi Paula, con gái tội nghiệp của mẹ!
- Chúng ta còn có Robby. Nó là một thằng bé ngoan ngoãn - Người chồng dịu giọng.
- Nhưng không ai có thể thay thế được Paula của tôi cả!
- Chỉ là tai nạn thôi. Bà biết rõ như thế mà. Đã nhiều năm trôi qua rồi. Chúng ta phải tha thứ cho bản thân mình thôi! - Người đàn ông lên tiếng, cố nén tiếng thở dài.
- Không bao giờ! - Người vợ kêu thét lên.
Tôi biết giọng nói ấy là của cặp vợ chồng hàng xóm với biệt danh “khó chịu”. Có lẽ cuộc đời họ đã trải qua nhiều đau khổ và nỗi đau ấy cứ âm ỉ cháy mãi trong lòng họ, không thể lụi tàn.
Chú mèo con đã trở về nhà an toàn, và cuộc sống của chúng tôi lại trở về như cũ. Nhưng một thời gian sau, Trái Bí lại chán ngán khung cảnh quen thuộc. Cả khu vườn rộng sáu mẫu Anh không thể thỏa mãn đôi chân ham chạy nhảy của nó. Nó bắt đầu băng qua đường để đến khu vườn xanh mướt đầy hấp dẫn phía đối diện. Rồi một ngày, Trái Bí đụng phải một chiếc xe hơi đang chạy trên đường. Có lẽ người tài xế không nhìn thấy được chú mèo bé nhỏ. Chiều hôm đó, chúng tôi tìm thấy Trái Bí nằm trơ trọi bên vệ đường. Sự sống đã rời bỏ nó. Con gái tôi khóc nấc lên khi bế chú mèo đáng thương của mình trên tay trở về nhà.
Hiểu rằng Jennie cần có thời gian để chấp nhận sự ra đi của bạn mình, tôi quyết định đợi đến tối khi con gái tôi bình tĩnh lại mới trò chuyện với nó về cái chết của Trái Bí và bàn tính chuyện chôn cất chú mèo tội nghiệp.
Giờ ăn tối tôi bước vào phòng của Jennie. Con bé không có ở đó. Nhưng không chỉ có thế, cả Trái Bí tội nghiệp cũng đã biến đi đâu mất. Có lẽ con bé mang bạn mình đến công viên rồi chăng?
Tôi vội vã chạy ra đó và rồi chợt dừng lại. Trên băng ghế gỗ dưới tán cây là cô con gái nhỏ tám tuổi của tôi. Con bé vòng tay ôm lấy chiếc khăn lông màu xanh đang gói cơ thể bé bỏng của Trái Bí, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
Bà hàng xóm “khó chịu” đang tiến lại gần băng ghế gỗ nơi Jennie ngồi. Thấy cô gái nhỏ đang đắm chìm trong những giọt nước mắt đau buồn, bà thoáng ngập ngừng rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh.
- Cháu đang ôm gì đấy, cô gái nhỏ? - Bà nhẹ nhàng hỏi.
- Dạ, Trái Bí, bạn mèo của cháu. Nó chết rồi!
Bà nhích lại gần Jennie hơn. Nếu đã từng biết bà, chắc hẳn thấy cảnh đó mọi người sẽ rất ngạc nhiên. Một phụ nữ đứng tuổi vốn nổi tiếng khó chịu, đặc biệt không thích trẻ con, lại đang ngồi bên chia sẻ với con gái tôi về nỗi đau của nó. Bà đặt một tay lên vai Jennie, còn tay kia đặt ngay ngắn trên chiếc váy cũ màu xanh biển. Bên ngoài chiếc áo trắng, bà mặc thêm chiếc áo len màu xám dày - kiểu cách quen thuộc của những người thuộc thế hệ luôn coi trọng những chuẩn mực khắt khe do họ đặt ra.
- Nó sẽ không sống lại được nữa - Giọng Jennie nghẹn lại bởi tiếng nấc - Cháu sẽ không bao giờ được chơi với nó lần nữa.
Bà cúi người lau những giọt nước mắt trên má con gái tôi, giọng nhẹ nhàng: - Không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!
- Bà không hiểu đâu! - Jennie phản đối, lắc đầu nguầy nguậy - Cháu yêu Trái Bí và nó cũng yêu cháu. Vậy thì tại sao nó lại phải chết chứ?
Một nét xa xăm chợt thoáng qua trên gương mặt cằn cỗi của người phụ nữ: - Giá như nó còn có thể trở về nhà lần nữa...
Sau này, tôi biết được nỗi đau to lớn nhất trong lòng bà, đó là sự ra đi của cô con gái. Sau một trận tranh cãi dữ dội chỉ vì bất đồng ý kiến giữa hai thế hệ, cô gái mười bảy tuổi ấy đã bỏ nhà ra đi. Và rồi một tai nạn đã khiến cô không bao giờ trở về nhà được nữa.
- Giá như cháu để ý đến Trái Bí nhiều hơn. Biết đâu nó đói bụng nên mới chạy đi tìm thức ăn. Giá như cháu không quên cho nó ăn sáng. Giá như... - Con bé nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm đôi gò má.
Bà cũng lẩm bẩm những suy tư riêng: - Giá như mình quan tâm đến nó, hiểu nó nhiều hơn. Giá như mình bớt thời gian cho công việc để nhận ra đâu là điều quan trọng nhất cuộc đời mình... Tại sao mình không chịu hiểu, không chịu trò chuyện và chẳng bao giờ giải thích với con gái... Giá như...
- Giá như... - Jennie tiếp tục, nhưng rồi như chợt nhận ra sự thật phũ phàng. Trái Bí đã không còn trên đời này nữa. Con bé khóc nấc lên.
Bà lão khốn khổ choàng hai tay qua người con gái tôi, kéo cô bé sát vào lòng. Và bà cũng bắt đầu khóc. Giật mình, Jennie thẳng người lên hỏi: “Tại sao bà lại khóc?”
- Bởi vì nó chính là điều bà quý nhất trên đời!
Jennie rất ngạc nhiên trước câu trả lời ấy. Con bé đã từng chứng kiến nhiều lần bà khó chịu đuổi Trái Bí đi khi nó quẩn quanh chân bà.
- Chẳng phải bà vẫn thường mắng nó ư?
- Bà biết chứ! - Bà lão thừa nhận - Giá như bà đã không khó chịu như vậy. Giá như bà đừng nói ra những điều kinh khủng ấy thì nó đã không bỏ đi. Giá như…
- Mọi chuyện không phải do lỗi của mình bà đâu - Jennie cứng cỏi nói.
- Có thể là lỗi của cả hai chúng ta chăng?
- Đúng vậy! - Cô gái nhỏ thở ra - Mẹ cháu bảo đổ lỗi cho nhau chẳng giúp ích được gì. Điều đó sẽ chẳng giúp nó sống lại được, bà ạ!
- Bà biết. Rồi mẹ cháu sẽ mua cho cháu một con mèo khác thôi! - Bà nói với giọng buồn bã.
- Nhưng không gì có thể thay thế được Trái Bí của cháu đâu!
Tôi biết, cũng không gì có thể thay thế được cô con gái trong lòng bà.
- Cháu chỉ muốn mình không đau khổ nữa.
- Bà cũng vậy. Bà cũng mong muốn nỗi đau của mình chấm dứt - Bà lão đồng tình.
- Bà đau ở đâu? - Con tôi ân cần hỏi.
- Nơi đây này, sâu trong tim bà.
- Thậm chí người ta chẳng thèm dừng xe để xem nó có bị thương nặng không nữa, bà ạ! - Jennie gần như thì thầm.
- Giá như bà có mặt ở đó để cứu nó kịp lúc!
- Cháu nghĩ điều đó chẳng giúp được gì đâu! Không gì có thể sống nổi khi bị một chiếc xe hơi nhanh như thế đâm phải, bà ạ!
Jennie vòng đôi bàn tay bé nhỏ của mình ôm lấy người phụ nữ tóc đã nhuốm bạc ấy. Bà vỗ vào lưng con bé nhè nhẹ như thể để xoa dịu nỗi đau của nó, và của cả chính bà.
- Cháu muốn bà giúp cháu chôn Trái Bí chứ?
Tôi lặng lẽ nhìn hai bà cháu cùng đào một chiếc hố dưới gốc cây. Xong đâu đấy, Jennie cẩn thận mở chiếc khăn lông, nhìn thật lâu người bạn mèo của mình. Con bé vuốt ve bộ lông của Trái Bí rồi cẩn thận gói lại.
Khi quỳ xuống để đặt Trái Bí xuống hố, bà lão như chợt nhớ ra một điều gì đó. Bà vội vàng cởi chiếc áo len đang mặc đặt vào tay Jennie: “Cháu hãy chôn cái này cùng với Trái Bí giúp bà. Đây là cái áo bà đã mặc khi người ta thông báo tìm thấy xác con bé. Bà không mặc nó nữa” - Môi người phụ nữ run run - “Và cũng đã đến lúc bà phải chôn nỗi đau của mình”.
Một cách đầy cung kính, cả hai trao vào lòng đất mẹ những ký ức đặc biệt nhưng cũng thật đau buồn của mình.
Sự kiện ngày hôm đó đã làm biến đổi người phụ nữ khó tính ngày nào. Những ngày tiếp theo đó, bà thường gõ cửa nhà tôi rồi xin phép cho Jennie cùng đi dạo với bà.
Mối quan hệ của bà với chồng và mọi người xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn. Tôi chẳng còn nghe thấy những lời phàn nàn, bàn tán về tính tình khó chịu của hai người nữa. Thay vào đó là hình ảnh những buổi chiều hai ông bà trò chuyện niềm nở với những người hàng xóm, cùng đi dạo hay bàn luận về mọi chuyện trên đời. Và bà đặc biệt thích cùng chơi với Jennie, giúp nó làm bài tập về nhà, kể chuyện cho nó nghe và dạy dỗ nó những thứ mà một người bà vẫn thường dạy cho cô cháu gái nhỏ của mình.
Có lẽ người phụ nữ đó muốn giúp hàn gắn vết thương lòng của Jennie. Nhưng chính điều đó cũng giúp bà hòa nhập với cuộc sống mới. Khi mở cửa trái tim mình với một đứa trẻ, bà đã thả cho nỗi đau của chính mình bay đi. Và nơi đó, tình yêu bắt đầu nảy nở.
Trọn Tình Thương Yêu (Kỳ Thư)
Chỉnh sửa cuối: