Một câu chuyện cảm động

quaidan

Cựu Ban điều hành
#1
Tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có chín vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m.

Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở lại.

Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé:

- Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn.

Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích.

Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này.

Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.


(Sưu tầm)
 

tamtuong

Trưởng Ban Ăn Chơi XNC
#2
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Câu chuyện Quaidan sưu tầm có tính giáo dục cao, đầy chất nhân văn. Vừa cảm kích vừa cảm động...

Nói vui_ còn 3 loại huy chương (vàng, bạc, đồng), ban tổ chức biết trao cho vận động viên nào đây hả trời? :24:l001:6:
 

kimthanh59

Thành viên tích cực
#3
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Xin chào các bạn,xem qua bài sưu tầm của Quaidan,bài thật hay,thật xúc động,mình thầm nghỉ,nếu ai là người của XNC.com,chắc chắn,đã ,đang và luôn tiếp tục đồng hành cùng việc làm tốt đẹp của tám vận động viên trên,một lần nữa mình cảm ơn bạn Quaidan
 

hthaith

Thành viên tích cực
#4
Ðề: Một câu chuyện cảm động

..............
Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước.[/COLOR][/I]

Dữ hôn, mãi hôm nay mới thấy...Tái xuất giang hồ vậy Quaidan? Bận lắm hả? Nếu có bận cứ...cởi bớt ra sẽ thấy thoải mái hơn đó.
 

cuti

Thành viên tích cực
#5
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Đối thủ lớn nhất trong đời người đó là CHÍNH MÌNH, thắng được sự tức giận, thăng được lòng kiêu ngạo, thắng được những cám dỗ... đó mới thật sự là thắng.
 

cuti

Thành viên tích cực
#6
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Đối thủ lớn nhất trong đời người đó là CHÍNH MÌNH, thắng được sự tức giận, thăng được lòng kiêu ngạo, thắng được những cám dỗ, thắng được tính lười biếng, thắng được bệnh tật, thắng được tính ích kỷ, thắng được thói tham lam... đó mới thật sự là thắng.

thắng được sự tức giận, thăng được lòng kiêu ngạo, thắng được những cám dỗ, thắng được tính lười biếng, thắng được bệnh tật, thắng được tính ích kỷ, thắng được thói tham lam
 

hthaith

Thành viên tích cực
#7
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Đối thủ lớn nhất trong đời người đó là CHÍNH MÌNH, thắng được sự tức giận, thăng được lòng kiêu ngạo, thắng được những cám dỗ... đó mới thật sự là thắng.
thắng được sự tức giận, thăng được lòng kiêu ngạo, thắng được những cám dỗ, thắng được tính lười biếng, thắng được bệnh tật, thắng được tính ích kỷ, thắng được thói tham lam

Hừm Cuti, thắng được mấy cái vặt vãnh này thì ăn thua gì chứ, tui thắng thường xuyên đó mà.

Tên nào thắng được...D....Z....Ợ mình kìa, đó mới là kẻ....Vĩ đại nhất, tự do nhất, anh hùng nhất...tùm lum cái nhất luôn đó.
 

langvuon

khoai nướng
#8
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Hừm Cuti, thắng được mấy cái vặt vãnh này thì ăn thua gì chứ, tui thắng thường xuyên đó mà.

Tên nào thắng được...D....Z....Ợ mình kìa, đó mới là kẻ....Vĩ đại nhất, tự do nhất, anh hùng nhất...tùm lum cái nhất luôn đó.
Và cũng hay được ôm mền ra xe ngủ nhiều nhất, hehe
 

tamtuong

Trưởng Ban Ăn Chơi XNC
#9
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Và cũng hay được ôm mền ra xe ngủ nhiều nhất, hehe
Ôm mền ra xe ngủ...cũng còn quá diễm phúc. Sợ bị tống ra sân nhưng không được phép...ôm mền! :24::24::24::24:
 

ngochappy

Cựu Ban điều hành
#10
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Xin chào các bạn,

Theo Ngọchappy thì bài viết có thật dưới đây quá cảm động nên muốn được chia sẻ với các bạn, tiếp theo bài của anh Quaidan. Xin mời cùng đọc:

(Đây là 1 câu chuyện có thật tại Indonesia)

Trong phòng xử... án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu Rupiah. Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bênh, đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.
Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.

Thẩm phán thở dài và nói :” Xin lỗi, thưa bà...” Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà cụ đói khổ “Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.”

Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo. Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp: “Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký “Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo”

Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5 triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố viên buộc tội bà, một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.
Đây là một phiên tòa xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết, vì tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta, vị thẩm phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét.




Trich email từ Linh Guileastos
 

tamtuong

Trưởng Ban Ăn Chơi XNC
#11
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Xin chào các bạn,

Theo Ngọchappy thì bài viết có thật dưới đây quá cảm động nên muốn được chia sẻ với các bạn, tiếp theo bài của anh Quaidan. Xin mời cùng đọc:

(Đây là 1 câu chuyện có thật tại Indonesia)

“Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký “Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo”
Chào mọi người.

Hôm nay chị Ngọc lại cho chúng ta đọc thêm được một mẫu chuyện hay. Tuy nhiên, nếu câu chuyện kết thúc thế này:

"Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi đề nghị tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toà hôm nay cũng nên có trách nhiệm với bị cáo, mỗi chúng ta cùng đóng góp một ít tiền, bởi chúng ta cũng là người có lỗi trong sự việc này. Vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có mà lại để một cụ bà đi ăn cắp do cháu mình bị đói và bệnh tật". Nói xong, ông cởi mũ của mình ra và móc túi bỏ vào đó 50.000 Rupiah, rồi đưa cho cô thư ký: "cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo".

Như vậy càng có hậu hơn, càng thuyết phục mọi người hơn (người trong phiên toà lẫn người đọc). Biết đâu, sau câu nói và hành động ấy của quan toà, trong chiếc mũ sẽ nhiều hơn 4,5 triệu Rupiah gấp bội lần...:1::1::1::1::1::6::6::6::6:
 

langvuon

khoai nướng
#12
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Như vậy càng có hậu hơn, càng thuyết phục mọi người hơn (người trong phiên toà lẫn người đọc). Biết đâu, sau câu nói và hành động ấy của quan toà, trong chiếc mũ sẽ nhiều hơn 4,5 triệu Rupiah gấp bội lần...:1::1::1::1::1::6::6::6::6:
Theo LV nghĩ thì cách giải quyết của viên thẩm phán trong bài viết của Ngochappy có ý nghĩa sâu sắc hơn. Một người đại diện cho công lý phải dùng đúng quyền lực của mình để xử án, không thể có hành động như thế để quyên góp kiểu bố thí cho người đàn bà đó. Mọi người có mặt ở phiên tòa và cả người đọc cũng đã hiểu cách "phạt" đó của vị thẩm phán rồi, một hình phạt để mọi người hoàn toàn tự nguyện nộp phạt mà trong lòng rất vui sướng. :6:
 

tamtuong

Trưởng Ban Ăn Chơi XNC
#13
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Theo LV nghĩ thì cách giải quyết của viên thẩm phán trong bài viết của Ngochappy có ý nghĩa sâu sắc hơn. Một người đại diện cho công lý phải dùng đúng quyền lực của mình để xử án, không thể có hành động như thế để quyên góp kiểu bố thí cho người đàn bà đó. Mọi người có mặt ở phiên tòa và cả người đọc cũng đã hiểu cách "phạt" đó của vị thẩm phán rồi, một hình phạt để mọi người hoàn toàn tự nguyện nộp phạt mà trong lòng rất vui sướng. :6:
Hehe...

Tám thì nghĩ khác, với lý do:

* Quyền lực nhưng phải đúng luật. Nếu ở Indonesia có luật "thẩm phán được quyền phạt đột xuất mọi người trong phòng xét xử với lý do như vậy" thì tại sao ông ta cũng là một trong số những người có lỗi (thẩm phán cũng là 1 công dân) nhưng ông ta không tự phạt mình trước để làm gương?! l001
 

Mi@Fa

Thành viên tích cực
#15
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Hehe...

Tám thì nghĩ khác, với lý do:

* Quyền lực nhưng phải đúng luật. Nếu ở Indonesia có luật "thẩm phán được quyền phạt đột xuất mọi người trong phòng xét xử với lý do như vậy" thì tại sao ông ta cũng là một trong số những người có lỗi (thẩm phán cũng là 1 công dân) nhưng ông ta không tự phạt mình trước để làm gương?! l001
Theo tôi nghĩ ông cũng có đóng số tiền phạt như mọi người vì chính ông có nói"tất cả những người hiện diện trong phiên tòa ngày hôm nay".
Có lẽ họ không viết ra thôi!
 

tamtuong

Trưởng Ban Ăn Chơi XNC
#16
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Theo tôi nghĩ ông cũng có đóng số tiền phạt như mọi người vì chính ông có nói"tất cả những người hiện diện trong phiên tòa ngày hôm nay".
Có lẽ họ không viết ra thôi!
Do tác giả viết không được rõ ràng (xin được nhắc lại, đây là bài chị Ngọc sưu tầm chứ không phải chị Ngọc là tác giả. Hehe...:1:) nên người đọc có thể hiểu như vậy là không sai.

Nếu tác giả viết cụ thể hơn, đúng như ý bác Mi@Fa, thì đây chắc chắn sẽ là một bài học có giá trị để đời, không phải bàn cãi nữa rồi. :41::113::6:
 

langvuon

khoai nướng
#17
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Do tác giả viết không được rõ ràng (xin được nhắc lại, đây là bài chị Ngọc sưu tầm chứ không phải chị Ngọc là tác giả. Hehe...:1:) nên người đọc có thể hiểu như vậy là không sai.

Nếu tác giả viết cụ thể hơn, đúng như ý bác Mi@Fa, thì đây chắc chắn sẽ là một bài học có giá trị để đời, không phải bàn cãi nữa rồi. :41::113::6:
Nếu câu chuyện này của chị Ngọc viết thì viên thẩm phán đã xử theo chiều hướng khác rồi, còn cảm động hơn nữa chứ không chỉ có vậy.
Không biết đây là một câu chuyện có thật hay là một tác phẩm, những văn sĩ viết truyện ngắn thường để lửng đoạn kết hoặc lược bỏ bớt chi tiết để người đọc còn động não một chút. Như thế mới gây hấp dẫn cho độc giả tha hồ tưởng tượng mà cốt lõi câu chuyện vẫn không hề thay đổi. Trong câu chuyện này thì LV nghĩ là viên thẩm phán sẽ dốc hết tiền túi để bỏ vào chiếc mũ đó.
Hehe, nhưng có lẽ ổng chỉ còn vài Rp để cà phê hay đổ xăng trong túi thôi, còn bao nhiêu tiền lương bị bà móc sạch cả rồi :24::24:
 

tamtuong

Trưởng Ban Ăn Chơi XNC
#18
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Nếu câu chuyện này của chị Ngọc viết thì viên thẩm phán đã xử theo chiều hướng khác rồi, còn cảm động hơn nữa chứ không chỉ có vậy.
Không biết đây là một câu chuyện có thật hay là một tác phẩm, những văn sĩ viết truyện ngắn thường để lửng đoạn kết hoặc lược bỏ bớt chi tiết để người đọc còn động não một chút. Như thế mới gây hấp dẫn cho độc giả tha hồ tưởng tượng mà cốt lõi câu chuyện vẫn không hề thay đổi. Trong câu chuyện này thì LV nghĩ là viên thẩm phán sẽ dốc hết tiền túi để bỏ vào chiếc mũ đó.
Hehe, nhưng có lẽ ổng chỉ còn vài Rp để cà phê hay đổ xăng trong túi thôi, còn bao nhiêu tiền lương bị bà móc sạch cả rồi :24::24:
Hehe...đã nói thì phải nói cho hết ý.:1:

Nếu cho đây là một câu chuyện có thật của một phiên toà xét xử thì nội dung của nó cũng không có gì gọi là hư cấu, thêu dệt cả. Tuy nhiên, khi đọc bài này, người đọc dễ dàng thấy tác giả có cái gì đó không ổn, cường điệu hoá quá trớn, thiếu logic...

1/ Đứng trước "vành móng ngựa", theo nghĩa tiếng Việt, người phạm tội "được" gọi là "bị cáo". Theo luật, những người trực tiếp đứng ra xét xử thường thể hiện lời nói của mình một cách nghiêm nghị, dứt khoát, lịch sự:

- Cho bị cáo ngồi xuống.
- Yêu cầu bị cáo đứng dậy.
- cho phép bị cáo tự bào chữa cho mình.
...

Chẳng có vị thẩm phán nào khi xử án mà nói với phạm nhân, bị cáo, kiểu: "xin lỗi, thưa bà..." :24::24:l001l001.

2/ Mọi người đến toà để xem xử án chứ đâu phải tới tiệm vàng để mua sắm đâu, sao đem theo nhiều tiền quá vậy! :24::24:l001l001

3/ Thẩm phán xử và phạt theo cách viết của tác giả, lần sau, nào có ai dám tới xem! :24::24:l001l001

p/s Lần sau, anh chị em XNC nhà mình nếu có đi Indonesia du lịch, khi gặp vị thẩm phán này xét xử thì chớ vội mà vào xem. Biết đâu, sau khi đã có nhiều tiền, "bà bị cáo" này lại tiếp tục phạm tội buôn...ma tuý, bị phạt tù 20 năm.

Coi chừng vị thẩm phán sẽ nói: "tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toà này...".

Lúc đó, không còn đường nào mà zià Sài Gìn đâu àh nhoe! :24::24:l001l001


:6::6::6::6::6::6::6::6::6::6:
 

Mi@Fa

Thành viên tích cực
#19
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Nhỡ tiền Indo ngang giá với tiền VN sao bác?
Ai dám ra đường ở VN mà trong túi có dưới 100 ngàn hả bác?Lỡ bị tuýt 1 cái là sạch túi!
Hihi,nói đùa 1 chút coi chừng mình bị tuýt còi!
 

tamtuong

Trưởng Ban Ăn Chơi XNC
#20
Ðề: Một câu chuyện cảm động

Nhỡ tiền Indo ngang giá với tiền VN sao bác?
Ai dám ra đường ở VN mà trong túi có dưới 100 ngàn hả bác?Lỡ bị tuýt 1 cái là sạch túi!
Hihi,nói đùa 1 chút coi chừng mình bị tuýt còi!
Hehe...:1:

Một lần nữa, Tám xin được trân trọng cám ơn CHỊ NGỌC vì chị đã SƯU TẦM một mẫu chuyện rất hay, thật cảm động, post lên diễn đàn để mọi người cùng đọc và cùng suy gẫm...:6:

Đối với Tám, chị Ngọc là điển hình cho mẫu người phụ nữ XNC chân chính (không có chuyện "ga lăng" ở đây đâu àh nghen! :1:).

Phần tiếp theo, Tám xin được tranh luận với bác...Langvuon, hehe...:1:

Nói về "TÌNH". NỘI DUNG câu chuyện, ai cũng hiểu đó là một bài học hướng thiện, giáo dục cộng đồng luôn yêu thương, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau trong tình tương thân tương ái lúc có thể. Tám luôn ủng hộ điều này!

Về "LÝ" :1:... "Kết thúc câu chuyện, văn sĩ thường bỏ lững hay lược bỏ bớt chi tiết câu chuyện để người đọc còn đọng não một chút. Như thế mới gây hấp dẫn cho độc giả tha hồ tưởng tượng mà cốt lõi câu chuyện vẫn không hề thay đổi"...

Đó chỉ áp dụng cho tiểu thuyết, phim ảnh...mà tác giả tự dựng lên cốt truyện. Tác giả có quyền hư cấu, cường điệu hoá, nhân cách hoá, trừu tượng hoá, gì gì đó hoá hoá...thì mặc.

Nhưng đây là một câu chuyện kể về một vụ án có thật. Tác giả cần phải tuân thủ mức độ chính xác, trung thực, rõ ràng, cụ thể, chi tiết... cho đến hồi kết.

Xỉn roài, đi ngủ nhe bác Khoai...:6::6::6::11::11::11: