Mùa Thu ơi!
Mùa thu đến rồi! Bắt đầu từ một buổi sáng, tôi biết vậy vì sau một giấc ngủ thật sâu, thức dậy tôi vẫn muốn cuộn mình trong chăn, ngước nhìn những chiếc lá đang chuyển sang màu vàng, trên mặt lá còn đọng những giọt sương đêm. Không khí thật dễ chịu! Se lạnh và êm đềm…
Mùa thu! Cái điệp khúc muôn thuở của thiên nhiên nhưng sao vẫn cứ luôn là niềm háo hức muôn đời của nhân loại hay nói gần hơn là của biết bao nguồn cảm hứng của tao nhân mặc khách. Gần hơn chút đi, đó là những người như tôi đây chẳng hạn. Mùa thu thật nhẹ nhàng như bản tình ca ai đó đang ngân nga giữa con đường hanh nắng, như đôi chim sâu đang tí tách trên cành hoa sữa, như con thuyền rộn ràng mỗi sớm nhờ sóng đưa cập bờ, như anh đi bên em mỗi ngày trong cuộc đời… Ôi mùa thu!
Tôi yêu biết bao cái cảm giác này khi mùa thu chợt đến. Kỷ niệm ở đâu ùa về ngập tràn trong hiện tại, giành nhau nỗi nhớ trong suy nghĩ của tôi. Tôi phải sắp xếp lại mất thôi kỷ niệm ơi! Ai nhỉ? Điều gì nhỉ? Sẽ là thứ tự sắp xếp của tôi? Đương nhiên là chữ tình rồi. Nhưng với ai đầu tiên? Lại bắt đầu cái tính trẻ con trong đầu óc của một người lớn rồi. Ôi câu này là của mẹ! Mẹ! Vậy là mẹ rồi. Tuổi thơ của chúng ta chắc chắn phải gắn với mẹ. Ngày xưa khốn khó luôn có mẹ. Ngày xưa bị đòn cũng là mẹ đánh. Ngày xưa ao ước có một cái áo mới cũng là mẹ. Ngày xưa mới lớn muốn môi hồng hơn bình thường cũng nhờ mẹ… Mùa thu này tóc mẹ đã quá nhiều sợi bạc vậy mà mình ít khi nhớ mẹ. Ôi những đứa con! Mẹ vẫn thường ngóng chúng về mỗi đêm, ngóng chúng tạt qua nhà mỗi sáng khi chúng đi làm vội vã… Phải về thăm mẹ ngay ơi những đứa con đang quên đi cái tổ ấm ngày xưa…
Ngập tràn trong kỷ niệm toàn là chữ tình! Loài người thực ra cũng vì chữ này mà dựng lên cả một xã hội. Một xã hội yêu thương có, thù hận có; say đắm đó rồi phôi phai đó; gần gũi đó rồi cách xa đó… Người ta biện luận đủ thứ cho các cặp phạm trù nhưng thực tế chẳng có mấy ai vượt qua được chính bản thân mình! Người ta luôn bị chữ tình làm đảo lộn khi không thể định hướng đi phía trước! Đâu phải khi không mà Lý Mặc Sầu có câu than làm tim chảy máu trong giới giang hồ “Hỡi thế gian tình là chi?” Tình yêu ư? Chỉ là khái niệm thôi mà. Ngàn năm qua có ai dám nêu ra định nghĩa bất di bất dịch cho hai chữ đó? Tình yêu ư? Hỏi hoài hỏi mãi hỏi suốt cả cuộc đời cũng không ai cho ta câu trả lời. Vậy mà đôi lúc cũng mang máng nhớ ra là hình như ta cũng biết đôi chút về hai chữ đó. Đó là lúc tự nhiên ngồi nghĩ đến một người, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ những lúc gặp nhau vu vơ hờn giận. Đó là lúc tự nhiên ngồi cười một mình, bất chợt xấu hổ, bất chợt mắt long lanh… Đó cũng là khi chỉ cần một tin nhắn từ ai đó mà công việc một ngày cứ như có Bụt làm giúp vì nó suôn sẻ đến không ngờ… Đó còn là nỗi đau khi những hẹn hò khép lại, những nỗi đau gặm nhấm hàng đêm… Ta gọi đó là tình yêu ư? Thì vậy thôi, vì ta cũng chẳng tìm được gì hơn thế… Ta gọi là yêu thì nó là yêu mà ta gọi là không phải thì nó là không phải. Vậy nên suốt đời cứ lần mò tìm kiếm. Vậy nên suốt đời cứ luẩn quẩn vì tình. Vậy nên…
Mùa thu ơi! Ai cũng sợ ký ức đau buồn. Nhưng sợ làm gì nhỉ? Ký ức mà, có xóa được đâu! Cứ hoài niệm nó, cứ vun vén nó để tâm hồn mình trở nên trắc ẩn hơn, thanh thản hơn, để sau này “thân sẽ nhẹ nhàng như mây” khi chúng ta lìa khỏi trần thế! Chỉ có hiện tại đau buồn mới đáng sợ! Và làm sao cho hết nỗi đau mới là câu hỏi khó khăn vô cùng… Vì nỗi đau đó nó lại thường nằm trong suy nghĩ của những tâm hồn đầy nhạy cảm, đầy nỗi niềm về cuộc đời mà ta đang hiện hữu… “Vì Chúa cũng đã bỏ loài người, Phật cũng đã bỏ loài người mà anh thì vẫn chưa đến tìm tôi…”
Mùa thu ơi! Những chiếc lá vàng đầy sương mềm mại kia ơi! Chắc chắn ngày mai lá sẽ không còn vương trên cây nữa! Sương sẽ tan, gió sẽ cuốn, chút thơm nồng của nhựa cây rồi cũng sẽ bị bụi bặm chốn trần gian làm phai nhạt… Hương thời gian không nồng, màu thời gian tím ngát…
Mùa thu ơi! Gọi là cuộc đời thì nó bao la quá! Mà gọi là cuộc sống thì lại thấy sao ngắn ngủi! Thấy vẫn thiếu thiếu một cái gì không bao giờ là trọn vẹn! Cũng tại thế nhân cả thôi! Tham lam quá, cuồng nhiệt quá mà đời thì đâu đủ tình cho, mà đời thì lại hờ hững quá, tàn nhẫn quá… Nhưng sao lạ? Vẫn thấy phải “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, cho ta thêm ngày nữa để yêu thương…”. Thì cũng bởi tham lam quá đấy mà thôi… Biết đâu lại tiếp tục hoài niệm về những cảm xúc mới, rồi lại tự nhủ lòng: Vậy mới là cuộc sống!
Và phải cảm ơn cả mùa thu nữa! Phải không anh? Phải không em? Phải không những người bạn quanh tôi, phải không mùa thu dấu yêu chợt về cho tim tôi thổn thức…
Lập thu 2011 - Minh Hương