Nhận được tin Michael tử nạn tại châu Phi, tôi đau đớn vô cùng. Ký ức xa xăm của hai mươi ba năm trước chợt hiện về nhắc tôi nhớ đến mục đích cuộc đời mà cậu em tôi hằng theo đuổi.
Tôi hơn nó đến bảy tuổi, hồi đó gia đình chúng tôi sống tại một thị trấn nhỏ thuộc bang Minnesota, Hoa Kỳ. Một lần Michael bị ốm, nó uống thuốc nhưng không chịu ăn uống gì cả, mẹ tôi lo lắm, bà vừa khuyên nhủ vừa dỗ ngọt nó: “Con phải ăn vào mới khỏi bệnh và chóng lớn để trở thành một hoàng tử tuấn tú như trong chuyện cổ tích chứ!”.
Nó trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Con không thích làm hoàng tử, con muốn là hươu, nai, gấu hay bò rừng thôi!”.
Mẹ tôi tròn mắt kinh ngạc, còn tôi phá lên cười và nói: “Thằng này điên thật, làm hoàng tử không muốn, lại muốn làm thú vật. Hoàng tử còn có thể làm vua, rồi cưới công chúa. Làm thú rừng để cho người ta săn à!”.
Nó trả lời dứt khoát, như thể ý nghĩ đó đã được nó nghiền ngẫm từ rất lâu rồi vậy: “Hoàng tử thì có gì hay ho chứ, anh ta toàn đi săn với một bầy chó. Còn những con thú mới đáng yêu làm sao, và chúng có làm hại ai đâu. Em muốn thành thú để bày cho chúng trí khôn của con người giúp chúng tránh mọi cạm bẫy”.
Hồi đó Michael mới năm tuổi và có lần đã khóc thét lên khi bố cùng các bạn của ông đem từ rừng về một con nai lớn bị giết bằng những khẩu súng săn...
Sau khi tốt nghiệp đại học, Michael làm việc trong một tổ chức bảo vệ động vật hoang dã. Nó đi miệt mài hết châu Á đến châu Phi để giúp chính phủ các nước lập dự án bảo tồn các loài động vật quý hiếm đang mai một dần trên trái đất.
Lần này Michael đã ra đi mãi mãi, nhưng tôi hiểu em đã sống trọn vẹn với hoài bão của mình. Cuộc đời của em tuy ngắn ngủi nhưng thật nhiều ý nghĩa.
Còn tôi, kẻ thích làm hoàng tử, đến tận bây giờ vẫn ngụp lặn trong thương trường và vẫn chưa tìm ra được đâu là mục đích thật của đời mình...