Trần Quốc Sỹ
Tôi là một kỹ sư điên nặng...điện. Tôi kiếm cơm bằng nghề này cũng sấp sỉ hai mươi năm. Bây giờ, tôi còn kiêm thêm nghề tay trái: giảng viên cho trường traffic school (hay còn gọi nôm na là trường xoá ticket cho những người vi phạm luật lưu thông).
Chuyện tôi trở thành giảng viên traffic school là một việc rất tình cờ và hy hữu. Xin được dài dòng ghi lại đây cho các bạn đọc chơi cho đỡ buồn.
Số là tối hôm ấy, tôi đang trên đường từ sở về nhà...
Phon phon với con ngựa sắt thân yêu trên con đường Trask tráng nhựa phẳng lì, êm như nhung của thủ đô tị nạn, tôi đang thả hồn theo gió, lan man nghĩ về bữa cơm ngon bên người vợ tuyệt vời... thì bỗng nhiên, tôi giật bắn người khi nhìn thấy chiếc xe hai màu trắng đen lù lù trong kiếng chiếu hậu. Ba ngọn đèn xanh, vàng, đỏ đang quay tròn, đáng ghét.
-Bỏ mẹ rồi, tôi nghĩ thầm, lại dính ticket nữa. Xui xẻo gì đâu.
Tắp xe vào lề phải, tôi tắt máy, ngồi yên chờ ông bạn dân đến gần bên cửa sổ, rồi mới quay kiếng xuống. Tuy bực dọc, tôi vẫn cố lấy giọng nhẹ nhàng, miệng mỉm cười, cái cười cầu may của người phạm tội:
-Good evening officer, did I do something wrong?
Viên cảnh sát chào lại bằng một giọng rất điền đạm:
-Chào anh. Lý do mà tôi chận anh lại là vì anh đã lái xe với tốc lực 45 dặm/giờ trong khoảng đường giới hạn 35 dặm/giờ. Xin anh vui lòng cho tôi xem bằng lái xe, thẻ đăng bộ và thẻ chứng minh bảo hiểm.
-Thưa vâng
Tôi móc bóp lấy bằng lái xe, rồi lục hộc xe lấy thẻ đăng bộ và thẻ chứng minh bảo hiểm đưa cho ông ta.
-Xin chờ, tôi sẽ trở lại
Hiển nhiên, cái cười cầu tài của tôi đã không có kết quả.
Sau vài phút, hắn trở lại đưa cho tôi một tấm giấy phạt và nhã nhặn yêu cầu tôi ký tên:
-Xin anh vui lòng ký tên vào đây. Ðây không phải là anh nhận lỗi, chỉ là anh hứa sẽ ra toà vào ngày được ghi trên giấy phạt.
Tôi miễn cưỡng đặt viết nghuệch ngoạc ký nhanh và đưa lại cho hắn.
Viên cảnh sát cầm lấy, xé tờ màu hồng đưa cho tôi, giọng vẫn từ tốn:
-Cám ơn và chào anh. Xin anh lái xe cẩn thận.
Con mẹ nó, nó phạt mình mà còn giở giọng lịch sự, tôi vẫn còn hậm hực.
Vài ngày sau, tôi nhận được một phong thơ từ tòa án Westminster với đầy đủ chi tiết, hướng dẫn để đi học traffic school, nếu trong vòng mười tám tháng tôi chưa đi học.
Ðã hơn bảy năm kể từ khi tôi dính cái ticket lần trước. May quá, tôi hội đủ điều kiện.
Nghĩ tới traffic school, tôi thở dài, ngán ngẩm. Lại mất toi ngày thứ bảy. Tôi đã từng đi học loại trường này. Chán không thể tả. Tám tiếng đồng hồ khô khan, phí thì giờ.
Tôi lần lựa cho đến khi gần hết hạn mới chịu nhắc phôn gọi cho trường NTSI (National Traffic Safety Institute) để ghi tên học:
-Allô, tôi muốn ghi tên học traffic shool
Ðầu giây bên kia là một cô Việt Nam, giọng Bắc ngọt như mía lùi:
-Thưa anh chúng tôi có lớp ngày thứ bảy và tối thứ ba. Thứ bảy học 8 tiếng, thứ ba học 4 tiếng, hai tối. Ngày thứ bảy có lớp tiếng Việt, tối thứ ba chỉ có lớp tiếng Anh. Lớp thứ bảy đã chật cứng, chỉ còn một vài chỗ trống.
-Không sao, cô cho tôi ghi tên tối thứ ba cũng được
Im lặng khoảng nửa phút rồi vẫn giọng nói nhỏ nhẹ của cô:
-Dạ, tôi đã ghi tên anh cho tối thứ ba, toà án thành phố Westminster, phòng W8. Xin anh đến trước 6 giờ. Lớp học bắt đầu 6 giờ 30. Hẹn gặp lại anh.
-Cám ơn cô
-Chào anh
Gác điện thoại, tôi vẫn còn ngơ ngẩn bởi giọng nói ngọt ngào của cô điện thoại viên của trường NTSI. Tại sao có người được trời phú cho giọng nói dễ thương như vậy nhỉ ?
Tối thứ ba tuần sau đó, đúng 6 giờ 15 tôi tà tà từ nhà lái xe đến toà án. Lớp học bắt đầu từ 6 giờ 30, tôi tính nhẩm trong đầu, từ nhà tới trường khoảng 7 phút, dư sức kịp (tại sở làm, nếu 8 giờ họp thì 8 giờ thiếu 2 phút tôi mới đứng dậy ra khỏi văn phòng).
Sau khi tìm được chỗ đậu xe, tôi bách bộ tới cổng cùng một vài học viên nữa. Bỗng tiếng chuông của cái đồng hồ lớn dựng trên sân cỏ vang lên từng hồi. Tôi nhìn đồng hồ tay, 06:28, vẫn còn kịp.
Nhưng người cảnh sát tại cổng chận chúng tôi lại, lạnh lùng nói:
-Sorry, các anh đã đến trễ. Xin các anh trở về và gọi trường để xin đi học ngày khác
Tôi sẵng giọng:
-Nhưng, đồng hồ tôi mới có 6 giờ 29 phút. Tôi vẫn còn sớm.
Hắn vẫn lạnh lùng:
-Anh có thể đúng, nhưng ở đây, giờ giấc theo cái đồng hồ kia. Khi nó gõ, chúng tôi đóng cửa. Không có trường hợp ngoại lệ. Sorry.
Hai mươi mấy năm sống trên đất Mỹ, kinh nghiệm cho biết rằng tôi khó lòng có thể thuyết phục được anh chàng cảnh sát không tim này. Bất mãn, tôi quay gót trở lui. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao cô điện thoại viên Bắc kỳ dặn tôi tới trước 6 giờ.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho NTSI. Lại cũng cô Bắc kỳ với giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa thu:
-NTSI, xin nghe
-Allô, tôi muốn ghi tên lại đi học traffic . Tôi đã ghi tên học lớp thứ ba, nhưng tôi đến trễ. Bây giờ, xin cô cho tôi ghi tên lớp thứ bảy tuần này. Tôi không còn nhiều thì giờ.
-Ðể tôi xem...A, anh may mắn lắm, thứ bảy này còn một chỗ. Toà án Westminster, phòng W8, xin anh đến trước 7 giờ. Lớp học bắt đầu 7 giờ 30. Chào anh.
Khỏi cần phải nói, các bạn cũng đoán được là sáng thứ bảy hôm ấy tôi dậy thật sớm. Tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, pha ly cà phê sữa nóng đem theo, tôi ra xe đề máy. Ðồng hồ tay chỉ 6:35.
Tưởng rằng mình sẽ là người đầu tiên tới trường, tôi ngạc nhiên khi thấy cả trăm người đang lố nhố đứng sắp thành một hàng dài. Không hiểu họ đã có mặt từ lúc nào.
7 giờ đúng, cánh cửa mở rộng. Gần 400 học viên được lệnh sắp hàng tư, giấy tờ và bằng lái xe trên tay sẵn sàng, lần lượt vào cửa. Sau đó, chúng tôi được kiểm soát bởi những nhân viên nhà trường và được hướng dẫn đến lớp học. A, phòng W8, à đây rồi.
Bước vào lớp, tôi choáng ngộp khi thấy gần trăm người, chen chúc trong một cái phòng không lớn lắm, chuyện trò như pháo ran. Vì là lớp tiếng Việt nên học viên toàn là dân đầu đen. Già, trẻ, nam, nữ đầy đủ. Tôi nhìn quanh, những chỗ ngồi đã bị chiếm gần hết. Bỗng tôi thấy một ghế trống, hàng trên cùng, dãy giữa. Tốt, tôi chẳng ngại ngồi hàng trên cùng.
Lớp học đang ồn như một cái chợ, bỗng nhiên im bặt khi một ông Mỹ, mập và lùn bước vào, tự giới thiệu:
-Good morning. My name is Bill and i am the principal of this school and also your instructor.
Tại sao lại là một ông Mỹ, tôi tự hỏi, không phải đây là lớp tiếng Việt hay sao?
Ông giảng viên tiếp lời vẫn bằng Anh ngữ:
-Tôi thành thật xin lỗi quý vị, vị giảng viên người Việt đã xin nghỉ mà chúng tôi chưa có người trám chỗ, nên hôm nay tôi phải tạm thời thay thế. Tôi biết ngày hôm nay sẽ rất khó khăn cho quí vị. Tôi không biết tiếng Việt, tôi chỉ hy vọng quý vị biết tiếng Anh. Tôi có cô phụ tá, cô sẽ giúp phiên dịch những điều tôi nói ra Việt Ngữ để quí vị có thể hiểu. Xin quí vị kiên nhẫn...
Nói xong ông chỉ tay vào một cô còn rất trẻ, đang đứng sát tường.
Sau đó chúng tôi được phát cho mỗi người một quyển sách mỏng viết bằng Việt ngữ.
Học viên người Việt, sách học viết bằng tiếng Việt. Trong khi đó, giảng viên người Mỹ, lại giảng dạy với sách viết bằng tiếng Anh, thật là tréo cẳng ngỗng. Nếu nội dung hai quyển sách này giống nhau thì chẳng nói làm gì, đằng này, sách tiếng Việt một đường, sách tiếng Anh một nẻo, thế mới phiền. Thêm vào đó, cô thông dịch viên có lẽ rời Việt Nam lúc còn nhỏ nên tiếng Việt cũng không chuẩn lắm. Nhiều chữ, cô lúng túng không biết phải dịch sao cho đúng.
Thế là, thầy giảng thầy nghe, trò nói trò nghe. Học viên, nhiều người cứ đờ ra như vịt nghe sấm. Một số khác nhắm mắt lim dim ngủ... ngáy khò khò...(xin lỗi, ngủ thì có, ngáy thì không, tôi thêm mắm, thêm muối một chút cho vui ấy mà). Những giờ học nặng nề của buổi sáng trôi qua...
Anh hùng tính nổi lên, vì ngồi bàn trên cùng nên tôi thỉnh thoảng cũng "nhào vô" giúp ông giảng viên và cô thông dịch viên, dịch những chữ khó từ tiếng Anh ra tiếng Việt. Chưa chịu, trong giờ nghỉ ăn trưa, tôi còn hiên ngang lấy quyển sách tiếng Việt và dịch những phần chính ra tiếng Anh rồi đưa cho ông ta. Nhờ vậy, những giờ học buổi chiều qua nhanh và đỡ chán hơn.
Sau khi lớp học tan, Bill tiến đến bắt tay tôi:
-Cám ơn anh đã giúp tôi. Chúng tôi đang cần một giảng viên người Việt. Tôi thấy anh rất có khả năng. Anh muốn trở thành giảng viên cho NTSI hay không?
Tôi trợn mắt:
-Cái gì ? Làm giảng viên? Ông có đùa không? Ông không thấy tôi mới bị ticket, còn phải đi học hay sao? Tôi có biết gì về luật giao thông đâu mà giảng với dạy?
Bill nghiêm giọng:
-Không, tôi không đùa. Lẽ dĩ nhiên là anh sẽ được huấn luyện, phải thi lấy bằng instructor. Nhưng anh đừng quá lo, chúng tôi sẽ huấn luyện cho anh. Tin tôi đi, anh dư sức qua cầu. Trust me.
Suy nghĩ một lát, tôi gật đầu:
-OK, cho tôi biết tôi phải làm gì?
Bill mừng ra mặt:
-Cám ơn anh. Chúng tôi sẽ liên lạc với anh.
Vài ngày sau, tôi nhận được cú phôn từ ông Director của NTSI. Sau nửa giờ interview ngắn ngủi, tôi được chính thức tuyển dụng.
Rồi sau đó là những seminar và những giờ workshop. Thêm vào đó, tôi được giao cho một cuốn cẩm nang dầy cộm cùng một lố sách học khác. Sau đó tới việc nạp đơn tại DMV, đóng tiền và cuối cùng là thi lấy bằng. Chẳng có gì là khó khăn, tôi anh dũng qua cầu với số điểm 99/100. DMV bèn cấp cho một cái bằng instructor có giá trị ba năm.
Những ngày thứ bảy cùng những tối thứ tư qua mau, thấm thoát tôi đã dạy cho NTSI được trên ba năm. Những vui buồn trong lớp học đã đem lại cho tôi ít nhiều thi vị của cuộc đời. Một điều hy hữu đáng nói nữa là cô điện thoại viên Bắc kỳ có giọng nói ngọt như mía lùi kia bây giờ lại trở thành phụ tá của tôi. Cô phụ trách vấn đề điểm danh, tài chánh và những giấy tờ linh tinh khác.
Trong những lần tới, tôi sẽ xin cống hiến cho các bạn những giai thoại, những kinh nghiệm cười ra nước mắt của những người "dính" ticket vì phạm luật giao thông để rồi phải giam mình tám giờ đồng hồ trong bốn bức tường của một ngày thứ bảy đẹp trời, hay một buổi tối thứ Tư nhiều chương trình TV hấp dẫn.
Traffic school, không đến nỗi tệ như các bạn nghĩ đâu, hữu ích nữa là đằng khác. Trust me.
Chúc các bạn một ngày vui và xin lái xe cẩn thận và an toàn.
Trần Quốc Sỹ
Tôi là một kỹ sư điên nặng...điện. Tôi kiếm cơm bằng nghề này cũng sấp sỉ hai mươi năm. Bây giờ, tôi còn kiêm thêm nghề tay trái: giảng viên cho trường traffic school (hay còn gọi nôm na là trường xoá ticket cho những người vi phạm luật lưu thông).
Chuyện tôi trở thành giảng viên traffic school là một việc rất tình cờ và hy hữu. Xin được dài dòng ghi lại đây cho các bạn đọc chơi cho đỡ buồn.
Số là tối hôm ấy, tôi đang trên đường từ sở về nhà...
Phon phon với con ngựa sắt thân yêu trên con đường Trask tráng nhựa phẳng lì, êm như nhung của thủ đô tị nạn, tôi đang thả hồn theo gió, lan man nghĩ về bữa cơm ngon bên người vợ tuyệt vời... thì bỗng nhiên, tôi giật bắn người khi nhìn thấy chiếc xe hai màu trắng đen lù lù trong kiếng chiếu hậu. Ba ngọn đèn xanh, vàng, đỏ đang quay tròn, đáng ghét.
-Bỏ mẹ rồi, tôi nghĩ thầm, lại dính ticket nữa. Xui xẻo gì đâu.
Tắp xe vào lề phải, tôi tắt máy, ngồi yên chờ ông bạn dân đến gần bên cửa sổ, rồi mới quay kiếng xuống. Tuy bực dọc, tôi vẫn cố lấy giọng nhẹ nhàng, miệng mỉm cười, cái cười cầu may của người phạm tội:
-Good evening officer, did I do something wrong?
Viên cảnh sát chào lại bằng một giọng rất điền đạm:
-Chào anh. Lý do mà tôi chận anh lại là vì anh đã lái xe với tốc lực 45 dặm/giờ trong khoảng đường giới hạn 35 dặm/giờ. Xin anh vui lòng cho tôi xem bằng lái xe, thẻ đăng bộ và thẻ chứng minh bảo hiểm.
-Thưa vâng
Tôi móc bóp lấy bằng lái xe, rồi lục hộc xe lấy thẻ đăng bộ và thẻ chứng minh bảo hiểm đưa cho ông ta.
-Xin chờ, tôi sẽ trở lại
Hiển nhiên, cái cười cầu tài của tôi đã không có kết quả.
Sau vài phút, hắn trở lại đưa cho tôi một tấm giấy phạt và nhã nhặn yêu cầu tôi ký tên:
-Xin anh vui lòng ký tên vào đây. Ðây không phải là anh nhận lỗi, chỉ là anh hứa sẽ ra toà vào ngày được ghi trên giấy phạt.
Tôi miễn cưỡng đặt viết nghuệch ngoạc ký nhanh và đưa lại cho hắn.
Viên cảnh sát cầm lấy, xé tờ màu hồng đưa cho tôi, giọng vẫn từ tốn:
-Cám ơn và chào anh. Xin anh lái xe cẩn thận.
Con mẹ nó, nó phạt mình mà còn giở giọng lịch sự, tôi vẫn còn hậm hực.
Vài ngày sau, tôi nhận được một phong thơ từ tòa án Westminster với đầy đủ chi tiết, hướng dẫn để đi học traffic school, nếu trong vòng mười tám tháng tôi chưa đi học.
Ðã hơn bảy năm kể từ khi tôi dính cái ticket lần trước. May quá, tôi hội đủ điều kiện.
Nghĩ tới traffic school, tôi thở dài, ngán ngẩm. Lại mất toi ngày thứ bảy. Tôi đã từng đi học loại trường này. Chán không thể tả. Tám tiếng đồng hồ khô khan, phí thì giờ.
Tôi lần lựa cho đến khi gần hết hạn mới chịu nhắc phôn gọi cho trường NTSI (National Traffic Safety Institute) để ghi tên học:
-Allô, tôi muốn ghi tên học traffic shool
Ðầu giây bên kia là một cô Việt Nam, giọng Bắc ngọt như mía lùi:
-Thưa anh chúng tôi có lớp ngày thứ bảy và tối thứ ba. Thứ bảy học 8 tiếng, thứ ba học 4 tiếng, hai tối. Ngày thứ bảy có lớp tiếng Việt, tối thứ ba chỉ có lớp tiếng Anh. Lớp thứ bảy đã chật cứng, chỉ còn một vài chỗ trống.
-Không sao, cô cho tôi ghi tên tối thứ ba cũng được
Im lặng khoảng nửa phút rồi vẫn giọng nói nhỏ nhẹ của cô:
-Dạ, tôi đã ghi tên anh cho tối thứ ba, toà án thành phố Westminster, phòng W8. Xin anh đến trước 6 giờ. Lớp học bắt đầu 6 giờ 30. Hẹn gặp lại anh.
-Cám ơn cô
-Chào anh
Gác điện thoại, tôi vẫn còn ngơ ngẩn bởi giọng nói ngọt ngào của cô điện thoại viên của trường NTSI. Tại sao có người được trời phú cho giọng nói dễ thương như vậy nhỉ ?
Tối thứ ba tuần sau đó, đúng 6 giờ 15 tôi tà tà từ nhà lái xe đến toà án. Lớp học bắt đầu từ 6 giờ 30, tôi tính nhẩm trong đầu, từ nhà tới trường khoảng 7 phút, dư sức kịp (tại sở làm, nếu 8 giờ họp thì 8 giờ thiếu 2 phút tôi mới đứng dậy ra khỏi văn phòng).
Sau khi tìm được chỗ đậu xe, tôi bách bộ tới cổng cùng một vài học viên nữa. Bỗng tiếng chuông của cái đồng hồ lớn dựng trên sân cỏ vang lên từng hồi. Tôi nhìn đồng hồ tay, 06:28, vẫn còn kịp.
Nhưng người cảnh sát tại cổng chận chúng tôi lại, lạnh lùng nói:
-Sorry, các anh đã đến trễ. Xin các anh trở về và gọi trường để xin đi học ngày khác
Tôi sẵng giọng:
-Nhưng, đồng hồ tôi mới có 6 giờ 29 phút. Tôi vẫn còn sớm.
Hắn vẫn lạnh lùng:
-Anh có thể đúng, nhưng ở đây, giờ giấc theo cái đồng hồ kia. Khi nó gõ, chúng tôi đóng cửa. Không có trường hợp ngoại lệ. Sorry.
Hai mươi mấy năm sống trên đất Mỹ, kinh nghiệm cho biết rằng tôi khó lòng có thể thuyết phục được anh chàng cảnh sát không tim này. Bất mãn, tôi quay gót trở lui. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao cô điện thoại viên Bắc kỳ dặn tôi tới trước 6 giờ.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho NTSI. Lại cũng cô Bắc kỳ với giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa thu:
-NTSI, xin nghe
-Allô, tôi muốn ghi tên lại đi học traffic . Tôi đã ghi tên học lớp thứ ba, nhưng tôi đến trễ. Bây giờ, xin cô cho tôi ghi tên lớp thứ bảy tuần này. Tôi không còn nhiều thì giờ.
-Ðể tôi xem...A, anh may mắn lắm, thứ bảy này còn một chỗ. Toà án Westminster, phòng W8, xin anh đến trước 7 giờ. Lớp học bắt đầu 7 giờ 30. Chào anh.
Khỏi cần phải nói, các bạn cũng đoán được là sáng thứ bảy hôm ấy tôi dậy thật sớm. Tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, pha ly cà phê sữa nóng đem theo, tôi ra xe đề máy. Ðồng hồ tay chỉ 6:35.
Tưởng rằng mình sẽ là người đầu tiên tới trường, tôi ngạc nhiên khi thấy cả trăm người đang lố nhố đứng sắp thành một hàng dài. Không hiểu họ đã có mặt từ lúc nào.
7 giờ đúng, cánh cửa mở rộng. Gần 400 học viên được lệnh sắp hàng tư, giấy tờ và bằng lái xe trên tay sẵn sàng, lần lượt vào cửa. Sau đó, chúng tôi được kiểm soát bởi những nhân viên nhà trường và được hướng dẫn đến lớp học. A, phòng W8, à đây rồi.
Bước vào lớp, tôi choáng ngộp khi thấy gần trăm người, chen chúc trong một cái phòng không lớn lắm, chuyện trò như pháo ran. Vì là lớp tiếng Việt nên học viên toàn là dân đầu đen. Già, trẻ, nam, nữ đầy đủ. Tôi nhìn quanh, những chỗ ngồi đã bị chiếm gần hết. Bỗng tôi thấy một ghế trống, hàng trên cùng, dãy giữa. Tốt, tôi chẳng ngại ngồi hàng trên cùng.
Lớp học đang ồn như một cái chợ, bỗng nhiên im bặt khi một ông Mỹ, mập và lùn bước vào, tự giới thiệu:
-Good morning. My name is Bill and i am the principal of this school and also your instructor.
Tại sao lại là một ông Mỹ, tôi tự hỏi, không phải đây là lớp tiếng Việt hay sao?
Ông giảng viên tiếp lời vẫn bằng Anh ngữ:
-Tôi thành thật xin lỗi quý vị, vị giảng viên người Việt đã xin nghỉ mà chúng tôi chưa có người trám chỗ, nên hôm nay tôi phải tạm thời thay thế. Tôi biết ngày hôm nay sẽ rất khó khăn cho quí vị. Tôi không biết tiếng Việt, tôi chỉ hy vọng quý vị biết tiếng Anh. Tôi có cô phụ tá, cô sẽ giúp phiên dịch những điều tôi nói ra Việt Ngữ để quí vị có thể hiểu. Xin quí vị kiên nhẫn...
Nói xong ông chỉ tay vào một cô còn rất trẻ, đang đứng sát tường.
Sau đó chúng tôi được phát cho mỗi người một quyển sách mỏng viết bằng Việt ngữ.
Học viên người Việt, sách học viết bằng tiếng Việt. Trong khi đó, giảng viên người Mỹ, lại giảng dạy với sách viết bằng tiếng Anh, thật là tréo cẳng ngỗng. Nếu nội dung hai quyển sách này giống nhau thì chẳng nói làm gì, đằng này, sách tiếng Việt một đường, sách tiếng Anh một nẻo, thế mới phiền. Thêm vào đó, cô thông dịch viên có lẽ rời Việt Nam lúc còn nhỏ nên tiếng Việt cũng không chuẩn lắm. Nhiều chữ, cô lúng túng không biết phải dịch sao cho đúng.
Thế là, thầy giảng thầy nghe, trò nói trò nghe. Học viên, nhiều người cứ đờ ra như vịt nghe sấm. Một số khác nhắm mắt lim dim ngủ... ngáy khò khò...(xin lỗi, ngủ thì có, ngáy thì không, tôi thêm mắm, thêm muối một chút cho vui ấy mà). Những giờ học nặng nề của buổi sáng trôi qua...
Anh hùng tính nổi lên, vì ngồi bàn trên cùng nên tôi thỉnh thoảng cũng "nhào vô" giúp ông giảng viên và cô thông dịch viên, dịch những chữ khó từ tiếng Anh ra tiếng Việt. Chưa chịu, trong giờ nghỉ ăn trưa, tôi còn hiên ngang lấy quyển sách tiếng Việt và dịch những phần chính ra tiếng Anh rồi đưa cho ông ta. Nhờ vậy, những giờ học buổi chiều qua nhanh và đỡ chán hơn.
Sau khi lớp học tan, Bill tiến đến bắt tay tôi:
-Cám ơn anh đã giúp tôi. Chúng tôi đang cần một giảng viên người Việt. Tôi thấy anh rất có khả năng. Anh muốn trở thành giảng viên cho NTSI hay không?
Tôi trợn mắt:
-Cái gì ? Làm giảng viên? Ông có đùa không? Ông không thấy tôi mới bị ticket, còn phải đi học hay sao? Tôi có biết gì về luật giao thông đâu mà giảng với dạy?
Bill nghiêm giọng:
-Không, tôi không đùa. Lẽ dĩ nhiên là anh sẽ được huấn luyện, phải thi lấy bằng instructor. Nhưng anh đừng quá lo, chúng tôi sẽ huấn luyện cho anh. Tin tôi đi, anh dư sức qua cầu. Trust me.
Suy nghĩ một lát, tôi gật đầu:
-OK, cho tôi biết tôi phải làm gì?
Bill mừng ra mặt:
-Cám ơn anh. Chúng tôi sẽ liên lạc với anh.
Vài ngày sau, tôi nhận được cú phôn từ ông Director của NTSI. Sau nửa giờ interview ngắn ngủi, tôi được chính thức tuyển dụng.
Rồi sau đó là những seminar và những giờ workshop. Thêm vào đó, tôi được giao cho một cuốn cẩm nang dầy cộm cùng một lố sách học khác. Sau đó tới việc nạp đơn tại DMV, đóng tiền và cuối cùng là thi lấy bằng. Chẳng có gì là khó khăn, tôi anh dũng qua cầu với số điểm 99/100. DMV bèn cấp cho một cái bằng instructor có giá trị ba năm.
Những ngày thứ bảy cùng những tối thứ tư qua mau, thấm thoát tôi đã dạy cho NTSI được trên ba năm. Những vui buồn trong lớp học đã đem lại cho tôi ít nhiều thi vị của cuộc đời. Một điều hy hữu đáng nói nữa là cô điện thoại viên Bắc kỳ có giọng nói ngọt như mía lùi kia bây giờ lại trở thành phụ tá của tôi. Cô phụ trách vấn đề điểm danh, tài chánh và những giấy tờ linh tinh khác.
Trong những lần tới, tôi sẽ xin cống hiến cho các bạn những giai thoại, những kinh nghiệm cười ra nước mắt của những người "dính" ticket vì phạm luật giao thông để rồi phải giam mình tám giờ đồng hồ trong bốn bức tường của một ngày thứ bảy đẹp trời, hay một buổi tối thứ Tư nhiều chương trình TV hấp dẫn.
Traffic school, không đến nỗi tệ như các bạn nghĩ đâu, hữu ích nữa là đằng khác. Trust me.
Chúc các bạn một ngày vui và xin lái xe cẩn thận và an toàn.
Trần Quốc Sỹ