Những dòng nhật ký cuối cùng

#1
Những dòng nhật ký cuối cùng

Trời đã mưa được hơn một tuần. Mưa tầm tã khiến bầu trời lúc nào cũng ảm đạm. Em gọi điện cho tôi và nói rằng em đang đến. Đây là lần thứ ba trong tuần em tới gặp tôi. Trên đường đến chỗ hẹn với em lúc này, tôi cứ nghĩ về lời xin lỗi của em và lý do em đã đến đây. Em đứng đó một mình, tay cầm chiếc dù màu đỏ. Trời mưa, và em đang run lẩy bẩy. Trông em thật yếu ớt, mỏng manh dưới cơn mưa tầm tã. Em mặc không đủ giữ ấm cho mình. Tôi đến gần em và nói: “Em không nên tới đây gặp anh nữa” và rồi tôi nhồi nhét thêm hàng loạt lý do mà tôi cho rằng chúng tôi không nên ở bên nhau.

Em nói: “Nhưng, em nhớ anh”. Tôi đáp lại lạnh lùng: “Đi nào, anh sẽ đưa em về nhà”. Em không mở chiếc dù của mình ra, tôi biết là em muốn dùng chung chiếc dù của tôi. “Mở chiếc dù của em ra, rồi chúng ta sẽ đi!”, tôi nói. Em mở chiếc dù một cách miễn cưỡng và đi với tôi đến chỗ đậu xe. Em hỏi tôi có muốn dừng xe ở đâu đó để ăn chút gì không. Ngay lập tức tôi trả lời với trái tim sắt đá: “Không! Anh không muốn ăn”. Thất vọng, em nhờ tôi đưa ra nhà ga và bảo sẽ tự đi tàu điện ngầm về nhà.

Có thể do trời mưa nên tất cả các chuyến tàu đều đầy khách, ai cũng cầm dù và cặp táp hối hả bước đi, không để tâm tới việc có ai đó vừa ngang qua mặt họ. Chúng tôi đợi, và đợi, trong khi đó em cứ nhìn tôi một cách ngây thơ. Tất nhiên là tôi biết em có ý gì khi nhìn tôi như thế. Tôi thừa hiểu tâm trạng của em lúc này ra sao khi mà em đã đi một chặng đường xa đến thế để tới đây gặp tôi trong thời tiết tồi tệ như thế này, và rồi bị tôi đối xử như vậy. Em cứ đứng đó nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng làm tôi cảm thấy có lỗi và muốn giữ cho em ở lại. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi nói với em một cách lạnh lùng: “Hãy tới nhà ga khác xem sao vậy!”.

Chúng tôi từng sống cùng một tầng ở một khu chung cư, nhóm chúng tôi có cả thảy bốn người. Chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau và thân thiết còn hơn một gia đình – cùng đi ăn tối, xem phim và cùng nhau đi cắm trại. Cuối cùng tôi đã yêu một cô gái trong nhóm bạn ấy và suốt năm cuối của bậc cao đẳng, hai chúng tôi đã dành cho nhau một tình cảm vô cùng sâu đậm. Tốt nghiệp xong em trở về nhà, còn tôi thì ở lại thêm một năm nữa để hoàn thành việc học. Suốt năm đó, vào mỗi dịp lễ hiếm hoi tôi lại đi tàu tới để gặp em, thời gian bên nhau chẳng được bao lâu nhưng đó là cách duy nhất để chúng tôi duy trì mối quan hệ quý giá này…

Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường. Em đi trước và tôi ở ngay phía sau. Chiếc dù của em có một cái nan bị gãy. Trông em giống như một thương binh vác khẩu súng trường rỉ sét đang bước đi một cách yếu ớt. Rất nhiều lần, do mải mê suy nghĩ hay do bị phân tâm suýt chút nữa thì em bị vấp ngã. Muốn ôm em vào lòng, nhưng với tình yêu tôi dành cho em cộng với cơn đau không ngớt trong người, tôi đã không làm như vậy. Chúng tôi đi ngang qua công viên nơi hai đứa trước đây vẫn thường hay đi dạo. Em nói với giọng khẩn khoản: “Chúng ta hãy ghé vào công viên, chỉ một lúc thôi anh nhé, làm ơn đi! Em hứa là em sẽ về nhà ngay sau đó”.

Nghe lời năn nỉ của em, trái tim lạnh lùng của tôi trở nên mềm yếu, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, tôi bước vào công viên, ngồi xuống ghế đá và làm như thể muốn đi khỏi nơi này ngay. Em đi thẳng tới một cây sồi lớn và tìm kiếm thứ gì đó. Tôi biết em đang cố tìm những dòng chữ mà chúng tôi đã viết lên đó bằng cây bút màu nhũ bạc cách đây nửa năm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dòng chữ đó ghi là: “Chris và Susan đã tới đây. Chris uống trà còn Susan uống sôcôla nóng. Hy vọng Chris và Susan sẽ luôn nhớ tới ngày này và sẽ yêu nhau mãi mãi”. Cố tìm xung quanh một lúc, rồi thật chậm chạp, em đi về phía tôi với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt: “Chris ạ! em không thể tìm thấy nó, nó không còn ở đó nữa!”.

Tôi cảm thấy xót xa trong lòng, cố nuốt nỗi đau đang chảy vào trái tim, nỗi đau mà trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là giả vờ như không quan tâm tới điều em nói vừa nói và hỏi: “Chúng ta có thể đi được chưa?”.

Tôi mở chiếc dù đen to của mình ra nhưng em chỉ đứng yên, chưa muốn rời đi và trông mong vào một sự thay đổi nào đó. Em nói: “Anh đã bịa ra câu chuyện về cô gái kia phải không? Em biết đôi khi em đã làm anh thất vọng, nhưng em sẽ thay đổi. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không anh?” Tôi không nói lời nào, chỉ cúi gằm mặt và lắc đầu. Sau đó chúng tôi lại tiếp tục đi tới một nhà ga khác, mà không hề nói với nhau thêm lời nào nữa…

Bốn năm trước, bác sĩ cho biết tôi bị ung thư nhưng vì được phát hiện sớm nên căn bệnh vẫn có thể chữa được. Cứ nghĩ mọi việc đều ổn thỏa nên tôi sớm quay trở lại cuộc sống bình thường, thậm chí tôi còn quên rằng mình đã từng bị ung thư. Tôi không hề nghĩ về nó và đã không quay trở lại gặp bác sĩ. Cho tới khoảng một tháng trước, bụng của tôi bị đau dữ dội trong suốt hai tuần, và những cơn ác mộng cứ liên tiếp kéo đến khiến tôi mất ngủ triền miên. Ban đầu tôi nghĩ rằng cơn đau sẽ sớm qua thôi, nhưng rồi nó mỗi lúc một trở nặng cho tới lúc tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi quay lại gặp bác sĩ và chụp x-quang. Có một điểm đen rất to trong tấm phim, chứng tỏ sự thật khủng khiếp mà tôi đã không hề muốn tin. Tôi đang trong giai đoạn rực rỡ nhất của cuộc đời, nhưng rồi cuộc sống của tôi sắp tới hồi kết thúc. Tôi muốn bản thân mình cũng như những người thương yêu tôi ít cảm thấy đau đớn nhất vì vậy tôi quyết định sẽ kết liễu cuộc đời. Nhưng tôi không để lộ cho mọi người biết ý định của mình, đặc biệt là Susan, người mà tôi yêu thương nhất trên thế gian này, người mà tới giờ vẫn chưa hay biết gì về căn bệnh của tôi. Susan còn trẻ, không muốn để em đau khổ vì chuyện này nên tôi đã bịa ra chuyện tôi đã có người yêu khác để em rời xa tôi. Đó là điều nhẫn tâm nhất mà tôi từng làm, và điều đó đã khiến trái tim em vỡ vụn. Nhưng đó lại là cách tốt nhất để xóa sạch đi những tình cảm sâu sắc mà thời gian qua chúng tôi đã dành cho nhau. Tôi không còn nhiều thời gian nữa bởi sớm muộn gì tóc tôi cũng sẽ rụng và thể nào rồi em cũng sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Tôi đã gần như thành công rồi, vở kịch này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. Ba mươi phút nữa là mọi chuyện sẽ đi đến đoạn kết, và đó là điều duy nhất tôi nghĩ trong đầu lúc này.

Tàu đã ngừng. Tôi bước xuống sân ga và gọi một chiếc taxi cho em. Chúng tôi chỉ đứng lặng thinh bên nhau và chờ đợi, để những khoảnh khắc cuối cùng của tình yêu trôi đi trong lặng lẽ. Từ đằng xa, tôi nhìn thấy chiếc taxi. Cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, tôi nói với em: “Hãy giữ gìn sức khỏe em nhé, hãy tự chăm sóc bản thân mình”. Em không nói gì, chỉ nhè nhẹ gật đầu và mở chiếc dù màu đỏ của mình ra, bước xuống lòng đường. Ngoài trời mưa, chúng tôi trở thành hai thực thể sống đơn lẻ, một đỏ, một đen, đứng cách nhau một khoảng xa. Tôi mở cửa xe cho em bước vào, và rồi nhẹ nhàng đóng chiếc cửa sẽ chia lìa chúng tôi mãi mãi.

Tôi đứng đó, đăm đắm nhìn vào ô cửa màu đen của chiếc taxi, nhìn vào tình yêu đầu đời và cũng là tình yêu cuối cùng, đang dần bước ra khỏi cuộc đời tôi. Chiếc xe khởi động và lao vút đi trên đường. Rốt cuộc, không thể kìm chế được nỗi đau đang quặn thắt trái tim thêm chút nào nữa, tôi vẫy tay điên cuồng đuổi theo chiếc xe, bởi tôi biết rằng đây sẽ là lần cuối tôi được gặp em. Tôi muốn nói với em rằng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm, tôi muốn em ở lại với tôi, và rằng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng chiếc taxi đã khuất dạng nơi góc đường rồi. Những giọt nước mắt nóng ấm hòa cùng những giọt mưa lạnh lẽo không ngừng tuôn chảy xuống mặt tôi, xuống ngực tôi. Tôi lạnh, không phải vì cơn mưa, mà vì sự lạnh giá trong tâm hồn...

Em đã ra đi, và em đã không gọi lại cho tôi thêm lần nào nữa, thậm chí tới tận hôm nay. Tôi biết em đã không nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, bởi chúng đã được cuốn đi cùng với những giọt nước mưa mất rồi. Tôi ra đi trong thanh thản, bình yên và không chút nuối tiếc...”

Trên đây là những dòng nhật ký cuối cùng của Chris mà Susan đã tình cờ tìm thấy sau một năm ngày anh vĩnh viễn ra đi...

(Đoan Sa st)



 
Chỉnh sửa cuối:

Trieutong

Thành viên tích cực
#2
Kiếp sau nếu lại làm chồng của em.....

Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại bình thường. Năm đó cô đem lòng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người tình lý tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.

Cô vừa hay làm việc cùng cơ quan với anh. Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp thích chơi bài, nhưng cô thì không. Tuy vậy, cô vẫn ngồi giữ chỗ, chờ anh ăn cơm xong sẽ nhường lại cho anh.

Anh chưa từng để ý đến cô, giữa anh và cô không hề có một sự ràng buộc nào. Cô là một cô gái tốt bụng và biết quan tâm đến người khác, nhưng lại rất ít cười. Cô chỉ cười khi ở bên cạnh anh. Mặc dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn yêu anh tha thiết.

Buổi tối hôm đó, cô hẹn anh cùng đi tản bộ, và rồi thẹn thùng cô nói lời yêu anh. Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh tìm ra cách để khéo léo từ chối. Anh nói với cô rằng người con gái anh yêu không yêu anh, giờ anh không muốn yêu ai khác nữa vì trái tim anh đã chết, anh không thể làm bạn của cô được nữa, mong cô đừng tìm anh.

Cô khóc ròng một đêm. Khi đi làm, cô cũng khóc, đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, còn anh thì ngồi ngây ra đó không biết làm gì. Những ngày sau đó cô vẫn không ngừng khóc. Anh bắt đầu động lòng, xem ra cô thực sự rất yêu anh. Rồi cũng đến một ngày, anh hẹn cô ra ngoài. Anh nói sẽ thử đến với cô nếu cô không bận tâm đến việc anh chưa thể quên được người con gái cũ. Cô đồng ý, cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng đã chấp nhận cô.

Tình yêu của anh và cô rất giản đơn, không có những lần hẹn nhau ra ngoài xem phim hay đi ăn. Anh luôn thờ ơ với cô. Những lúc vui nhất, họ thường ngồi dưới chân cầu bên cạnh bờ sông. Anh sống trong một căn hộ độc thân. Cô thường đến đó giặt quần áo giúp anh. Anh bị ốm cô quan tâm chăm sóc anh. Anh quên mất ngày sinh nhật cô, cô không trách anh. Đến sinh nhật anh, cô tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp và không quên tạo cho anh một bữa tiệc sinh nhật thật lãng mạn.

Một năm sau đó, hai người kết hôn. Mọi việc trong gia đình cô đều lo liệu chu đáo. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt, xem ti vi xong có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng được cô giặt sạch sẽ. Anh có thể chuyên tâm vào sự nghiệp. Năm đó anh được thăng chức giám đốc, còn cô thì gầy đi nhiều. Hai năm sau cô có thai. Khi bụng to dần, việc cúi người ngồi xuống đối với cô khá khó khăn. Nhưng ngày nào cô cũng chăm chỉ giặt quần áo. Mọi việc trong gia đình vẫn do cô lo liệu. Một tháng sau, cô trở dạ. Bác sĩ trẩn đoán cô khó đẻ do vị trí thai nhi quá cao, phải mổ đẻ. Vì con, cô chấp chận, bé gái sinh ra nặng 3 cân. Ba mẹ anh muốn bế cháu, nhưng khi cháu là một bé gái thì không thèm đến thăm cô nữa. Những tháng nằm cữ, cô không có ai chăm sóc, người thân bên ngoại lại ở quá xa, mỗi tháng chỉ đến thăm được một lần và mỗi lần mang theo được một ít đồ tẩm bổ. Buổi tối, bé hay quấy, một mình cô phải thay tã, cho bé uống sữa. Anh không chăm sóc cô. Chưa hết cữ, hông cô bắt đầu đau nhức.

Bé rất xinh và đáng yêu. Cô âm thầm dõi theo sự lớn khôn của con, lòng ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù sự thờ ơ của anh làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn yêu anh. Cũng có những lúc cô trách anh, nhưng sau đó cô lại tha thứ cho anh. Có lẽ anh mãi mãi không biết quý trọng những thứ mình đang có, bởi vì trong quãng thời gian đó, anh luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của cô.

Cô nhìn con lớn lên từng ngày, con những tiếng đầu tiên con bé gọi mẹ. Cứ như thế, thấm thoắt, bé đã lên năm tuổi. Trong một lần cô đưa bé đi chơi công viên, chiếc xe buýt chở hai mẹ con gặp tai nạn, cô bị ngất đi sau cú va chạm. Khi tỉnh lại mặt cô đầy máu, nhưng cô không hề để ý đến vết thương của mình mà nhìn xung quanh để tìm con. Bé bị thương rất nặng, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bé đã ngừng thở. Cô ngất lịm, đến khi tỉnh lại, miệng không ngừng gọi tên con. Anh ngồi bên nhẹ nhàng an ủi cô mà lòng xót xa vô hạn. Cô lại khóc ngất đi.

Đến lần thứ ba cô tình lại thì luôn miệng lẩm bẩm một mình. Bác sĩ nói cô đã bị điên…

Anh từ chức và tìm một công việc theo giờ để có thời gian chăm sóc cô. Những lúc anh đi làm đành nhờ hàng xóm. Cô vẫn lẩm bẩm gọi tên con hay ôm gối cười ngây dại. Thấy đứa trẻ nào cô cũng đuổi theo và gọi đó là con mình. Anh chỉ còn cách khóa cô ở trong nhà. Cô lúc thì cười, lúc lại khóc nhưng khi nhìn thấy ảnh con cô lập tức bình tĩnh lại, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt trên ảnh. Ánh mắt sáng lên nét hiền từ.

Thời gian dần trôi. Có những lúc nửa đêm, cô đột nhiên gọi tên con. Mọi người trong xóm đều biết đến người vợ điên, có người cảm thông, có người thương hại, có người lại xem đó như là trò đùa. Đáng nhẽ anh sẽ có một tiền đồ sáng lạn nhưng chính vì người vợ điên mà anh mất tất cả. Anh hận cô. Anh bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, ngày nào cũng say mềm, tính khí trở nên nóng nảy.

Cô lờ mờ nhận ra sự thay đổi của anh. Anh hút rất nhiều thuốc. Nhân lúc anh không để ý, cô giấu thuốc đi. Không thấy thuốc, anh hỏi, cô chỉ cười ngây dại. Anh hằn giọng: “Nếu cô không đưa ra đây tôi sẽ đánh chết cô”. Cô giật mình sợ hãi, thu mình vào góc tường. “Cô có nghe thấy không, mau đưa ra đây”, anh vẫn quát tháo. Cô run rẩy rút điếu thuốc từ gầm giường đưa cho anh, anh giật lấy và lại gắt lên với cô: “Nếu lần sau cô còn giấu thuốc đi tôi sẽ đánh chết cô”.

Cô vẫn có thói quen giặt quần áo mỗi khi anh ra ngoài, thường là lấy quần áo của con ra giặt. Cô vuốt nhẹ quần áo con, ngửi mùi hương trên đó và lại cười ngây dại.

Cô đổ bệnh, bác sĩ bảo cô không sống được bao lâu nữa.

Anh hút thuốc, nhìn chằm chằm vào người vợ đáng thương. Cô vẫn điên như trước, chỉ là giờ đây dễ mệt hơn, quậy một lúc đã lăn ra ngủ. Để cứu cô anh đã bán hết những gì có thể, cuối cùng anh phải bán cả ngôi nhà đang ở.

Cô đau đớn nhìn anh, tay chỉ vào họng mà nói không thành lời. Cô thở khó nhọc, run rẩy nói với anh: “Em rất đau”. Sự đau đớn của cô khiến lòng anh tan nát. Từ trước đến nay anh chưa từng thương yêu cô, nhưng đến hôm nay, anh đã rơi nước mắt. Anh nói với cô, anh không còn cách nào nữa, những gì anh có thể làm được anh đã làm hết rồi… Dường như cô cũng biết mình không thể sống thêm được bao lâu nữa, không còn lấy tay ra hiệu mà gắng gượng thở, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Cô ra đi vào sáng ngày hôm sau khi anh còn đang ngủ. Đến lúc anh tỉnh dậy, cô đang nép vào lòng anh, mắt vương lệ. Trên giường đặt lại một bức thư, viết: “Gửi anh yêu”.

Anh vội vàng mở thư, những dòng chữ rõ ràng như in sâu trong mắt anh. Cô đã viết cho anh lúc cô tỉnh lại:

Anh yêu!

Em đang khóc khi viết cho anh những dòng chữ này. Em biết mình sắp không qua nổi. Hôm nay, em bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ là do sức tàn trỗi dậy, có lẽ là do ông trời thương hại em, cho em cơ hội cuối cùng để nói lời từ biệt với anh. Em vẫn còn nhớ con của chúng ta, nhớ lúc con gọi… Khoảnh khắc đó, anh biết không? Khoảnh khắc đó em đã khóc. Em ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con của chúng ta, nhẫn tâm với em như vậy. Nằm dưới lớp đất đó có lẽ con mình cô đơn lắm vì không có ai chăm sóc. Con đang đợi em. Em phải đến bên con, chăm sóc con.

Anh yêu! Cảm ơn anh vì anh đã mang đến cho em một gia đình, một đứa con, giúp em hoàn thành thiên chức của một người phụ nữ. Mặc dù anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh đến cả khi chết đi rồi. Những ngày tháng ở bên anh mặc dù rất đau khổ vì anh chưa từng quan tâm đến em, yêu chiều em, nhưng em vẫn đợi đến ngày anh nói lời yêu em. Giờ em không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.

Anh yêu! Anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà em yêu. Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.

Anh yêu! Cảm ơn anh vì tất cả, em đã khiến anh phải vất vả rồi. Xin lỗi anh, em phải đi đây, em không thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại được nữa.

Anh yêu! Em hôn anh lần cuối. Đó là nụ hôn nồng thắm và vĩnh hằng. Hãy để những giọt nước mắt đau khổ suốt bao năm qua tuôn trào trong giờ phút này. Em đi đây. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con thật tốt.

Mãi mãi yêu anh!


Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết thế nào là đau khổ tột cùng. Anh ôm chặt cô trong lòng, nhớ lại những khổ đau mà cùng từng phải chịu đựng, nhớ lại những điều tốt đẹp về cô. Từng giọt nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò của cô.

Anh để cô nằm bên cạnh con. Quỳ trước mộ cô, hai mắt anh mọng nước, ôm lấy mộ, anh thì thầm: “Em yêu! Em biết không? Cho đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, thật đấy, rất yêu em. Trước đây anh không tốt với em, giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng hổ thẹn. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau mong được đền đáp. Em yêu, anh yêu em, em có nghe thấy không?” Anh gục đầu lên mộ cô khóc nức nở. Nhưng cô mãi mãi không thể nghe thấy được.

Kiếp sau nếu anh lại được làm chồng của em, anh sẽ chăm sóc em, yêu em suốt đời, được không em?



Cao Thúy

Lược dịch từ Câu chuyện tình yêu

http://dantri.com.vn/c130/s130-408250/kiep-sau-neu-lai-lam-chong-cua-em.htm