Những dòng nhật ký cuối cùng
“Trời đã mưa được hơn một tuần. Mưa tầm tã khiến bầu trời lúc nào cũng ảm đạm. Em gọi điện cho tôi và nói rằng em đang đến. Đây là lần thứ ba trong tuần em tới gặp tôi. Trên đường đến chỗ hẹn với em lúc này, tôi cứ nghĩ về lời xin lỗi của em và lý do em đã đến đây. Em đứng đó một mình, tay cầm chiếc dù màu đỏ. Trời mưa, và em đang run lẩy bẩy. Trông em thật yếu ớt, mỏng manh dưới cơn mưa tầm tã. Em mặc không đủ giữ ấm cho mình. Tôi đến gần em và nói: “Em không nên tới đây gặp anh nữa” và rồi tôi nhồi nhét thêm hàng loạt lý do mà tôi cho rằng chúng tôi không nên ở bên nhau.
Em nói: “Nhưng, em nhớ anh”. Tôi đáp lại lạnh lùng: “Đi nào, anh sẽ đưa em về nhà”. Em không mở chiếc dù của mình ra, tôi biết là em muốn dùng chung chiếc dù của tôi. “Mở chiếc dù của em ra, rồi chúng ta sẽ đi!”, tôi nói. Em mở chiếc dù một cách miễn cưỡng và đi với tôi đến chỗ đậu xe. Em hỏi tôi có muốn dừng xe ở đâu đó để ăn chút gì không. Ngay lập tức tôi trả lời với trái tim sắt đá: “Không! Anh không muốn ăn”. Thất vọng, em nhờ tôi đưa ra nhà ga và bảo sẽ tự đi tàu điện ngầm về nhà.
Có thể do trời mưa nên tất cả các chuyến tàu đều đầy khách, ai cũng cầm dù và cặp táp hối hả bước đi, không để tâm tới việc có ai đó vừa ngang qua mặt họ. Chúng tôi đợi, và đợi, trong khi đó em cứ nhìn tôi một cách ngây thơ. Tất nhiên là tôi biết em có ý gì khi nhìn tôi như thế. Tôi thừa hiểu tâm trạng của em lúc này ra sao khi mà em đã đi một chặng đường xa đến thế để tới đây gặp tôi trong thời tiết tồi tệ như thế này, và rồi bị tôi đối xử như vậy. Em cứ đứng đó nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng làm tôi cảm thấy có lỗi và muốn giữ cho em ở lại. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi nói với em một cách lạnh lùng: “Hãy tới nhà ga khác xem sao vậy!”.
Chúng tôi từng sống cùng một tầng ở một khu chung cư, nhóm chúng tôi có cả thảy bốn người. Chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau và thân thiết còn hơn một gia đình – cùng đi ăn tối, xem phim và cùng nhau đi cắm trại. Cuối cùng tôi đã yêu một cô gái trong nhóm bạn ấy và suốt năm cuối của bậc cao đẳng, hai chúng tôi đã dành cho nhau một tình cảm vô cùng sâu đậm. Tốt nghiệp xong em trở về nhà, còn tôi thì ở lại thêm một năm nữa để hoàn thành việc học. Suốt năm đó, vào mỗi dịp lễ hiếm hoi tôi lại đi tàu tới để gặp em, thời gian bên nhau chẳng được bao lâu nhưng đó là cách duy nhất để chúng tôi duy trì mối quan hệ quý giá này…
Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường. Em đi trước và tôi ở ngay phía sau. Chiếc dù của em có một cái nan bị gãy. Trông em giống như một thương binh vác khẩu súng trường rỉ sét đang bước đi một cách yếu ớt. Rất nhiều lần, do mải mê suy nghĩ hay do bị phân tâm suýt chút nữa thì em bị vấp ngã. Muốn ôm em vào lòng, nhưng với tình yêu tôi dành cho em cộng với cơn đau không ngớt trong người, tôi đã không làm như vậy. Chúng tôi đi ngang qua công viên nơi hai đứa trước đây vẫn thường hay đi dạo. Em nói với giọng khẩn khoản: “Chúng ta hãy ghé vào công viên, chỉ một lúc thôi anh nhé, làm ơn đi! Em hứa là em sẽ về nhà ngay sau đó”.
Nghe lời năn nỉ của em, trái tim lạnh lùng của tôi trở nên mềm yếu, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, tôi bước vào công viên, ngồi xuống ghế đá và làm như thể muốn đi khỏi nơi này ngay. Em đi thẳng tới một cây sồi lớn và tìm kiếm thứ gì đó. Tôi biết em đang cố tìm những dòng chữ mà chúng tôi đã viết lên đó bằng cây bút màu nhũ bạc cách đây nửa năm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì dòng chữ đó ghi là: “Chris và Susan đã tới đây. Chris uống trà còn Susan uống sôcôla nóng. Hy vọng Chris và Susan sẽ luôn nhớ tới ngày này và sẽ yêu nhau mãi mãi”. Cố tìm xung quanh một lúc, rồi thật chậm chạp, em đi về phía tôi với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt: “Chris ạ! em không thể tìm thấy nó, nó không còn ở đó nữa!”.
Tôi cảm thấy xót xa trong lòng, cố nuốt nỗi đau đang chảy vào trái tim, nỗi đau mà trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là giả vờ như không quan tâm tới điều em nói vừa nói và hỏi: “Chúng ta có thể đi được chưa?”.
Tôi mở chiếc dù đen to của mình ra nhưng em chỉ đứng yên, chưa muốn rời đi và trông mong vào một sự thay đổi nào đó. Em nói: “Anh đã bịa ra câu chuyện về cô gái kia phải không? Em biết đôi khi em đã làm anh thất vọng, nhưng em sẽ thay đổi. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không anh?” Tôi không nói lời nào, chỉ cúi gằm mặt và lắc đầu. Sau đó chúng tôi lại tiếp tục đi tới một nhà ga khác, mà không hề nói với nhau thêm lời nào nữa…
Bốn năm trước, bác sĩ cho biết tôi bị ung thư nhưng vì được phát hiện sớm nên căn bệnh vẫn có thể chữa được. Cứ nghĩ mọi việc đều ổn thỏa nên tôi sớm quay trở lại cuộc sống bình thường, thậm chí tôi còn quên rằng mình đã từng bị ung thư. Tôi không hề nghĩ về nó và đã không quay trở lại gặp bác sĩ. Cho tới khoảng một tháng trước, bụng của tôi bị đau dữ dội trong suốt hai tuần, và những cơn ác mộng cứ liên tiếp kéo đến khiến tôi mất ngủ triền miên. Ban đầu tôi nghĩ rằng cơn đau sẽ sớm qua thôi, nhưng rồi nó mỗi lúc một trở nặng cho tới lúc tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi quay lại gặp bác sĩ và chụp x-quang. Có một điểm đen rất to trong tấm phim, chứng tỏ sự thật khủng khiếp mà tôi đã không hề muốn tin. Tôi đang trong giai đoạn rực rỡ nhất của cuộc đời, nhưng rồi cuộc sống của tôi sắp tới hồi kết thúc. Tôi muốn bản thân mình cũng như những người thương yêu tôi ít cảm thấy đau đớn nhất vì vậy tôi quyết định sẽ kết liễu cuộc đời. Nhưng tôi không để lộ cho mọi người biết ý định của mình, đặc biệt là Susan, người mà tôi yêu thương nhất trên thế gian này, người mà tới giờ vẫn chưa hay biết gì về căn bệnh của tôi. Susan còn trẻ, không muốn để em đau khổ vì chuyện này nên tôi đã bịa ra chuyện tôi đã có người yêu khác để em rời xa tôi. Đó là điều nhẫn tâm nhất mà tôi từng làm, và điều đó đã khiến trái tim em vỡ vụn. Nhưng đó lại là cách tốt nhất để xóa sạch đi những tình cảm sâu sắc mà thời gian qua chúng tôi đã dành cho nhau. Tôi không còn nhiều thời gian nữa bởi sớm muộn gì tóc tôi cũng sẽ rụng và thể nào rồi em cũng sẽ phát hiện ra mọi chuyện. Tôi đã gần như thành công rồi, vở kịch này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. Ba mươi phút nữa là mọi chuyện sẽ đi đến đoạn kết, và đó là điều duy nhất tôi nghĩ trong đầu lúc này.
Tàu đã ngừng. Tôi bước xuống sân ga và gọi một chiếc taxi cho em. Chúng tôi chỉ đứng lặng thinh bên nhau và chờ đợi, để những khoảnh khắc cuối cùng của tình yêu trôi đi trong lặng lẽ. Từ đằng xa, tôi nhìn thấy chiếc taxi. Cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, tôi nói với em: “Hãy giữ gìn sức khỏe em nhé, hãy tự chăm sóc bản thân mình”. Em không nói gì, chỉ nhè nhẹ gật đầu và mở chiếc dù màu đỏ của mình ra, bước xuống lòng đường. Ngoài trời mưa, chúng tôi trở thành hai thực thể sống đơn lẻ, một đỏ, một đen, đứng cách nhau một khoảng xa. Tôi mở cửa xe cho em bước vào, và rồi nhẹ nhàng đóng chiếc cửa sẽ chia lìa chúng tôi mãi mãi.
Tôi đứng đó, đăm đắm nhìn vào ô cửa màu đen của chiếc taxi, nhìn vào tình yêu đầu đời và cũng là tình yêu cuối cùng, đang dần bước ra khỏi cuộc đời tôi. Chiếc xe khởi động và lao vút đi trên đường. Rốt cuộc, không thể kìm chế được nỗi đau đang quặn thắt trái tim thêm chút nào nữa, tôi vẫy tay điên cuồng đuổi theo chiếc xe, bởi tôi biết rằng đây sẽ là lần cuối tôi được gặp em. Tôi muốn nói với em rằng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm, tôi muốn em ở lại với tôi, và rằng tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng chiếc taxi đã khuất dạng nơi góc đường rồi. Những giọt nước mắt nóng ấm hòa cùng những giọt mưa lạnh lẽo không ngừng tuôn chảy xuống mặt tôi, xuống ngực tôi. Tôi lạnh, không phải vì cơn mưa, mà vì sự lạnh giá trong tâm hồn...
Em đã ra đi, và em đã không gọi lại cho tôi thêm lần nào nữa, thậm chí tới tận hôm nay. Tôi biết em đã không nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, bởi chúng đã được cuốn đi cùng với những giọt nước mưa mất rồi. Tôi ra đi trong thanh thản, bình yên và không chút nuối tiếc...”
Trên đây là những dòng nhật ký cuối cùng của Chris mà Susan đã tình cờ tìm thấy sau một năm ngày anh vĩnh viễn ra đi...
(Đoan Sa st)
Chỉnh sửa cuối: