Lá thư dưới đây là của một người nào đó để lại trong khu điều trị ngoại trú của một bệnh viện lớn. Mặc dù, không biết tác giả của bức thư là ai nhưng nội dung bức thư có liên quan đến tất cả những ai làm trong ngành y tế. Do đó, tôi muốn đăng tải nội dung bức thư này lên các phương tiện thông tin để cho mọi người cùng đọc. Lá thư ấy viết thế này:
“Kính gửi đến tất cả bác sĩ, nhân viên của bệnh viện.
Khi quý vị cầm bảng theo dõi tình trạng bệnh tật và ghi lại chiếc thẻ bảo hiểm y tế, tôi hy vọng quý vị sẽ nhớ đến những gì tôi sắp nói dưới đây.
Ngày hôm qua, tôi đã ở lại cả ngày trong bệnh viện của quý vị cùng với bố mẹ tôi. Chúng tôi chẳng biết nên phải làm gì, đi đâu trong cái bệnh viện này vì chúng tôi chưa hề đến đây lần nào cả, cũng như chúng tôi chưa một lần đọc sách hay học về những gì mà quý vị đã từng được học, được biết trong ngành y học.
Tôi đã quan sát cả ngày hôm qua khi cha tôi được quý vị chẩn đoán, rồi được phát một tờ phiếu ghi thông tin cá nhân, một tờ phiếu ghi số của ca bệnh, và sau cùng được chuyển sang phần điều trị “từ thiện” vì cha tôi không có thẻ bảo hiểm y tế.
Tôi cũng nhìn thấy một người đàn ông ốm yếu đứng xếp hàng phía sau chúng tôi. Ông ta đã chờ đợi ròng rã năm tiếng đồng hồ mới được vào khám và lết qua hết một dãy hệ thống phòng ban lằng nhằng để khám tim, khám phổi, khám tai mũi, siêu âm… rồi đến lượt giáp mặt với những y tá mặt mày cau có, và đối xử với ông ta như thể ông ta chẳng có một chút nhân phẩm hay tư cách gì cả. Tôi thật sự sững sờ khi thấy các nhân viên ở đây gần như thẳng thừng nạt nộ và gạt phắt đi khi bệnh nhân đưa nhầm mẫu đơn hay viết sai một thông tin nào đó, hay vô tư bình phẩm các ca bệnh trước những bệnh nhân đang đứng chờ đợi, hoặc hồn nhiên bảo rằng đã đến giờ ăn trưa và bảo các bệnh nhân ráng chờ đến giờ làm việc buổi chiều.
Bố tôi là một bệnh nhân không có bảo hiểm y tế, hồ sơ bệnh tình của bố tôi cũng để lẫn lộn trong đống hồ sơ nằm trên bàn làm việc, và bố tôi cũng bị các nhân viên y tế hỏi như kiểu tra hỏi. Có thể dưới con mắt của quý vị, bố tôi là một con bệnh tội nghiệp, yếu ớt, đang cần sự giúp đỡ và tùy thuộc vào khả năng điều trị của quý vị.
Thật ra, không hẳn là như thế! Các vị có biết không, người đàn ông tầm thường kia đã có hơn 40 năm lao động lành nghề trong một xưởng gỗ công nghiệp, có một người vợ tuyệt vời, nuôi bốn đứa con trưởng thành và có năm đứa cháu nội ngoại ngoan ngoãn. Ông luôn là người chồng, người cha, người ông đáng kính đối với tất thảy vợ, con và cháu của mình. Người đàn ông này có tất cả những phẩm chất mà một người cha cần có - bản lĩnh và cứng rắn, nhưng cũng rất dịu dàng, có phần hơi chân chất của một người đàn ông chỉ biết làm để cho vợ con được sống đầy đủ và ấm no, đồng thời được bạn bè, người cùng độ tuổi nể trọng, yêu quý.
Người đàn ông đó chính là cha tôi và là người đã nuôi nấng, dạy dỗ tôi hằng ngày. Người đã cho tôi những lời khuyên khôn ngoan, những lời an ủi chân thành mỗi khi tôi gặp khó khăn, trắc trở trên đường đời. Sau đó, người đã dựng vợ gả chồng cho tôi, rồi tiếp tục trông hộ các con tôi từ khi chúng mới sinh ra. Người mà cứ mỗi tháng đã đưa hết số lương bổng của mình cho vợ con, chứ chẳng hề dành lại một phần nhỏ nào dù chỉ bằng 1/100 số tiền người đã làm ra - để mua một tấm thẻ bảo hiểm y tế phòng khi ngã bệnh.
Giờ đây, chúng tôi được biết chẳng bao lâu nữa căn bệnh ung thư sẽ mang người đàn ông mà chúng tôi thương yêu nhất ra đi mãi mãi. Các vị đừng cho rằng đây chỉ là một trò kể lể của một người con đang đau khổ tuyệt vọng vì sắp mất đi người thân. Nhưng nếu có như vậy thì tôi cũng không phản đối. Tuy nhiên, tôi buộc mọi người không được bỏ qua những gì tôi vừa trình bày trên. Không bao giờ được làm ngơ trước những con người đang mang trong mình một mầm mống bệnh tật nào đó. Cũng không bao giờ được làm ngơ trước một tấm phiếu ghi số của bất cứ bệnh nhân nào vì đằng sau mỗi tấm phiếu là tượng trưng cho một con người có đầy đủ các trạng thái cảm xúc tình cảm, quá trình lao động đầy trách nhiệm và một cuộc đời trải nghiệm vô số những vị đắng cay ngọt bùi. Do thế, từ bất cứ góc độ nào đi nữa, các vị cũng không được làm ngơ, bởi vì quý vị là các con người hiện thân cho sự sống, cứu vớt sự sống.
Tôi mong sao các vị sẽ đón tiếp bệnh nhân mới trước quầy với một nụ cười hay một lời thăm hỏi tử tế, vì bệnh nhân đó có thể là cha, là chồng, là vợ, là mẹ, là con của một ai đó, hay chỉ đơn giản là bệnh nhân - cũng là một con người - giống như chính các vị vậy.
“Kính gửi đến tất cả bác sĩ, nhân viên của bệnh viện.
Khi quý vị cầm bảng theo dõi tình trạng bệnh tật và ghi lại chiếc thẻ bảo hiểm y tế, tôi hy vọng quý vị sẽ nhớ đến những gì tôi sắp nói dưới đây.
Ngày hôm qua, tôi đã ở lại cả ngày trong bệnh viện của quý vị cùng với bố mẹ tôi. Chúng tôi chẳng biết nên phải làm gì, đi đâu trong cái bệnh viện này vì chúng tôi chưa hề đến đây lần nào cả, cũng như chúng tôi chưa một lần đọc sách hay học về những gì mà quý vị đã từng được học, được biết trong ngành y học.
Tôi đã quan sát cả ngày hôm qua khi cha tôi được quý vị chẩn đoán, rồi được phát một tờ phiếu ghi thông tin cá nhân, một tờ phiếu ghi số của ca bệnh, và sau cùng được chuyển sang phần điều trị “từ thiện” vì cha tôi không có thẻ bảo hiểm y tế.
Tôi cũng nhìn thấy một người đàn ông ốm yếu đứng xếp hàng phía sau chúng tôi. Ông ta đã chờ đợi ròng rã năm tiếng đồng hồ mới được vào khám và lết qua hết một dãy hệ thống phòng ban lằng nhằng để khám tim, khám phổi, khám tai mũi, siêu âm… rồi đến lượt giáp mặt với những y tá mặt mày cau có, và đối xử với ông ta như thể ông ta chẳng có một chút nhân phẩm hay tư cách gì cả. Tôi thật sự sững sờ khi thấy các nhân viên ở đây gần như thẳng thừng nạt nộ và gạt phắt đi khi bệnh nhân đưa nhầm mẫu đơn hay viết sai một thông tin nào đó, hay vô tư bình phẩm các ca bệnh trước những bệnh nhân đang đứng chờ đợi, hoặc hồn nhiên bảo rằng đã đến giờ ăn trưa và bảo các bệnh nhân ráng chờ đến giờ làm việc buổi chiều.
Bố tôi là một bệnh nhân không có bảo hiểm y tế, hồ sơ bệnh tình của bố tôi cũng để lẫn lộn trong đống hồ sơ nằm trên bàn làm việc, và bố tôi cũng bị các nhân viên y tế hỏi như kiểu tra hỏi. Có thể dưới con mắt của quý vị, bố tôi là một con bệnh tội nghiệp, yếu ớt, đang cần sự giúp đỡ và tùy thuộc vào khả năng điều trị của quý vị.
Thật ra, không hẳn là như thế! Các vị có biết không, người đàn ông tầm thường kia đã có hơn 40 năm lao động lành nghề trong một xưởng gỗ công nghiệp, có một người vợ tuyệt vời, nuôi bốn đứa con trưởng thành và có năm đứa cháu nội ngoại ngoan ngoãn. Ông luôn là người chồng, người cha, người ông đáng kính đối với tất thảy vợ, con và cháu của mình. Người đàn ông này có tất cả những phẩm chất mà một người cha cần có - bản lĩnh và cứng rắn, nhưng cũng rất dịu dàng, có phần hơi chân chất của một người đàn ông chỉ biết làm để cho vợ con được sống đầy đủ và ấm no, đồng thời được bạn bè, người cùng độ tuổi nể trọng, yêu quý.
Người đàn ông đó chính là cha tôi và là người đã nuôi nấng, dạy dỗ tôi hằng ngày. Người đã cho tôi những lời khuyên khôn ngoan, những lời an ủi chân thành mỗi khi tôi gặp khó khăn, trắc trở trên đường đời. Sau đó, người đã dựng vợ gả chồng cho tôi, rồi tiếp tục trông hộ các con tôi từ khi chúng mới sinh ra. Người mà cứ mỗi tháng đã đưa hết số lương bổng của mình cho vợ con, chứ chẳng hề dành lại một phần nhỏ nào dù chỉ bằng 1/100 số tiền người đã làm ra - để mua một tấm thẻ bảo hiểm y tế phòng khi ngã bệnh.
Giờ đây, chúng tôi được biết chẳng bao lâu nữa căn bệnh ung thư sẽ mang người đàn ông mà chúng tôi thương yêu nhất ra đi mãi mãi. Các vị đừng cho rằng đây chỉ là một trò kể lể của một người con đang đau khổ tuyệt vọng vì sắp mất đi người thân. Nhưng nếu có như vậy thì tôi cũng không phản đối. Tuy nhiên, tôi buộc mọi người không được bỏ qua những gì tôi vừa trình bày trên. Không bao giờ được làm ngơ trước những con người đang mang trong mình một mầm mống bệnh tật nào đó. Cũng không bao giờ được làm ngơ trước một tấm phiếu ghi số của bất cứ bệnh nhân nào vì đằng sau mỗi tấm phiếu là tượng trưng cho một con người có đầy đủ các trạng thái cảm xúc tình cảm, quá trình lao động đầy trách nhiệm và một cuộc đời trải nghiệm vô số những vị đắng cay ngọt bùi. Do thế, từ bất cứ góc độ nào đi nữa, các vị cũng không được làm ngơ, bởi vì quý vị là các con người hiện thân cho sự sống, cứu vớt sự sống.
Tôi mong sao các vị sẽ đón tiếp bệnh nhân mới trước quầy với một nụ cười hay một lời thăm hỏi tử tế, vì bệnh nhân đó có thể là cha, là chồng, là vợ, là mẹ, là con của một ai đó, hay chỉ đơn giản là bệnh nhân - cũng là một con người - giống như chính các vị vậy.
Chỉnh sửa cuối: