Đứa trẻ quì bên bục cửa sổ, hai tay nắm chặt khung cửa sắt. Hay môi nó đang rung lên, nó khóc không thành tiếng. Nó nguyện cầu Chúa và nguyền rủa chính nó đã không làm được gì. Trong nỗi đau trào dâng con tim, nó mong mình đủ quyền năng để hiểu được tất cả, để có thể giải thích được sự đổ vỡ hiện hữa trước mắt. Nhưng nó bị gạt ra ngoài như không hề thuộc về thế giới này. Như số phận nhỏ bé bị xách đi, kẻ đau đớn nhất, nhưng lại nhỏ bé đến nỗi ít bị chú ý nhất. Nó vỡ lẽ ra rằng, nó quá yếu đuối. Nó cần hạnh phúc nhưng không dám bảo vệ hạnh phúc, cần tình yêu nhưng không dám hét to lên: Tôi cần. Thế đấy, những đứa trẻ khi đã từng có một mái ấm, sẽ yếu đuối vô cùng. Sự chuyển biến phức tạp trong mối quan hệ bị rạn nứt. Một khi đủ lớn để nhận ra lại không đủ trưởng thành để đối mặt.
Đã hai tháng nay, nó nhốt mình trong phòng, nghe ngóng những tranh cãi xoay quanh tiền bạc, và nhận nuôi con. Của cha và của Mẹ. Nó không khóc, không còn hé cửa nhìn. Cũng không còn suy nghĩ tại sao, vì sao. Nó chỉ chờ kết quả để kết thúc chuyện này, và tự nhủ, chỉ có thế thôi sao? Bạn bè đến rủ đi chơi, nó không đi. Vì nghĩ chúng có ba mẹ, mình lại không. Mình chỉ có ba, hoặc chỉ có mẹ mà thôi.
Mẹ được quyền nuôi nó. Trước khi ra đi, ba nó hứa sẽ thường xuyên sang thăm nó. Nó nhìn ba như nhìn một cái cây. Cái cây đi xa. Nhà có hai mẹ con càng vắng. Vắng hơn khi mẹ đi nốt. Ở nhà nó xem phim "Ở nhà một mình". Cười rõ to nhưng đến cuối phim, nó khóc. Thằng bé trong phim phút cuối cũng có gia đình. Hết phim, nó bỗng sợ ma. Nó thèm hát: “Con cầm cây đàn con hát, hát cho mẹ về với con”. Nó thiếp đi đầy nặng nhọc, như một cách thoát khỏi sự tra tấn của cô độc.
Ba ghé thăm, mua quà, dẫn nó đi chơi. Ba cầm tay trái nó. Nó nhớ mẹ hay cầm tay phải. Giờ tay phải cầm que kem, lạnh buốt. Nó không vui, ba nó cũng mất hứng, dần dần chẳng dẫn nó đi chơi nữa. Đồ chơi ba mua cứ ùn lên góc phòng.
Lại một tối vắng mẹ. Ở nhà một mình, nó lôi album ra xem. Nó cũng đi. Khép cánh cửa to tướng lại. Ngoài này, gió lạnh nhưng nó cảm thấy thoải mái lạ. Nó đi mãi, tưởng như mình đi xa lắm rồi. Nó tìm một gốc cây và ngủ. Sáng mai, người ta thấy đăng trên báo đứa trẻ đi lạc ban tối. Người ta chạy khắp nơi. Sục tìm tất cả những gốc cây nhưng không thấy đứa trẻ nào như trong ảnh. Chỉ có bà lão ăn xin dắt một thằng nhóc bẩn thỉu, áo quần tả tơi vì chó cắn. Đi khuất dần.
Ai cũng có một chốn bình yên, nơi tâm hồn thanh thản, nơi biết lắng nghe những cảm xúc của chính mình. Nó đã tự đi tìm chốn bình yên của mình như thế đấy!
(Lê Thái Vương - Sưu tầm)