Bác sĩ nhãn khoa Việt Nam

#1
Chào anh vha08,

Em xin giới thiệu tôi là Hào. Gia đình em qua Mỹ được 2 tháng, còn rất nhiều bỡ ngỡ và lúng túng trong việc định hướng nghề nghiệp của mình.

Em đọc được các bài viết về ngành nghề y tế ở Mỹ trên trang xuatnhapcanh và trang vietditru nữa. Thật tình em rất quan tâm đến các bài viết của anh, có thể như là cái phao để định hướng trên biển cả.

Ở Viêt Nam, em tốt nghiệp Y Huế năm 1994, làm bệnh viện được 10 năm về chuyên ngành mắt, nhưng rất tiếc 1 mắt của em bị tổn hại thần kinh nên thị lực chỉ còn 1/10 thôi. Vì vậy em phải xa công việc khám chữa bệnh để tránh sai sót cho bệnh nhân mắt và cũng giảm stress cho mình khi luôn phải lo lắng về kết quả khám mắt cho bệnh nhân. Thực tế thì bác sĩ mắt cần thị lực 2 mắt để có thể chẩn đoán bệnh và mổ mắt. Đến cuối 2005. em lập gia đình và chuyển vô Sài gòn, làm cho công ty nước ngoài chuyên về thiết bị y tế.

Em viết thư cho anh và rất mong được anh chỉ bảo về nghề nghiệp tương lai. Em thích nghề y, nhưng chuyện học lại bác sĩ của em có thể là hoang tưởng vì khả năng em không đủ. Em muốn học lại technician hay đại loại như thế, cũng ngắn ngắn và lo kinh tế gia đình. Tụi em có con trai gần 4 tuổi. Cháu và mẹ đều bị thiếu máu di truyền (Thalassemia). Chính vì sức khỏe của con trai mà em quyết định sang đây, để lại tất cả người thân bên em ở Việt Nam (gia đình vợ bảo lãnh tụi em).

Căm ơn anh nhiều!

Chúc anh và gia đình sức khỏe và hạnh phúc!

Xin lỗi anh vì em đã nhờ trang web xuatnhapcanh và yahoo messenger để gởi thư tới anh. Sau đó em lại tìm thấy email của anh và viết đầy đủ hơn để anh hiểu tình hình hiện tại của em.

Trân trọng,

Em Hào
 
#2
Ðề: Bác sĩ nhãn khoa Việt Nam

Tôi cần biết thêm các chi tiết sau:

1 - Bác sĩ bao nhiêu tuổi rồi?
2 - Đang cư ngụ ở thành phố, tiểu bang nào?
3 - Trình độ Anh ngữ?

Không làm ophthalmologist được, không có nghĩa bác sĩ phải bỏ nghề. Bác sĩ bên Việt Nam qua Mỹ định cư, bỏ nghề chỉ vì họ không lấy nổi license ( Trở ngại Anh ngữ), nhưng không có license thì họ vẫn hành y được, đương nhiên lương phải thấp hơn rồi.
 

Haohoian

Thành viên mới
#3
Ðề: Bác sĩ nhãn khoa Việt Nam

Chào anh,

Em xin trả lời anh:

1 - Dạ em năm nay em 41 tuổi.
2 - Dạ em ở Elk Grove 95757, (South) Sacramento, Cali
3 - Trình độ Anh ngữ? Em nghe và nói còn kém lắm, nghe đài TV không hiểu nổi. Test ESL thì xếp em vào lớp Intermediate High.

Em có học Cao học Mắt và làm bác sĩ nội trú mắt ở Pháp (chương trình FFI).

Em cũng đã email cho anh nội dung chi tiết hơn.

Em cám ơn anh!

Hào
 
Chỉnh sửa cuối:
#4
Ðề: Bác sĩ nhãn khoa Việt Nam

- Bằng bác sĩ do trường ở Việt Nam cấp được cả thế giới công nhận, chỉ có điều là muốn hành nghề ở Mỹ phải có license. Đối với các bác sĩ tốt nghiệp ở Việt Nam, những người bị trở ngại về Anh ngữ rất khó mà qua nổi 3 kỳ thi STEP để lấy license, nhưng không vì vậy mà hàm vị (Title) bác sĩ của họ bị mất đi. Bác sĩ bị thị giác của 1 mắt kém đi không có nghĩa là bác sĩ không còn hành nghề được nữa. Bác sĩ không làm giải phẩu mắt được (Ophthalmologist), nhưng bác sĩ vẫn có thể thi license để làm Optometrist, hay cùng lắm là làm Optician.

- Bác sĩ biết mình sẽ qua Mỹ định cư, vậy tại sao không chuẩn bị cho mình vốn liếng tiếng Anh ở Việt Nam, để mau chóng hội nhập vào xã hội Mỹ ( tôi nói câu này chỉ là muốn nhắc nhỡ những người xắp qua Mỹ định cư).

- Bác sĩ không cần phải học nghề lại, điều cần làm bây giờ là học tiếng Anh cho nhanh (1 năm, 2 năm, thậm chí 3 năm cũng được), trong thời gian bác sĩ học tiếng Anh, thì vợ bác sĩ PHẢI chấp nhận hy sinh đi làm nuôi sống cả gia đình. Khi nào bác sĩ cảm thấy tiếng Anh khá/giỏi thì nộp đơn thi license Optometry. Nếu 2 năm sau mà bác sĩ cũng không đậu nổi 3 kỳ thi thì:

- Tới U.S military recruiter, đăng lính xin làm Optometrist cho quân đội Mỹ. Lương chỉ bằng 2/3 - 3/4 làm ở ngoài, nhưng phúc lợi thì nhiều hơn (hay khoảng $80,000 1 năm). Trong quân đội họ không cần license (nhưng có license họ sẽ trả ít hơn hoặc tương đương ở ngoài)

(Tôi đã hỏi kỹ sĩ quan tuyển mộ {Recruiting officer} cho 2 bác sĩ Việt Nam, một người chịu vào làm cho quân đội, còn người kia thì bận việc riêng tư vả lại cũng hơi lớn tuổi rồi nên không muốn làm nữa.)

Nếu bác sĩ chịu làm cho quân đội Mỹ, thì hậu vận của vợ chồng và tương lai của con cái bác sĩ không cần phải lo nhiều. Tiền thưởng của quân đội dành cho bác sĩ, có thể chuyển giao lại cho việc học đại học của con bác sĩ sau này.

- Ngày xưa tôi học tiếng Anh là như vầy:
  • Học ngữ pháp ở trường.
  • Mỗi ngày tự học 100 từ mới (sẽ quên hết 75 từ)
  • Lúc nào trong người tôi cũng có 1 cuốn sổ nhỏ và cây viết chì. Tôi nói chuyện với Mỹ, họ cứ "What", nhưng tôi không mắc cở, diễn đạt bằng tay chân, họ vẫn không hiểu thì tôi viết ra giấy. Và ngược lại, họ nói tôi không hiểu thì yêu cầu họ nói chậm lại, hay viết ra giấy. Cứ như thế 3 tháng sau tôi bị đá ra khỏi trường dạy ESL vì hết lớp.
  • Rồi khi vào college, trong lớp học thầy/cô không giảng bài mà toàn nói chuyện phiếm. Hỏi thầy/cô thì họ bảo đọc chapter mấy mấy. Tới cuối tuần thi kiểm tra, thế là bị "F". Tức quá tôi hỏi con "đầm" ngồi kế bên: "Mày học như thế nào", đơn giản là tự học, chỉ khi nào không hiểu chỗ nào hỏi thấy, lúc đó thầy mới giảng bài. Và con "đầm" này nó dạy tôi cách viết report, essay. Tôi xin ông thầy cho thi lại và được A+, cuối semester tôi đứng đầu lớp, cuối năm tôi được bầu là "Student of the year", cộng thêm Student Dean, chưa học xong chương trình college tôi nộp đơn vào đại học và được cho full ride.

Tôi không phải là người thông minh xuất chúng - Tôi chỉ là người chịu khó tìm hiểu, BIẾT CÁCH VÀ QUYẾT TÂM LÀM CHO ĐƯỢC. Bác sĩ là người học giỏi hơn tôi nhiều, tôi tin bác sĩ làm được.

(Ngày mới tới Mỹ, tôi vào tiệm mua mấy cục bin cho máy walkman, không biết cục bin tiếng Anh là gì, tôi múa tay diễn tả cỡ nào không ai hiểu, kể cả nguời manager của tiệm. Cả đám đông xem tôi làm trò khỉ, cuối cùng tôi làm hành động giống như người máy bị hết điện, trong đám khách, có người hiểu được, lấy cục bin trong walkman của anh ta ra và hỏi "Có phải mày muốn cái này không?" mừng quá tôi la lớn lên "YES", thế là nó dạy cho tôi cục bin tiếng Anh là "Battery". Cả đám cười ngất. :21::24: Tôi được ông manager tặng cho cả hộp. Kỷ niệm này, cả đời tôi không bao giờ quên.)
 
Chỉnh sửa cuối:

Haohoian

Thành viên mới
#5
Ðề: Bác sĩ nhãn khoa Việt Nam

Chào anh Kenny Pham,

Cám ơn anh rất nhiều về bài viết rất chi tiết và sâu sắc!

Tiếng Anh kém là thiếu sót to lớn nhất do em đã không chuẩn bị tốt hơn. Giờ thì em thấm thía khiếm khuyết này! Em sẽ cố gắng học tập cách học tiếng Anh của anh.

Về phần nghề nghiệp, anh cho em hỏi là học thi lấy có được không? Hay là phải học D.O. mới được thi lấy bằng? Em sợ là thị lực kém liệu có được phép thi hay học D.O không?

Nếu không có license thì em có thể vào quân đội sớm được không? Có giới hạn về quốc tịch gì không? Ít nhất sau 5 năm em mới thi quốc tịch được? Anh cho em xin địa chỉ mail hay làm cách nào để liên lạc với bác sĩ đã làm cho quân đội (1 trong 2 BS anh giới thiệu)? Quân đội có yêu cầu thị lực tốt không?

Câu chuyện anh mua battery hay quá, mà phải công nhận là anh rất mạnh dạn nói và diễn tả. Cách này thì em rất kém.

Chúc anh và gia đình sức khỏe để giúp đỡ mọi người!

Em Hào
 
#6
Ðề: Bác sĩ nhãn khoa Việt Nam

- Bác sĩ muốn hành nghề thì phải hiểu được bệnh nhân nói cái gì chứ, đúng không? Muốn hiểu được tiếng Anh thì PHẢI học Anh ngữ. Học bao lâu thì do sự cố gắng của bác sĩ. Người khác học Anh văn như thế nào tôi không biết, tôi học ra sao thì đã nói rồi.

- Khi nào bác sĩ cảm thấy Anh ngữ của mình đủ rồi thì đi thi, hay muốn xin vào làm ở trong quân đội là tùy bác sĩ. Bác sĩ đã có bằng bác sĩ rồi, thì đâu có ai cho bác sĩ học lại, với lại bác sĩ đâu còn trẻ mà tính chuyện học lại.
 

Haohoian

Thành viên mới
#7
Ðề: Bác sĩ nhãn khoa Việt Nam

Chào anh Kenny Pham,

Cám ơn anh!

Giờ em lo học Anh văn. Em vẫn còn nhờ anh tư vấn nữa anh nha! Mong anh giúp đỡ!

Chúc anh và gia đình sức khỏe và hạnh phúc!

Em Hào