Nghệ thuật sống

Status
Không mở trả lời sau này.

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#1
Suy nghĩ về cho và nhận

Trong cuộc sống này, ai cũng có riêng cho mình những kế hoạch, những dự định riêng, rồi những nỗi lo của cơm, áo, gạo, tiền… mà đôi lúc dường như con người chúng ta không còn có thời gian quan tâm tới những việc, những người xung quanh. Trong dòng đời vội vã đó nhiều người dường như đã quên đi tình nghĩa giữa người với người. Nhưng đã cuộc đời thì đâu phải chỉ trải đầy hoa hồng, đâu phải ai sinh ra cũng có được cuộc sống giàu sang, có được gia đình hạnh phúc toàn diện mà còn đó nhiều mảnh đời đau thương, bất hạnh cần chúng ta sẻ chia, giúp đỡ. Chúng ta đâu chỉ sống riêng cho mình, mà còn phải biết quan tâm tới những người khác, đó. Đó chính là sự “cho” và “nhận” trong cuộc đời này...


Ảnh minh họa -Nguồn: Internet

“Cho” và “nhận” là hai khái niệm tưởng chừng như đơn giản nhưng số người có thể cân bằng được nó lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ai cũng có thể nói “Những ai biết yêu thương sẽ sống tốt đẹp hơn” hay “Đúng thế, cho đi là hạnh phúc hơn nhận về”. Nhưng tự bản thân mình, ta đã làm được những gì ngoài lời nói ? Hơn nữa, khi bạn “cho” đi, bạn có đảm bảo rằng bạn không mong “nhận” về không? Hãy cố gắng sống vì sự tốt đẹp cho người khác bằng hành động chứ không chỉ bằng lời nói và với sự vô tư nhất có thể. Cho nên, giữa nói và làm lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bất cứ ai cũng đã có lần nghe câu nói “cho đi là hạnh phúc” nhưng thực hiện được điều đó chẳng dễ dàng gì. Hạnh phúc mà bạn nhận được khi cho đi chỉ thật sự đến khi bạn cho đi mà không nghĩ ngợi đến lợi ích của chính bản thân mình. Đâu phải ai cũng quên mình vì người khác. Nhưng xin đừng quá chú trọng đến cái tôi của chính bản thân mình. Xin hãy sống vì mọi người để cuộc sống không đơn điệu và để trái tim có những nhịp đập yêu thương.

“Cho” không có nghĩa là khi chúng ta có đầy đủ về vật chất mới có thể giúp đỡ người khác, mà đôi khi chỉ cần một lời hỏi han, một lời động viên đúng lúc để giúp người khác có thêm sức mạnh, niềm tin và nghị lực sống. Các bạn hãy làm một việc gì đó, có thể giúp đỡ một ai đó trong lúc túng quẫn, những xa cơ lỡ vận hay những lúc gặp khó khăn, bạn sẽ nhận được những niềm vui vượt lên cả sự mong đợi. Dù cho sự giúp đó là tiền bạc hay chỉ là một lời động viên an ủi. Bạn sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập từ trong sâu thẳm trái tim mình, hạnh phúc đó đang đến từ chính hành động đẹp đẽ của bạn. Đó là khi người khác gặp khó khăn, bạn luôn chìa tay ra giúp đỡ. Khi người khác có tâm sự, nỗi niềm, bạn luôn là người lắng nghe và luôn sẵn sàng sẻ chia. Khi người khác hạnh phúc, bạn hãy luôn mỉm cười, chung vui với người khác.
Không phải lúc nào “cho” cũng mang lại hạnh phúc cả. Một điều kỳ diệu xảy ra khi nó đúng lúc, đúng việc.

“Cho” là không mong được “nhận” lại, không mong người khác sẽ trả ơn lại cho mình vì đã giúp đỡ họ. Thật vậy, nếu như ta đem niềm vui đến cho người khác có nghĩa là đã tạo được cho mình một niềm hạnh phúc. Chúng ta hãy sống hết mình với người khác đi, rồi bạn sẽ đón nhận rất nhiều niềm vui hạnh phúc từ nơi người khác. “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về”.

Cuộc sống này có quá nhiều điều bất ngờ nhưng cái quan trọng nhất thực sự tồn tại là tình thương. Sống không chỉ là nhận mà còn phải biết cho đi. Chính lúc ta cho đi nhiều nhất lại là lúc ta được nhận lại nhiều nhất. Có ai đó đã từng nói “hạnh phúc là một cái rất kì lạ mà người ta chỉ nhận được khi đem nó cho người khác”, mỗi người chúng ta hãy thử cho đi một cái gì đó, để rồi biến niềm hạnh của người khác thành niềm hạnh phúc của chính mình…

“Nếu là con chim, chiếc lá,
Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh.
Lẽ nào vay mà không trả,
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”.


Hạnh phúc là một điều rất kì diệu, ta chỉ nhận được nó khi đem nó trao cho người khác.
“Cho” và “nhận” cũng giống như cặp phạm trù “nhân”, “quả”, trong Triết học. Trên đời này luôn có luật “nhân”, “quả”, “gieo gió thì sẽ gặp bão”, nếu chúng ta biết yêu thương người thì cũng sẽ được yêu thương trở lại, khi chúng ta giúp người khác thì cũng chính là lúc chúng ta tự giúp mình. Khi chúng ta cho đi cũng chính là lúc chúng ta nhận lại, là lúc chúng ta tạo được những điều kỳ diệu nhất của cuộc sống.

Đã là con người thì cũng không ai hoàn thiện cả, vấn đề quan trọng là chúng ta biết sống như thế nào cho xứng đáng với bản chất thật sự của một con người, để không phải hổ thẹn với lương tâm của một con người. Cuộc sống của chúng ta cũng giống như những vết nứt của một chiếc bình, vì vậy chúng ta hãy biết tận dụng những vết nứt đó để cuộc sống của chúng ta có ý nghĩa hơn. Khi nào bạn làm được điều đó, thì cũng chính là lúc bạn nhận lại được niềm vui cho mình.

Ý nghĩa của cuộc sống nằm ngay trong những giá trị bình thường quanh ta, là tình yêu của mẹ cha, là tình thân của bạn bè, là niềm vui và hạnh phúc khi đối mặt và vượt qua khó khăn, là ước mơ và hi vọng vào ngày mai… Và điều gì nuôi dưỡng tâm hồn ta, xây đắp nên cuộc sống của chúng ta, thì ta cần, nên và phải sống vì chính những điều đó. Và đó chính là sự “cho” và “nhận” trong cuộc sống đấy các bạn à...


Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#2
Hạnh phúc ở quanh ta

Hạnh phúc là một khái niệm tương đối thực tế, nhưng cũng là một khái niệm rất trừu tượng. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì trong thực tế người ta định nghĩa hạnh phúc là gì, chứ không xác định được những gì là hạnh phúc. Vì thế chúng ta thường truy cầu hạnh phúc ở những nơi xa vời không thực tế, mà quên đi rằng hạnh phúc luôn ở quanh ta, do chúng ta không nhận diện được nó mà thôi.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet.
Có bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc khi được nằm trên một chiếc giường êm ái sau một ngày làm việc mệt nhọc? Có bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc khi bạn đang buồn chợt có một người bạn đến an ủi và sẻ chia? Có bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc khi cho người ăn mày một vài đồng tiền lẻ hoặc giúp đỡ một người nào đó qua cơn hoạn nạn? Và có bao giờ bạn cảm thấy hạnh phúc vào một buổi sáng đẹp trời khi nhìn ánh bình minh ló dạng? Nói chung có rất nhiều niềm hạnh phúc quanh ta mà ta thường ngoảnh mặt làm ngơ không quan tâm và không cảm nhận được điều đó.

Có một vị tiên sau khi chứng được phép mầu muốn đi vào chốn trần gian để mang hạnh phúc đến cho mọi người, nhưng ông cũng không xác định được hạnh phúc của loài người là gì, nên bèn làm một cuộc thử nghiệm.

Một ngày, ông gặp một nông dân đang buồn rầu liền hỏi nguyên do. Người nông dân trả lời: “Bây giờ đang là mùa cấy, mà con trâu của con lại chết mất. Không có nó làm sao con cày cấy được. Vì thế mà đau buồn”. Tiên ông liền ban cho nông phu một con trâu mới khỏe mạnh. Người nông dân cảm thấy hạnh phúc và tạ ơn. Vị tiên liền ghi nhận được một điều hạnh phúc của loài người.

Một ngày khác, ông gặp một người đàn ông đang đau khổ liền hỏi lý do. Người đó bảo rằng: “Con của con đang bệnh nặng thập tử nhất sanh, mà nhà con nghèo quá không đủ tiền chữa trị”. Vị tiên liền cứu chữa cho đứa bé được khỏe mạnh. Người đàn ông cảm thấy hạnh phúc và tạ ơn. Và tiên ông lại ghi nhận thêm được một điều hạnh phúc của loài người.

Lại một ngày khác, vị tiên gặp một người đàn ông khác. Người này tướng tá phương phi, tài hoa, giàu có, vợ đẹp, con ngoan, đời sống không thiếu thốn. Vị tiên liền hỏi người ấy có cần giúp đỡ gì không. Người ấy trả lời: “Con cái gì cũng có, chỉ thiếu một điều là hạnh phúc, người có thể cho con không?” Tiên ông suy nghĩ một hồi, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, gật đầu đồng ý và bỏ đi. Sau đó ông hủy hoại tất cả những gì người đàn ông đang có. Đang lúc người đàn ông đang vô cùng đau khổ vì tan gia bại sản, một phần vợ ốm con đau, cảm thấy sống không bằng chết thì tiên ông lại hiện ra trả lại tất cả mọi thứ cho ông ta. Người đàn ông lúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc liền quỳ xuống tạ ơn tiên ông. Tiên ông mỉm cười và ra đi. Người đàn ông kia cuối cùng cũng hiểu ra rằng, hạnh phúc chính là những thứ đang có mặt ở quanh ông ta, chỉ vì ông ta không biết cảm nhận và hưởng thụ mà thôi.

Trong thực tế, người ta không có được cuộc sống hạnh phúc là vì không chấp nhận với cuộc sống hiện tại, mà luôn sống với khát vọng tham ái. Nhưng oái oăm thay, lòng tham không đáy, biết bao giờ mới lấp đầy. Vì thế mà càng truy cầu bao nhiêu lại càng thấy thiếu thốn bấy nhiêu. Và rốt cuộc chỉ nhận được thất bại và khổ đau, mãi mãi chẳng có được niềm hạnh phúc an vui đích thực.

Lại nữa, người ta thường chỉ biết nhìn vào những người có hoàn cảnh tốt hơn mình mà so sánh, để rồi cảm thấy mình không được đầy đủ, và thế là tự cảm nhận khổ đau, mà chẳng ai nhận ra rằng, còn có rất nhiều người đang mơ ước có một đời sống như mình mà không được. Và nếu so với những người đó mình cũng là người hạnh phúc lắm rồi.

Cổ nhân dạy: “Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc. Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn hà thời nhàn”. Tạm dịch: Biết đủ bèn đủ, đợi đủ bao giờ mới đủ. Biết an vui liền an vui, đợi an vui biết bao giờ mới được an vui. Qua đó có thể thấy, hạnh phúc hay khổ đau ở trong thế giới này chính là do chúng ta tự quyết định, do chúng ta có nhận chân ra được để mà loại trừ hay nắm bắt nó hay không. Có những người mặc dù đời sống vật chất không bằng ai, song vì họ có tinh thần “biết đủ”, nên đời sống của họ luôn luôn hạnh phúc. Ngược lại, có những người mặc dù đời sống vật chất dồi dào, nhưng vì lòng tham chưa thỏa mãn, mãi chạy theo truy cầu vật chất mà quên đi những hạnh phúc đang có ở quanh mình. Chính vì thế mãi mãi họ chẳng bao giờ có được niềm hạnh phúc thật sự.

“Nhìn lên mình chẳng bằng ai.
Nhìn xuống chẳng ai bằng mình”.

Đó là một triết lý đơn giản mà thực dụng để cho chúng ta có được cuộc sống hạnh phúc. Niềm hạnh phúc giản đơn luôn ở ngay quanh chúng ta.


Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

DucTran

Thành viên mới
#3
Ðề: Hạnh phúc ở quanh ta.

Hạnh phúc là một khái niệm tương đối thực tế, nhưng cũng là một khái niệm rất trừu tượng. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì trong thực tế người ta định nghĩa hạnh phúc là gì, chứ không xác định được những gì là hạnh phúc. Vì thế chúng ta thường truy cầu hạnh phúc ở những nơi xa vời không thực tế, mà quên đi rằng hạnh phúc luôn ở quanh ta, do chúng ta không nhận diện được nó mà thôi.
Cám ơn hoaiphuongchau đã post bài thật ý nghĩa đáng để chúng ta suy gẫm.
"Hạnh phúc là gì? Bao lần ta lúng túng
Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi vẫn chưa ra.
...
Em bối rối, em sững sờ đứng lặng
Vẻ đẹp này em chưa biết đặt tên
Thức dậy bao điều mới mẻ trong em
Nơi ngọn bút nghe cuộc đời thôi thúc.

Và em gọi đó là hạnh phúc… " DHLy
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#4
Những dấu chấm cuộc đời...

Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản là những ý nghĩ đơn giản.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet.
Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa. Không gì có thể làm anh ta sung sướng, mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.

Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay trong nhà mình mà anh ta không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.

Một vài tháng sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi cho tất cả, trừ chính mình.

Cứ mất dần các dấu, cuối cùng anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.

Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.

Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.

Mong bạn giữ gìn cẩn thận những dấu chấm câu của mình, bạn nhé!


Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#5
Hạnh phúc

Hạnh phúc như cát khô
Nắm chặt
Cát tìm kẽ tay trốn mất...

Người đàn bà giữ được hạnh phúc
Nương nhẹ cát
Tưới bằng nước mắt...

Cùng những lời ngọt ngào
Cát ngủ trong lòng tay.


(Sưu tầm)
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#6
Lại nói về hạnh phúc

Hạnh phúc là gì em nhỉ, có xa xôi?
Mà bao lứa đôi trăn trở hoài đến thế.
Ngay chúng mình thôi, yêu thương như trời bể.
Vẫn có lúc bận lòng, lo hạnh phúc mong manh...

Băn khoăn gì em hãy nói cùng anh.
Đem hết thương yêu đắp nồng nàn tổ ấm.
Trăm chỗ lệch ta kê bằng nệm gấm.
Những chông chênh em níu sợi dây tình.

Có gì đâu, cuộc sống của riêng mình.
Hãy nâng niu những gì đã có.
Bát chén còn khua nhắc cơm sôi lửa nhỏ.
Biết bằng lòng là hạnh phúc em ơi.

Sẻ chia nhau tất cả buồn vui.
Hạnh phúc ở trong tay, đâu phải trời ban tặng.
Đừng tham vọng, bon chen nhưng cũng đừng lo lắng.
Nhớ luôn cười khi nhìn vào mắt nhau.

Trong cuộc đời vẫn có những buồn đau.
Dung dị thôi em, tấm lòng nhân ái.
Ta thanh thản xây cuộc đời ấm mãi.
Gom từng niềm vui nho nhỏ gửi mai sau.

Hạnh phúc là khi biết sống vì nhau...

(Sưu tầm)
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#7
Tình thương là hạnh phúc của con người

Người hạnh phúc có phải là người thành công trên mọi phương diện hay không?


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet.

Chắc chắn là không, vì cuộc đời quá phức tạp, con người luôn luôn đi tìm sự thỏa mãn về vật chất cũng như tinh thần, độ thỏa mãn đó không bao giờ dừng chân mà luôn luôn thay đổi theo thời gian và hoàn cảnh chung quanh. Hạnh phúc thực đúng nghĩa của nó chính là cách suy nghĩ đúng và thành quả do nỗ lực mà ra.

Lâm vào hoàn cảnh thất bại hay bất hạnh nhất trong đời sống, tưởng chừng như không có lối thoát. Biết chấp nhận và thay đổi cách nhìn, ta sẽ thấy dễ chịu và tìm ra được ý nghĩa mới của cuộc sống. Hạnh phúc chính là khi ta đang nỗ lực vượt qua chúng. Khi nghĩ rằng bất kỳ ai cũng đều trải qua những khoảnh khắc như thế, chứ không phải chỉ riêng mỗi mình. Những giây phút nản lòng, buồn chán giống như những đám mây đen trôi qua trong dòng đời, rồi cũng sẽ đi qua thôi. Khi nghĩ như vậy ta sẽ thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn.

Người hạnh phúc và người không hạnh phúc thường lý giải các sự việc xảy ra theo những cách khác nhau. Khi gặp một trường hợp ngoại lệ chưa từng xảy đến thì hãy vui vẻ chấp nhận sự ngoại lệ đó hơn là luôn suy nghĩ tại sao nó khác với những gì mình từng trải qua. Cuộc sống luôn dành chỗ cho những điều mới mẻ, thậm chí lạ thường. Không chìm đắm trong nỗi buồn, nuối tiếc về những biến cố, buồn phiền về những sai lầm, hoặc thất vọng đã qua trong cuộc sống, sự cau có và trầm ngâm không chỉ có hại cho sức khoẻ mà còn làm cho tình thế càng trở nên tồi tệ thêm.

Đừng đắm mình quá lâu trong trạng thái đó mà hãy tập trung vào việc bạn có thể làm gì và muốn gì trong tương lai.
Nếu khả năng bạn có thể làm được điều gì tốt hơn, dù nhỏ thôi, bạn hãy cứ làm.
Đừng luyến tiếc những ngày xưa cũ, vì những điều tuyệt vời nhất trong quá khứ cũng không có ý nghĩa bằng những gì mà bạn đang sống ở hiện tại. Biết vui với những gì bạn đang có, biết thích nghi với hoàn cảnh và luôn nỗ lực để vượt qua những trở ngại, sẽ làm cho cuộc sống trở nên phong phú và mãn nguyện.

Người hạnh phúc là người biết thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, ý thức được ý nghĩa của cuộc sống, luôn nỗ lực để vượt qua mọi trở ngại hay để đạt được mục tiêu thỏa đáng và biết chia sẻ với người kém may mắn hơn...


Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#8
Hạnh phúc và tình thương

Dù xã hội có bao nhiêu thay đổi, dù cái bộn bề của cuộc sống đã dồn nén bao nhiêu con người thì ngày này qua ngày nọ, tháng này qua tháng kia, năm này qua năm nọ con người ta vẫn mãi miết đi tìm cho mình câu trả lời cho yêu thương, cho thứ tình cảm ngọt ngào luôn nồng cháy trong trái tim mỗi người. Có thể bạn đã từng vấp ngã, có thể bạn đã từng đỗ vỡ, có thể bạn đã từng tan nát cả cõi lòng nhưng bạn không thể phủ nhận rằng khi yêu bạn đã từng có những phút giây hạnh phúc, những tình cảm mà chính bạn cũng không thể lý giải được.


Ảnh minh họa -Nguồn: Internet
Có người đã từng bảo rằng khi yêu cần phải có lý trí nhưng trước hết đó là câu chuyện của trái tim. Mà trái tim thì lạ lắm, nó hành động một cách rất bản năng, nó thổn thức, băn khoăn, e dè, khép nép, nó làm đủ trò mà đôi khi bạn ngỡ rằng nó không thuộc về chính mình nữa. Con người ta có hai tuýp người: một hành động theo lý trí, một thì xử sự rất ư là tình cảm, nhưng suy cho cùng khi yêu con người ta ít khi nào sử dụng đến cái đầu. Điều đó giải thích cho rằng đôi khi bạn cảm thấy mình hành động quá ư là ngốc nghếch hay cho rằng đó không phải là bạn nữa rồi. Nhưng có sao đâu bạn ạ, đó chính là tình yêu, là tuổi trẻ, là cuộc sống, là hạnh phúc của những người đã tìm thấy nhau, là nỗi khát khao của những người đang đi tìm cho mình một nửa còn lại.

Người ta thường bảo nhau rằng, yêu nhau cũng giống như cùng nhau chơi một trò chơi, một trò chơi của số phận. Có những người yêu nhau, đến với nhau và sống với nhau hạnh phúc đến trọn đời, có những người họ cũng yêu nhau, nhưng rồi chia tay và xa nhau mãi mãi. Trên cái thế gian rộng lớn này, để tìm thấy nhau đã khó, để có thể đến với nhau lại càng khó hơn. Đối với những người đã yêu, họ sẽ càng thấm thía hơn rằng yêu thì dễ đó nhưng để yêu nhau mãi như thế thì chẳng dễ chút nào. Lửa thử vàng còn thời gian là thuốc thử của tình yêu. Để có thể đương đầu với thời gian, tình cảm phải có một sự dẻo dai nhất định của nó và đó là thử thách lớn nhất của người trong cuộc.

Người ta say đắm trong tình yêu. Khi yêu ai mà không mong ước nhiều. Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là mỗi sáng thức giấc nhận được một tin nhắn của ai đó, là mỗi tối chúc người ta ngủ ngon, chỉ thế thôi cũng quá đủ rồi. Một ai đó đã từng nói với tôi rằng có hai nơi mà không có chuyện gì là không thể xảy ra, đó là trong giấc mơ và trong tình yêu. Và trong thế giới ấy của bạn chỉ có duy nhất một người và chỉ có một người đó mà thôi. Duy có thế cũng đã hạnh phúc lắm rồi!

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương...


Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#9
Chuyến xe hạnh phúc

Trên chuyến xe đó em bỏ lại mình anh để bước xuống một bến đỗ mới, bến bờ mang tên hạnh phúc.


istockphoto-1431043938-1024x1024.jpg
Ảnh minh họa - Nguồn: Internet.
Đi tìm hạnh phúc là một quãng đường dài lắm, trên chuyến xe đó chúng ta vô tình gặp nhau để rồi yêu nhau. Mới ngày nào ta còn gọi nhau âu yếm là người yêu, vẫn còn tự hào khi giới thiệu với người khác về hai chữ người yêu nhưng đó là ngày hôm qua, là của quá khứ, mà quá khứ thì không thể quay lại được bởi vì nó đã qua. Còn hôm nay mới thực sự là hiện tại, và chúng ta trở thành hai người có hai cuộc sống riêng, hai thế giới riêng mà trong thế giới đó chúng ta vẫn là người yêu nhưng có thêm một từ nữa đằng sau là người yêu cũ.

Trên chuyến xe đó em bỏ lại mình anh để bước xuống một bến đỗ mới, bến bờ mang tên hạnh phúc. Nếu em hỏi anh có hận em không anh sẽ trả lời thế nào nhỉ? Anh cũng không biết nữa. Nếu em nghĩ điều đó có thể đánh ngã anh trước sóng gió của cuộc đời thì em nhầm rồi. Đúng! Có thể em làm anh đau, em dùng những lời nhẹ nhàng nhưng sắc nhọn để đâm vào trái tim anh nhưng dù sao thì trái tim đó cũng đã từng đau, đau hơn thế rất nhiều rồi bây giờ có đau thêm tí nữa thì cũng chỉ làm nó mạnh mẽ, cứng rắn, chai sạn hơn thôi. Anh đủ khôn lớn để đứng vững và bước tiếp trên con đường này. Hành trình này đâu chỉ có một bến đỗ và hà cớ gì ta phải hận, phải đau trong khi người gây ra nỗi đau đó lại đang hạnh phúc ở một bến khác chứ?

Có thể ngày hôm nay anh đau, anh buồn, anh thấy hối tiếc cho cuộc tình đã mất. Có thể trên những hành trình tiếp theo, trên chuyến xe đó có những giây phút thoáng qua anh nghĩ về em nhưng nỗi nhớ đó không phải cho em mà là cho kỷ niệm, cho quá khứ, cho những gì anh trân trọng. Anh vẫn sẽ đi tiếp trên chuyến xe dài đó cũng để tìm cái bến mang tên hạnh phúc.

Em nói nếu sau này bất chợt gặp lại nhau khi bước trên một con đường thì chúng ta hãy coi như hai người xa lạ, hãy bước qua nhau thôi, đừng chào hỏi. Cũng đúng thôi, không phải vì chúng ta không muốn mà vì chúng ta không thể. Vì những kỷ niệm đẹp, vì những quá khứ buồn, vì chúng ta đã từng thuộc về nhau... nhưng anh vẫn muốn sau này, có thể 5 năm, 10 năm khi chúng ta đã là những người xa lạ trong cuộc sống của nhau nếu có gặp lại, anh mong em sẽ nói "em sống hạnh phúc" và lúc đó anh cũng sẽ đáp lại "anh cũng hạnh phúc".

Em yêu à! Mọi kí ức về em anh đã gói lại rồi, bây giờ thì anh sẽ cất nó đi. Anh sẽ tiếp tục rong ruổi với hành trình của mình. Có thể trạm dừng chân tiếp theo mang tên nỗi buồn, tiếp theo mang tên cô đơn... nhưng anh tin trạm cuối cùng sẽ mang tên "hạnh phúc".

Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#10
Hãy sống chậm lại để cảm nhận

Cuộc sống là vô vàn những mảng màu lắp ghép, những cung bậc cảm xúc như nối tiếp nhau: buồn, vui, hạnh phúc, chán nản, thất vọng, vui tươi, xót xa, của những số phận con người. Những niềm vui nho nhỏ, những nỗi buồn man mác tiếp nối nhau, đan xen những phút giây ấm áp, yêu thương, như những cơn mưa tí tách, nhè nhẹ thoáng qua nhanh trong cuộc sống này...
hay-song-cham-lai.jpg
Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Và đôi khi, ta vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc sống rồi lãng quên những điều bình dị vốn rất quen thuộc xung quanh, để khi nhận ra, ta biết mình đã để tuột khỏi tay rất nhiều thứ, rồi nuối tiếc, rồi tự chất vấn mình, tự dằn vặt rằng tại sao? tại sao?

Hãy tự dành cho mình những khoảnh khắc yên bình, những khoảng lặng của tâm hồn để suy tư về cuộc sống và niềm tin về phía trước, “luôn luôn có niềm hy vọng cho những ai bình tâm suy nghĩ về cuộc sống”. Hãy một lần ngồi lại để ngắm nhìn cuộc sống xung quanh, trái tim của mỗi người hãy tự vấn rằng, liệu có phải mình đã để trôi lãng qua mau, những khoảnh khắc tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng kỳ thực lại có giá trị rất nhiều hơn những thứ vật chất khác hay chăng?

"Hãy sống chậm lại để cảm nhận!", mỗi người đôi khi hãy để mình sống chậm hơn một chút để quan sát cuộc sống xung quanh, để lắng nghe những âm thanh rất đỗi thân thương, để tìm kiếm những vẻ đẹp thật bình dị, để gạn bớt những lo toan, những vội vã trong tâm trí, hãy cảm nhận từng phút giây, từng khoảnh khắc của cuộc sống kỳ diệu và để hy vọng vào một ngày mai tươi sáng, an vui, như những chiếc lá còn đọng lại những giọt sương đêm, là ước mơ ươm mầm cho hạnh phúc...

Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#11
Đôi khi, cần phải có khoảng lặng!

Giữa dòng đời xô bồ, đôi lúc con người ta cũng cần một chút thời gian để sống chậm, nhìn lại những gì đã qua. Đôi lúc trong một bản nhạc sôi động lại có khoảng lặng, để đọng lại chút dư âm cho người nghe.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Trong cuộc sống, khoảng lặng giúp người ta nhận ra nhiều điều mà bình thường không thể nào nhận ra. Tĩnh lặng, suy xét và cảm nhận. Những khoảng lặng làm cho người với người xích lại gần nhau hơn. Một người chồng cảm thấy hối hận vì lâu nay không biết quý trọng người vợ, một đứa con xúc động khi thấy ba mẹ tần tảo kiếm tiền nuôi mình ăn học, thế mà lâu nay, nó đã quá vô tâm... Khoảng lặng giúp cho con người nhận ra lỗi lầm, nhận ra những điều mà mình làm chưa đúng và sửa chữa nó. Vì thế mà chúng ta phải biết ơn những khoảng lặng đó, là khi tâm hồn đang lắng đọng.

Hay như trong tình yêu, đôi lúc cũng cần phải có khoảng lặng để hai con người có thể suy xét, nhìn nhận về nhau, về người mà họ cũng đã gắn bó. Khoảng lặng họ lấy lại được cảm xúc ban đầu và càng yêu thương nhau nhiều hơn nữa.

Sống chậm lại, đôi khi con mắt nhìn ra xã hội cũng khác. Lặng lẽ quan sát thế giới xung quanh, bỗng nhận ra sao thiên nhiên lại đẹp kỳ lạ, một vẻ đẹp cuốn hút mà lâu nay ta không hề hay biết.

Hay ngồi trầm ngâm, uống cà phê trên một tầng lầu cao, nhìn xuống đường, thấy dòng người tấp nập, bất giác mỉm cười "hóa ra ngày thường mình cũng như họ". Mỉm cười sung sướng vì mình đã biết tận hưởng cuộc sống này. Hay vô tình ta nghe thấy, nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh, trong lòng dấy lên nỗi xót xa mà bình thường, ta chỉ xem đó như là một câu chuyện giữa cái thế giới trắng đen lẫn lộn này. Rồi từ đó ta biết dang tay ra đón nhận, cùng chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh.

Khoảng lặng không thể tồn tại mãi mãi được. Ta lại phải trở về với nhịp sống hối hả, lo toan, lại tiếp tục bon chen giữa cái dòng đời xô bồ trong cuộc sống. Nhưng từ những khoảng lặng ấy, ta đã có cái nhìn khác, giúp cho tâm hồn luôn thanh thản. Đôi khi, trong cuộc sống này cần phải có những khoảng lặng như thế, để ta thấy được ý nghĩa của cuộc sống và biết quý trọng nó. Để trong tâm tư lúc nào cũng ấp ủ một câu nói: "Tôi yêu cuộc sống này, và tôi hạnh phúc khi mình được có mặt trên đời".


Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#12
Bình yên cuối con đường

Trải qua những tháng ngày bề bộn, thỉnh thoảng người ta hay đi tìm cho mình sự bình yên: bình yên trong tâm hồn, bình yên cùng âm nhạc, bình yên cùng người ta yêu thương, bình yên nơi cảnh vật, bởi sự bình yên lúc nào cũng làm con người dễ chịu...


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Có bao giờ bạn nhìn vào lòng bàn tay mình, bàn tay thon với những đường chỉ ngang dọc như những con đường, những con đường vui buồn thời thơ dại đã qua và những con đường rộng mở của tương lai những con đường đó đang dang tay đón chờ những bước đi chập chững của ta trong cuộc đời. Đó có thể là những con đường gồ ghề khúc khuỷu, đó có thể là bằng phẳng yên bình nhưng ta vui vì ta đã chọn nó ta sẽ cố gắng để đi hết quãng đường đó với một niềm tin và hy vọng.

Hạnh phúc, đau khổ, nụ cười, nước mắt, ở phía cuối con đường ta nào biết được. Chỉ ước mơ mong sẽ không phải bước đi trên những mũi chông, những mũi gai và giông tố trên đường đời. Nhưng cuộc sống như vậy sẽ còn gì ý nghĩa còn gì thú vị phải không? Sóng yên bể lặng tất cả mọi thứ cứ bình lặng qua đi chẳng nhạt nhẽo lắm sao? Xin bình yên hãy là những cơn gió mát lành trên con đường cuộc sống để trở thành những trạm dừng chân, như ngọn hải đăng giữa mênh mông đại dương để bước chân ta không mệt mỏi có thể đi về phía cuối đường.


Ôi những con đường, những ngã rẽ của cuộc sống, ta chỉ ước mong được bình yên bên yêu thương, bình yên trong bước chân thanh thản, bình yên với chính cuộc đời mình...

Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#13
Giữa những khoảng lặng cuộc sống

Cuộc sống bộn bề, tấp nập... nhưng vẫn luôn có những khoảng lặng.
Giữa những khoảng lặng, Ta thấy mình cô đơn, Ta một mình và bước chân ta đang chùn lại...


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Giữa những khoảng lặng, Ta thênh thang giữa cuộc đời... thấy sao cuộc đời này rộng lớn quá. Chỉ một mình ta có đủ sức để đi hết? Ai đó nói, hạnh phúc không phải là một đích đến mà là một cuộc hành trình. Nhưng Ta có còn đủ sức để tiếp tục cuộc hành trình mang tên hạnh phúc ấy không?

Giữa những khoảng lặng... ta một mình ngồi lặng, lạch cạch với những dòng suy nghĩ của riêng ta. Đôi lúc ta cảm thấy thèm một sự sẻ chia, thèm có được một tâm hồn đồng điệu, thèm sự cảm thông, thấu hiểu từ ai đó, từ một trái tim chân thành nhất.

Giữa những khoảng lặng... ta nhận ra ta... còn thiếu sót rất nhiều, còn chưa đủ mạnh mẽ... ta nhận ra ta còn yếu đuối quá. Ta chẳng mạnh mẽ như ta đã tưởng hoặc giả như ta cố tạo cho mình mạnh mẽ như thế, như bây giờ. Dường như ta đang đánh mất mình trong cái xô bồ, trong những tất bật của dòng chảy vô tận và không đích đến.

Giữa những khoảng lặng... ta lại thoáng nhìn về quá khứ. Những việc ta đã làm, những người ta đã gặp, những thành công ta đạt được, những khổ đau ta đã nếm trải. Chỉ một thoáng nhìn lại ta thấy mình đã sống và đang sống. Tự mình lại bảo mình phải tiếp tục sống... như thế... như Ta....

Giữa những khoảng lặng... ta trải lòng mình trên trang giấy... miên man trong những dòng chữ. Ta viết chỉ để cho ta thôi, để tâm hồn bớt khô cạn, bớt héo úa... để giữ mãi những con chữ thay lời chia sẻ, để tâm hồn cứ mãi gọi những khát khao... Viết đôi khi thật, hơn những điều mà mình muốn nói, rất nhiều trong cuộc sống này.

Giữa những khoảng lặng... ta ngăn cho mình không khóc... như trước kia, như bây giờ. Lâu lắm rồi, ta không khóc. Vì nước mắt cứ đong đầy ở khóe mi, nhưng chẳng thể để rơi. Ta ghét vị mặn của nước mắt. Ta ghét phải tự mình lau khô. Ta ghét ta khi khóc, xấu xí, nguệch ngoạc vô cùng.

Giữa những khoảng lặng.... ta muốn hét thật to, muốn đi thật xa. Ta muốn kêu lên rằng "Cuộc sống ơi, ta mệt mỏi quá. Ta đang bế tắc...". Xin lỗi nhé, có một phần trong Ta muốn trốn chạy, nhưng phần khác lớn hơn lại giữ ta lại.... Nhiều lúc ta tự hỏi mình: "Ta là ai? Ta phải làm gì? Tại sao? Như thế nào?..." Ta cứ băn khoăn trăn trở mãi, đến mức tự dằn vặt riêng mình.

Giữa những khoảng lặng Ta đặt dấu ba chấm "..." cho tất cả... cho một phút yếu lòng, cho ai đó muốn đào sâu tìm tỏi sau dấu "...", cho nước mắt đọng lại... cho câu trả lời còn bỏ ngỏ và cho tương lai sắp tới đang mở ra trước mắt.

Ta sẽ không đặt dấu hỏi "?" cho cuộc sống nữa... sẽ chỉ đặt dấu "..." thôi. Vì Ta sẽ phải còn tiếp tục viết tiếp đằng sau nó. Đó là một tương lai và ta một lần nữa lại tự dặn mình phải "Cố gắng"...


Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#14
Một cô bé khuyết tật Việt Nam đang chinh phục hàng triệu người trên thế giới

Nhưng phải đợi khi xuất hiện trong Chương trình Việt Nam’s Got Talent (Tài Năng Việt), thì tiếng hát của Phương Anh mới thật sự bay cao, chinh phục nhiều triệu người khắp nước. Giờ đây cô bé còn là đại diện cho Friends of UNICEF Việt Nam, với lời nhắn chắc nịch: "Nếu mọi người tin tưởng nơi bạn, bạn có thể làm thật nhiều điều kỳ diệu".


Ảnh - Nguồn: Internet

Cali Today News– Cô bé Nguyễn Phương Anh sinh ra đời với chứng bệnh về xương gọi là "osteogenesis imperfecta" còn được gọi nôm na là "xương mỏng manh", luôn phải ngồi trên xe lăn.

Đây là một chứng bệnh nguy hiểm về xương di truyền. Cô bé nói: "xương của em đã bị gẫy 30 lần hay nhiều hơn thế, em hết đếm rồi vì chuyện này cũng không còn quan trọng".

Cô giỏi nhiều phương diện như ca hát, Anh ngữ và hoạt động truyền thông,
và trên hết là nghị lực vượt qua hoàn cảnh. Cô còn sẽ là niềm cảm hứng cho mọi người.

Phương Anh tuy còn bé nhưng đã không đầu hàng số phận, giờ đây đã 16 tuổi và có tiếng hát rất dễ thương, với biệt danh “Thủy Tinh”, cô bé tiếp tục gây cảm hứng cho hàng triệu người ở VN và trên thế giới.

Cô nói: “Khi còn bé, em nghĩ mình khác với mọi người nên cũng buồn khổ, nhưng trong vòng tay thương yêu của gia đình, em được giúp nhận ra giá trị thật sự và khả năng của mình. Em thấy mình là "Thủy Tinh cũng OK mà".

Phương Anh muốn mọi người hiểu rằng con người có thể bị bẻ gẫy về phương diện thể xác, nhưng ý chí và giá trị tinh thần thì không nghịch cảnh nào khuất phục được.

Từ năm 8 tuổi, trong Chương trình "Voice of Vit Nam" chuyên đưa các chương trình về vùng nông thôn Việt Nam, cô bé đã trở thành nổi tiếng và còn kết bạn với nhiều bạn trẻ năm châu qua mạng Internet.

Nhưng phải đợi khi xuất hiện trong chương trình Việt Nam" chuyên đưa các chương trình về vùng nông thôn Việt Nam, cô bé đã trở thành nổi tiếng và còn kết bạn với nhiều bạn trẻ năm châu qua Internet.

Nhưng phải đợi khi xuất hiện trong Chương trình Việt Nam’s Got Talent (Tài Năng Việt), thì tiếng hát của Phương Anh mới thật sự bay cao, chinh phục nhiều triệu người khắp nước.

Giờ đây cô bé còn là đại diện cho Friends of UNICEF Việt Nam, với lời nhắn chắc nịch: "Nếu mọi người tin tưởng nơi bạn, bạn có thể làm thật nhiều điều kỳ diệu".

Trần Vũ (Theo tài liệu của Unicef)
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#15
Ông Tây vẫn nhớ nắng Sài Gòn

TT – Trong một lần lang thang trên mạng cách nay nhiều năm, tôi tình cờ làm quen một cậu bé có biệt danh Nino, sinh viên Y khoa năm cuối Đại học London (Anh). Nino nhỏ hơn tôi 10 tuổi nên tôi gọi Nino bé nhỏ (little Nino) khi thấy hình cậu ta trên mạng.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Nino muốn sang thăm Sài Gòn và tôi “mau mắn, nhanh nhảu” tình nguyện làm hướng dẫn viên. Tuy nhiên, đón Nino tại sân bay, tôi muốn té xỉu… Nino chẳng bé nhỏ chút nào mà cao 1,95m! Tôi không thể đưa Nino về nhà tôi được vì chị em chúng tôi mỗi người một phòng. Thế là tôi đưa Nino đến nghỉ tại một khách sạn bình dân trên đường Nguyễn Thông, gần nhà tôi. Sau khi nhận phòng, tôi dặn Nino sáng mai chờ tôi đến đưa cậu đi điểm tâm.

Thế nhưng gần 6g sáng hôm sau, đến khách sạn, cô tiếp tân nói cậu đứng nhìn quanh con đường Nguyễn Thông rồi thong dong …đi. Chẳng biết đi đâu. Tôi chạy dọc Nguyễn Thông, ra Cách Mạng Tháng Tám, bọc về ga xe lửa… Chẳng thấy Nino đâu. Cậu ta đi lạc rồi! Thuở đó chỉ có điện thoại bàn, tôi về văn phòng làm việc lên mạng, tải hình Nino xuống, in ra, đánh vài thông tin về tên, chiều cao, quốc tịch… Ai gặp Nino xin liên hệ hai số điện thoại văn phòng và nhà riêng của tôi. Tôi mang ra ngoài tiệm nhờ sao 50 bản, về nhà mua một cây cọ sơn và nấu một nồi bột dán.

Sếp tôi là người Châu Âu, nghe tôi kể về Nino đã cho tôi được nghỉ ngày hôm đó để tìm bạn. Tôi chạy khắp những con đường thuộc quận 3 dán tờ “tìm người” trên những thân cây, cột điện… Xong về nhà chờ điện thoại, trong khi đồng nghiệp hứa canh điện thoại ở văn phòng. Tôi tự trách cái tật hay rủ rê, giờ gánh trách nhiệm quá lớn. Lỡ Nino bị gạt hết tiền thì sao? Hoặc bị cướp giết… Ôi, tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Vừa về nhà, điện thoại reo, từ bên kia, giọng nói của một chàng trai trẻ: “Chị ơi, sáng nay đi làm, tôi thấy bạn chị đứng ở hàng rào bến xe Chợ Lớn, đối diện chợ trầu cau á. Anh chàng cao nhòng à, từ xa chị nhận biết liền”. Tôi rối rít hét lên sung sướng và đi chiếc xe Chaly cà tàng của tôi trực chỉ Chợ Lớn. Tôi trào nước mắt khi thấy cái dáng lêu nghêu của Nino, áo sơ mi “đóng thùng” nghiêm chỉnh, hai tay ôm ghì chiếc balô.

Cậu ta cũng vui mừng khi nhìn thấy tôi. Tôi quên đi tập quán của VN, nhảy đu lên ôm cổ Nino hôn lên má lên trán cậu ta rối rít, Nino cũng nhấc bổng tôi lên, ôm hôn lại tôi mừng rỡ. Cậu ta lạc hơn ba tiếng đồng hồ. Tôi chở Nino đi đâu cũng bị mọi người nhìn cười, tưởng hai chị em tôi làm… xiếc. Chắc chúng tôi y chang hai con khỉ đi xe đạp! Tôi quay ra đường Châu Văn Liêm, đãi Nino hủ tiếu mì “ăn mừng” hội ngộ.

Tôi hỏi Nino làm sao mà lạc đến tận Chợ Lớn, cậu cho biết mấy đồng lẻ taxi thối tối qua, Nino bước lên một chiếc xe buýt, chạy một đoạn, cậu bước xuống rồi lên tiếp xe khác cho đến khi bị người ta đuổi xuống. Cậu đành ôm chặt ba lô ra đứng ngoài cổng bến xe. Cậu định đón xe ngược lại nhưng không biết phải làm sao… Việc đầu tiên trở về nhà là tôi đưa Nino đi gỡ bỏ những tờ “tìm người” xuống, mang về nhà bỏ thùng rác. Nino khen lòng tốt của người trai trẻ đã gọi điện cho tôi, rồi nhờ tôi dạy từ cảm ơn bằng tiếng Việt. Cũng nhiều năm tôi chưa nghỉ phép thường niên, tôi xin 20 ngày phép để đưa Nino một chuyến xuyên Việt.

Nino bây giờ đã là Bác sĩ tại London, có vợ con. Thi thoảng gặp nhau trên mạng, cậu ta than London buổi sáng sương mù rồi mưa dầm, khiến cậu nhớ làm sao nắng Sài Gòn và tiếc làm sao lời cảm ơn còn bỏ ngỏ, chưa đến được người nhận.


Nguyễn Ngọc Hà
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#16
Người cha

Khi ông Trời bắt đầu tạo ra người cha đầu tiên trên thế gian, ngài chuẩn bị sẵn một cái khung thật cao. Một nữ thần đi ngang qua ghé mắt coi và thắc mắc: "Thưa ngài, tại sao người cha lại cao đến như vậy? Nếu ông ta đi chơi bi với trẻ con thì phải quỳ gối, nếu ông ấy muốn hôn những đứa con mình lại phải cúi người. Thật bất tiện!". Trời trầm ngâm một chút rồi gật gù: "Ngươi nói có lý. Thế nhưng nếu ta để cho người cha chỉ cao bằng những đứa con, thì lũ trẻ sẽ biết lấy ai làm tầm cao mà vươn tới?".


Ảnh - Nguồn: Internet
Thấy Trời nặn đôi bàn tay người cha to và thô ráp, vị nữ thần lại lắc đầu buồn rầu: "Ngài có biết đang làm gì không? Những bàn tay to lớn thường vụng về. Với đôi bàn tay ấy, người cha chật vật lắm mới có thể găm kim băng đóng tã, cài nút áo cho con trai, thắt chiếc nơ hồng cho con gái. Bàn tay ấy không đủ khéo léo để lấy những mảnh dằm nằm sâu trong da thịt mềm mại của trẻ". Ông Trời mỉm cười đáp: "Nhưng đôi bàn tay to lớn vững chãi đó sẽ dìu dắt bọn trẻ qua mọi sóng gió, cho tới lúc chúng trưởng thành".

Vị nữ thần đứng bên cạnh nhìn Trời nặn người cha với một đôi vai rộng, lực luỡng. "Tại sao ngài phí thế?", nữ thần thắc mắc. "Thế người cha sẽ đặt con ngồi đâu khi phải đưa nó đi xa? Lấy chỗ đâu cho đứa con ngủ gật gối đầu, khi đi xem xiếc về khuya? Quan trọng hơn, đôi vai đó sẽ gánh vác cả gia đình", ông Trời đáp.

Ông Trời thức trắng đêm để nặn cho xong người cha đầu tiên. Ngài cho tạo vật mới ít nói, nhưng mỗi lời phát ra là một lời quyết đoán. Tuy đôi mắt của người cha nhìn thấu mọi việc trên đời, nhưng lại bình tĩnh và bao dung. Cuối cùng khi đã gần như hoàn tất công việc, Trời thêm vào khóe mắt nguời cha vài giọt nuớc mắt. Nhưng sau một thoáng tư lự, Ngài lại chùi chúng đi.

Thành ra người đời sau không mấy khi thấy được những giọt lệ hiếm hoi của người cha, mà chỉ có thể cảm nhận và đoán được rằng ông ta đang khóc.

Xong việc, ông Trời quay lại nói với nữ thần: "Ngươi thấy đó, người cha cũng đáng yêu như người mẹ mà ta đã dồn bao công sức để tạo ra".


Sưu tầm
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#17
Bóng áo dài năm xưa

Huế nhỏ và buồn tênh như hạt mưa tan vào kẽ tay. Chiều xuống người ta thường thấy một ông già đuổi theo bóng hoàng hôn. Nói là đuổi nhưng ông chỉ ngồi im, ngồi im trên ghế đá rồi mông lung ngó mặt trời lê bước chân nặng trĩu.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Thế là thành một cuộc tiễn đưa, chiều nửa muốn đi nửa muốn ở, sông Hương vì thế mà tím ngẩn ngơ. Bên kia bờ, ông nhìn thấy con ngõ nhỏ dẫn vào một ngôi chùa cũ xưa. Nhiều người ngỡ ngàng khi nghe ông kể vậy bởi nửa bên kia sông là loang lổ hoàng hôn, là nỗi xanh xao của hàng cây, của phố phường nằm thao thức, sao nhìn ra được một con ngõ tí xíu.

Ngõ vắng ấy, ngôi chùa ấy nhiều năm rồi ông không dám đi qua. Kể cũng lạ, cái tuổi đời này trái tính trái nết dữ, càng về già người ta có thể quên một ngày mình ăn mấy bữa, quên đã để cặp kính ở đâu nhưng không thể quên đi mối tình đầu, càng không quên được lần cuối gặp lại giai nhân. Lần cuối cùng buồn chi lạ. Cô gái Huế năm xưa đã không còn, đôi mắt buồn xao xác cũng không còn. Sư cô Diệu Quang thản nhiên nhìn ông, ông không dám nhìn vào mắt sư, sợ bắt gặp miền quên lãng - quên một cuộc tình, quên một người tình, quên hết một đời người nhớ nhung.

Mấy tiếng “ông về cho, từ ni xin đừng ghé nữa” nghe nhẹ tênh mà sâu thẳm như mũi kim đâm. Ông già lẩn thẩn ra về, nợ trần gian có người đã trút bỏ, từ đó ông nhận về mình phần gấp đôi. Năm tháng cứ nối nhau vụt qua tay người, nhiều ngày như thế, nhiều chiều như thế, ông đi loanh quanh Huế rồi ra bờ sông Hương ngồi nhớ, không biết nhớ chi.

Chắc nhớ cổng trường Đồng Khánh của hơn nửa thế kỉ trước. Tan trường, mấy o nữ sinh Huế chân đi guốc mộc, tay vén tà áo dài lặng lẽ rời trường về nhà, lặng lẽ thế mà vẽ ra cả một trời xốn xang. Áo trắng chập chờn như hư như thực.

Thuở ấy có anh học trò Quốc Học, tan trường thường đi theo một bóng áo dài về đến tận nhà. Nhà o ở tít Vỹ Dạ, ngôi nhà cổ nhìn ra con đường có nhiều cây ô môi. Bữa đầu tiên đến thăm, anh vừa uống trà một mình vừa xem tụi con nít nhảy lò cò trước ngõ, lâu lâu nghe thấy tiếng me o giục và tiếng đáp lại thỏ thẻ “con dị lắm không ra tiếp mô”.

Rồi nhớ Huế của một ngày xa lắc, nắng vàng ươm khắp nẻo về. Bữa đó bên Vỹ Dạ có đám cưới to. Nhiều người mãi xuýt xoa “cô dâu đẹp dễ sợ, hèn chi cưới được chồng danh giá”. Anh học trò nghe xong cười chua xót “đẹp dễ sợ thiệt”. Ở xứ này thứ chi cũng dễ sợ, thứ chi cũng mong manh, ở xứ này “nắng còn buồn hơn mưa!”. Chàng trai Huế sau đó tốt nghiệp Quốc Học rồi rời đi biền biệt, qua tận trời Tây. Ngày đi, Huế đổ nắng chang chang, anh đem lá thư người yêu cũ ra hong, mấy dòng chữ trên tờ giấy thơm cứ run rẩy như sợ bị nhạt phai. Lá thư từ đấy theo anh đi mãi, thời thiếu nữ mơ mộng của cô gái Vỹ Dạ cũng theo đó mà đi xa mãi.

Ngót bốn chục năm sau, kẻ xa xứ tìm về quê nhà, tóc đã điểm hai màu và người đã qua nhiều hỉ nộ ái ố của một đời lận đận, lận đận kết hôn rồi li hôn, lận đận nuôi con khôn lớn rồi về quê sống một mình. Người đàn ông Huế lúc đi xa từng nuôi mộng mang cả Huế theo cùng nhưng quá nửa đời người thấy Huế rơi rụng gần hết nên nhớ quá, phải quay về tìm lại. Thứ đầu tiên ông tìm là bóng áo dài năm xưa. Nhưng ở xứ này đến đẹp cũng dễ sợ nên cuộc đời người đàn bà đẹp thường lắm truân chuyên. Con gái Huế từ thuở thiếu thời đã mơ nhiều đến chữ an yên, o cứ đi giữa cuộc đời phụ rẫy, cứ gặt khổ đau, mất mát rồi cuối cùng dừng lại trước cửa Phật, tìm an yên. Nhưng có người không chịu tin, cứ phải tìm đến nhìn lần cuối, rồi nhận về một trời thương nhớ.


Bình Tâm
 
Chỉnh sửa cuối:

thaisanhon

Thành viên tích cực
#18
Ðề: Lễ Vu Lan: Ai còn Cha mẹ... xin đừng thờ ơ!

Đọc xong bài này, trong lòng Em buồn và nhớ về Ba Mẹ ở quê quá! Xin cảm ơn đã chia sẻ bài viết này ạ!
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#19
Những giấc mơ tình cũ

Thỉnh thoảng, anh vẫn gọi tên một người nào đó trong mơ. Em cố lắng nghe và biết được đó là tên một loại hoa có màu tím ngắt. Loài hoa có ý nghĩa như một lời tự sự của tình yêu: “Xin đừng quên tôi”.


Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Anh chưa bao giờ kể cho em nghe về người con gái mang tên loài hoa tím ấy nhưng trong sân nhà mình, bát ngát một màu tím mênh mang. Anh nói anh yêu màu tím vì đó là màu của tình yêu chung thủy. Chỉ sau khi cưới nhau, chỉ sau khi đêm đêm được nằm gối đầu lên tay anh hay úp mặt vào ngực anh, em mới nghe những tiếng gọi thảng thốt như vậy.

Có điều gì đó không thể quên được của một mối tình phải không anh? Chẳng hề gì. Đó là nơi em chưa hiện hữu, là nơi của một miền ký ức xa xăm. Em nghĩ rằng, sẽ có một ngày nào đó, khi chúng ta ngồi bên nhau trước những khóm hoa tím lịm, anh sẽ nói với em rằng, có một người con gái mang tên loài hoa này đã đi qua đời anh… Khi ấy em sẽ mỉm cười hạnh phúc. Bởi vì em đã ở lại.

Và bây giờ, em đang cố tìm cách để anh đừng thảng thốt vì những cơn mê. Ai nói ở đâu có hoa, trái gì có thể giúp ngủ ngon, em đều lặn lội đến tận nơi để mang về cho anh. Ai bảo lại cá tôm nào giúp người ta khỏe mạnh, cường tráng, em đều cố tìm cho bằng được để mang về cho anh. Xúc động lắm nên mới nhìn em âu yếm như vậy phải không anh?

Thật ra thì tất cả chỉ là ghen đấy anh yêu ạ. Em ghen với người con gái trong giấc mơ anh nên muốn người ấy không hiện về khiến anh giật mình tỉnh giấc. Em muốn dù trong giấc mơ thì miền ký ức ấy cũng sẽ không trở về. Em nhớ có lần anh nói với em rằng, để quên người ta cần có thời gian. Vâng, em sẽ chờ đợi…

Nhưng dù sao thì em vẫn luôn tự hào rằng, người ấy đã ra đi, còn em thì ở lại. Và em cũng biết, ở lại trong trái tim ai đó, hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng…


Hạ Nguyên
 
Chỉnh sửa cuối:

xpro_123

Cựu Ban điều hành
#20
Ðề: Những giấc mơ tình cũ

Thanks much! Những giấc mơ thật đẹp, chắc ai cũng có! Ước gì sư tử bé bỏng nhà mình cũng vị tha như thế này...
 
Status
Không mở trả lời sau này.