Nhắm mắt!

#1
Nhắm mắt!



Tôi nhắm mắt lại giữa một ngày mưa tầm tã và se se lạnh. Thấy tiếng lách tách từ vô số những hạt nước bé tí teo giữa cái khoảng không xám trắng vời vợi kia trút ào ạt xuống bề mặt xi măng của góc phố nhỏ có hàng cây xơ xác đứng nép vào nhau với những cành lá khẳng khiu oằn xuống rũ rượi phía bên kia đường, thật lạ khi thứ nhịp điệu đều đặn kia lại dễ dàng thấm sâu vào trong tôi đến như thế, ngấm dần từ tốn như một cơn mưa ngâu rả rích giữa những ngày dài tháng 7 vậy.

Nhắm mắt giữa một cơn mưa, bên ly cafe đắng làm cho người ta như đang bước vào một vùng trắng xóa, nhẹ hẫng và miên man. Đôi khi người ta cần nhắm mắt trước một điều gì đó, để có thể cảm nhận chúng rõ hơn, và một cơn gió hiu hiu giữa một sáng chủ nhật tinh tươm nào đó cũng đáng để ta nhắm mắt vì nó.

Đôi khi ta nhắm mắt lại kèm theo tiếng thở dài, đó là khi ta muốn chối bỏ một hình ảnh nào đó quá sức chịu đựng của bản thân, thỉnh thoảng những đôi mắt giao nhau lại có thể gợi lên nhiều thứ mà chẳng cần đến ngôn từ, đến nỗi ta có cảm giác nếu cứ đối diện như thế ta sẽ vỡ thành hàng nghìn hàng vạn mảnh vụn nát tươm và không bao giờ còn có thể lành lặn lại được nữa. Vậy nên ta phải nhắm mắt lại và ngoảnh mặt đi!

Có khi nhắm mắt, ta thấy một ngày mưa rào rả rích buồn như góc phố chẳng bóng người qua, vậy mà thấy thanh thản biết mấy, trầm lặng biết mấy khi tiếng thở dài lẩn khuất đâu đó giữa những âm vang của con đường, của cành lá, của mái hiên dưới hàng tỉ những giọt mưa tung tóe. Nào phải đâu đang giữa lưng chừng một nỗi đau nào đó cơ hồ chẳng thể vượt qua…

Có khi nhắm mắt, ta thấy những ngày xưa vô tư cười nói, thấy những đôi mắt chân chất và những tình cảm đơn thuần, thấy cả những thứ vụng dại đáng yêu, những lòng bàn tay dễ dàng nắm chặt, những giọt nước mắt thỏa sức tràn ra mà chẳng có lấy một ý niệm nào cản ngăn. Nào phải đâu hiện tại toan tính, cố gắng đối diện giữa những đổi thay, giữa những nụ cười mà khuôn mặt buồn xo…

Có khi nhắm mắt, ta thấy một ngày quang đãng nắng mơn man dịu dàng, có cuộc hẹn cafe ở góc công viên với chúng bạn thân thương, và cười cười nói nói đến quên cả thời gian. Nào phải đâu những nhọc nhằn trên vai đang hành hạ từng bước chân…

Có khi nhắm mắt thấy ta đang bước giữa những thân tình trong con hẻm bé xíu dẫn vào ngôi nhà cỏn con có mảnh sân lát phiến đá vàng với con chó trắng đang quất đuôi chờ trước cửa, và thấy ba đang xem tivi, mẹ làm cơm, ngoại ngồi đó. Nào phải đâu đứng giữa biển người mà vẫn luôn tự hỏi ai đang thật sự chân thành?

Có khi nhắm mắt ta thấy từng khuôn mặt thoáng hiện ra, cười hiền và chìa tay về phía ta. Nào phải đâu phía trước chỉ còn lại một bóng lưng chuếch choáng…

Nhắm mắt lại và nghe đời trôi đi, những phút giây cũng sẽ lẳng lặng đi ngang qua mà chẳng cần lưu lại một điều gì. Những lúc quá mệt mỏi, tôi khẽ nhắm mắt lại, lắng hồn và bước qua những cơn mê…

(Sưu tầm)​

 

DucTran

Thành viên mới
#2
Đừng nhắm mắt !!! em ơi đừng nhắm mắt !!!

Cám ơn BNg - ThaoMy đã gởi truyện ngắn đến DĐ .

Gởi đến TM và DĐ bài nhạc "nhắm mắt" cùng thưởng thức ...

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nua-Hon-Thuong-Dau-Quang-Dung/IW6W080D.html

NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU
Sáng tác: Phạm Đình Chương.

Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ
Cho tôi gặp người xưa ước mơ
Hay chỉ là giấc mơ thôi
Nghe tình đang chết trong tôi
Cho lòng tiếc nuối xót thương suốt đời.

Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào
Em ở đâu? Anh ở đâu?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu.

Nhắm mắt chỉ thấy một .???. chân trời tím ngắt
Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất
Và tiếng hát và nước mắt.

Đôi khi anh muốn tin
Đôi khi anh muốn tin
Ôi những người ôi những người
Khóc lẻ loi một mình. ./.
 
Last edited by a moderator:

DucTran

Thành viên mới
#3
Ru ta ... Ngam ngui !!!

SEP24,2012 _ Thân gởi TM và ace thân iêu của DĐ XNC.



Ru Ta Ngậm Ngùi ...

Người yêu ơi, người yêu tóc xanh môi ngát hương hoa quỳnh, có trái tim nào đủ chứa cuộc đời này? Ta ở đâu, em ở đâu, sao cả đời tìm kiếm nhau chẳng thấy? Ta ở đây, em ở đây, mà sao bình yên vẫn chỉ là giấc mơ không nắm được bao giờ?

“Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí... Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu..”

Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình.

Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên

Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình

Xin người hãy gọi tên.

Phôi pha. Tôi gọi đó là phôi pha, người ạ. Một ngày tóc bạc da mồi vẫn mải miết kiếm tìm mình giữa cánh đồng cuộc đời hoang hoải. Tuổi đời trôi, năm tháng trôi, hồn nhiên pha phôi, tình yêu cũng trở nên nhòa nhạt trong gió mưa bão tố.

Người yêu ơi, người yêu tóc xanh môi ngát hương hoa quỳnh, có trái tim nào đủ chứa cuộc đời này? Ta ở đâu, em ở đâu, sao cả đời tìm kiếm nhau chẳng thấy? Ta ở đây, em ở đây, mà sao bình yên vẫn chỉ là giấc mơ không nắm được bao giờ?

Gọi tên tôi, người hỡi. Gọi tên tôi dù tôi chẳng còn lại tôi thuở trước. Tóc xanh nhạt màu, niềm tin ngây thơ tắt lịm. Gọi tên tôi dù mối tình ấy đã xa như chưa từng tồn tại. Gọi tên tôi, trong đêm này, trong cánh đồng mưa nhòa nhạt. Rồi người sẽ bỏ ta đi, nhưng ít ra ta vẫn còn nhận ra được chính mình.

Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn

Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm

Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng.

Thôi chờ những rạng đông.

Lãng quên, đơn giản thế thôi, người nhỉ? Một ngày thức dậy thấy mình phong rêu xanh ngàn, thấy mình như đá sỏi bên đường, nghe tiếng chân lại qua, tiếng lá vụn kêu rộn rạo.
Một ngày thức dậy, bình minh vừa qua, rạng đông đang tràn mà vẫn mơ về buổi sáng ngày mai tới. Một ngày thức dậy, đối mặt với ngày dài, thấy mình trong suốt như xác ve mùa đông. Bài hát cũ không bao giờ nghe được nữa. Gió đưa mây ngàn giăng kín cõi ký ức xa xôi.
Người bỏ cuộc tình mà đi, tim xưa vứt thành đá sỏi. Người để cuộc đời ở lại, lặng câm ta nghe mình chết mòn. Bàn tay trống vắng, không nắm cầm, không níu giữ, không giữ được người, không giữ được tình. Nước trôi xa, để lại bến bờ trơ cạn. Thời gian đi chậm, vệt rêu loang loang kín dấu chân mờ.
Đợi gì, chờ gì ? Trần gian im lặng thế. Đợi ai, chờ ai ? Giữa một cõi mênh mông. Người xưa đã xa, người nay chưa tới. Đứng trong nắng mơ về ban mai, ngập trong mưa mơ về mây xám.

Xin chờ những rạng đông

Đời sao im vắng

Như đồng lúa gặt xong

Như rừng núi bỏ hoang

Người về soi bóng mình.

Giữa tường trắng lặng câm.

Nói đợi, nói chờ giống như lời dối trá. Vẫn đợi, vẫn chờ giống như mình vẫn còn tin. Trong mưa và cánh đồng, dấu chân người vừa qua đã mất. Yêu thương, thương yêu như sóng cỏ dập dờn tạo nên bởi gió chẳng nắm được bao giờ.
Xoay xoay xoay, trái đất quay tròn. Xoay xoay xoay, kim đồng hồ đếm thời gian đều đặn. Xoay xoay xoay, vòng luân hồi của tự nhiên bất tận. Xoay xoay xoay, ta chậm chân bắt hụt bóng mình. Chỉ có mối tình cắt qua thành đường thẳng. Ta quay nhìn, chỉ còn thấy chiếc bóng sau chừng ấy tháng năm.
Xoay xoay xoay, trong đơn côi. Bốn phía là muôn vàn chiếc bóng.

Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày

Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi

Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời

Không chờ, không chờ ai

Trên dốc cầu nhìn xuống, đường phố trong đêm chia đôi hai luồng ánh sáng đỏ vàng. Người xuống, người lên, người đến, người đi, người về, người khuất. Ta lại thấy mình trong suốt như miếng kính đèn, say mê trong ánh sáng. Ta trôi.
Thành phố với những con đường chi chít cắt qua nhau. Bầu trời cắt thành muôn vàn mảnh vỡ. Thành phố với triệu triệu con người lướt qua nhau, dệt thành cuộc sống với muôn triệu nỗi buồn. Thành phố với những công trình đá và thép lạnh mặc năm tháng trôi dần, dửng dưng im lặng.

Ta cất một góc ký ức mình vào mảnh vỡ gạch đường, rồi không thể nào tìm lại được. Một ngày gió tạt qua, ném tất cả vào lòng đường, theo gió bay tản mát. Vụn vỡ rải như khói bụi kín trời. Cay mắt, đắng môi.
Thành phố với hàng triệu triệu con người, đưa tay vào là chạm. Bước chân vẫn hối hả lại qua, mở cửa phòng là thấy. Như cỏ giữa đồng, dửng dưng reo hát bên nhau.
Chờ và đợi, ta dối người. Không đợi, không chờ, ta dối mình, chắc vậy. Bốn phía con người, muôn vạn hình chiếc bóng. Đèn đường giăng mắc, ngân hà ánh sáng của vũ trụ bao la.
Chớp mắt, một ngày đã hết. Chớp mắt, một người đã xa. Chớp mắt, đêm tàn.

Như chiếc lá lảo đảo xoay trong gió, không thể nào ngừng rơi, người không đứng lại. Ta trôi qua muôn vạn bến bờ, không phải vì lãng quên mà vì ta chẳng thể nào ở lại. Để rồi, người và ta, muôn vạn ngày trong cuộc đời vẫn hỏi: Nếu người ấy trở về, có trách ta không? Để rồi, người và ta, mang nỗi hối tiếc mơ ảo này đi suốt cuộc đời.
Có thể, rời xa chẳng phải vì đã hết yêu thương. Có thể, chối từ chẳng phải vì không tình cảm. Người yêu tóc xanh môi hương hoa quỳnh, giấc mơ suốt một đời ta tìm kiếm, đừng ở lại.

Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đời

Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay

Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi

Xin ngủ dưới vòm cây...

Ngẫm sao, đời là mộng, vậy thì tình yêu chẳng qua là một giấc mộng nằm trong một giấc mộng. Trong giấc ngủ, ai cũng đơn côi cả thôi, người ạ. Chẳng ai chia sẻ được những giấc mơ. Vậy thì, người yêu tóc xanh môi hương hoa quỳnh, đừng ở lại. Hãy để ta mơ giấc mộng dài giữa trần gian, ủi an mình bằng tiếng sóng đời bất tận. Bài ca này, hương cũ xưa, đốt lên và tan biến, ngân dài những giai điệu chưa từng cất tiếng. Vang, vang.

Cuộc đời là mộng, vậy thì ta đã mơ ngay từ lúc bước vào đời. Giấc ngủ dài sau tiếng khóc. Ta đã mơ về cuộc tình này vào một ngày xưa cũ, dưới bóng của một vòm cây xanh ngắt. Giấc mơ về hạnh phúc, niềm tin, về em, vẻ đẹp cho ta cả đời gửi gắm tuổi thơ mình. Chỉ có những giấc mơ trẻ thơ mới đẹp được đến vậy.

Rồi người đi. Rồi tình mất. Rồi lụi tàn. Chỉ là một cơn tỉnh mộng.
Người bỏ đời đi như ngủ quên, người bỏ tình đi như đãng trí. Chỉ là ở một cõi nào đó, mộng tàn.
Mộng đến và đi, vốn là, không cách nào giữ được, cũng không cách nào nắm được.
Thành phố với những con đường cắt qua nhau. Mảnh vỡ của các khoảng trời. Âm vang đan xen hỗn loạn. Tiếng chim hót sớm mai và tiếng lá xạc xào trong gió chiều thổi tới. Mưa rầm rập, nắng chói chang. Giăng giăng tơ lưới. Bốn phía, chiếc bóng xoay tròn.
Người yêu tóc xanh, ta của một ngày thơ dại, giấc mơ dài trong bóng lá trượt vào nắng hoàng hôn. Lãng quên này, phai phôi kia, đơn côi và hối tiếc, như nắng lấp lánh sau tán lá, lịm dần.

Là thật hay là mơ, hay chỉ là một khúc tự ru giữa một cõi ngậm ngùi…

:6: Lam Thiên

P/s: Nếu cuộc đời chỉ là mơ… sao ta không ngủ đi. (để có những giấc mơ đẹp ?)

[YOUTUBE]EjJ9QtARUJU&feature=related[/YOUTUBE]​