Sông Hàn Đà Nẵng

Status
Không mở trả lời sau này.

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#1
Tôi lớn khôn trong vòng tay của mẹ.
Mang vào đời lòng hiền hậu của cha.
Mái nhà xinh bên dòng sông uốn khúc.
Nước vỗ về lời mẹ ru thiết tha.

Bờ sông Hàn suốt một thời tuổi dại.
Kết tình thân theo dòng nước lớn mau.
Tôi bơi lội trong dòng sông hạnh phúc.
Tưởng không bao giờ xa cách nhau.

Mối tình đầu gởi trên cành phượng vĩ.
Gió lao xao hòa điệu nhạc ve sầu.
Trên ghế đá ngồi nhìn chiếc lá rụng.
Sóng dập dồn đưa chiếc lá về đâu.

Đà Nẵng của tôi sông Hàn yêu dấu.
Thuở học trò mơ mộng một dòng sông.
Để mai này tuổi đời vừa đủ mạnh.
Sông đưa tôi vào biển rộng mênh mông.

Tôi xa sông đi vào vùng biển mặn.
Làm kình ngư ngang dọc khắp ngàn khơi.
Nhỏ bé lắm dòng sông Hàn dịu vợi.
Nhưng trong tôi thương nhớ biết chừng nào.

Và từ đó giã từ con sông nhỏ.
Xa quê hương ôm ấp một ngày về.
Ai đã từng làm học trò Đà Nẵng.
Mơ một lần tắm lại nước sông xưa.
Mơ một lần ôm hôn dòng sông cũ.
Sông Hàn ơi! thương biết mấy cho vừa...


(Sưu tầm).
 

ziz

Support
#2
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Xin cám ơn chị về bài thơ, và nhân đây cũng xin sưu tầm gởi đến tất cả các bạn những vần thơ về Đà Nẵng.

Đà Nẵng đó em !

Em ơi Đà Nẵng mua rồi đó
Gió đông về cuốn rối âu lo
Thu yêu dấu đang phai tàn úa
Cửa sông Hàn vắng những chuyến đò

Linh ứng kia, vòng bán nguyệt xa
Hướng về phố chiêu những hồn tà
Khách thập phương dạo cầu Thuận Phước
Ngắm bình minh lấp ló đỉnh Sơn Trà



Phố cổ

Trời khuya lấp lánh ánh sao đêm
Lồng đèn đỏ rực treo bên thềm
Ngôi nhà gỗ nhỏ xa thấp thoáng
Lữ khách thập phương thỏa nỗi niềm
Cầu Kiều xinh qua dòng sông nhỏ
Bao đôi uyên ương đứng tỏ tình
Gửi đèn hoa đăng lời nguyện ước
In trên phố cổ chuyện chúng mình.


Còn nữa.
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#3
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Cám ơn Bác Ziz những bài thơ trên!
Và cũng Thân tặng các ACE của diễn đàn, cùng đọc tiếp bài thơ sau...

Về Đà Nẵng.

Tôi về ngày gió cuốn
Đà Nẵng như muốn bay
Sông Hàn thuyền neo đậu
Ngũ Phụng cuốn rồng bay

Đường bay về như khói
Núi chúa bắt chân mây
Hội An chiều phố cổ
Cửa Đại biển liền mây

Tàu về trên đường sắt
Mây trắng vắt Mỹ Sơn
Thu Bồn con nước chậm
Phật Thệ kinh thành chăm

Một lần không như trước
Tôi thân phận lạc loài
Cầu mới qua sông cũ
Giữa dòng nước màu phai

Năm cầu trên sông nước
Dải đất tà áo bay
E ấp tôi tự hỏi
Tìm em bến nào đây...!

(Sưu tầm).
 

langvuon

khoai nướng
#4
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Xin cám ơn chị về bài thơ, và nhân đây cũng xin sưu tầm gởi đến tất cả các bạn những vần thơ về Đà Nẵng.

Đà Nẵng đó em !

Em ơi Đà Nẵng mua rồi đó
Gió đông về cuốn rối âu lo
Thu yêu dấu đang phai tàn úa
Cửa sông Hàn vắng những chuyến đò

Linh ứng kia, vòng bán nguyệt xa
Hướng về phố chiêu những hồn tà
Khách thập phương dạo cầu Thuận Phước
Ngắm bình minh lấp ló đỉnh Sơn Trà


____________________
Chả lo gỉ... chỉ lo giả :21::21:
Qui Nhơn ơi!

Quê hương tôi, cũng có một giòng sông
Tuy không đẹp như cửa Hàn Đà Nẵng
Những ngày xưa âm thầm bên biển vắng
Nhưng cũng nồng nàn chan chứa yêu thương

Tuổi thơ về trên cửa biển Qui Nhơn
Khi nắng sớm đang vờn bên cát biển
Những con thuyền rời xa bờ im tiếng
Cùng bạn bè tắm biển sớm.. lạnh run

Đã lâu rồi nhắc biển để nhớ nhung
Tuồi thơ tôi chỉ còn trong dĩ vãng
Biển tôi yêu bây giờ là xa vắng
Nhưng mãi trong lòng.. thương lắm.. Qui Nhơn..
 

ziz

Support
#5
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Về Đà Nẵng

Thơ : Nguyễn Xuân Hai

Đà Nẵng ngày về. Tôi đi với em
Đầu sóng bạc dậy trắng màu xanh biếc
Gió biển thổi, trôi bồng bềnh ngọn tóc
Em ngẩn nhìn mỗi con phố đi qua.

Nhịp cầu Đông-Tây nối liền nỗi nhớ
Cồn cát Tuyên Sơn nay hết lở, bồi
Phố biển về đêm bình minh - rực sáng
Sáng rạng áo em, óng ánh môi hồng.

Đêm từng đêm, chiếc cầu Quay mở cửa
Đón thuyền về cập lại cảng sông trong
Hàn Giang ơi! Tôi rưng buồn kỷ niệm
Nhớ bến đò xưa trên sông nước năm nào.

Em dừng bước trên cầu treo Thuận Phước
Ngắm sông Hàn, con nước chảy ra khơi
Con nước thủy chung ngàn đời ngọt-mặn
Dòng hợp lưu sông-biển trọn câu thề.

Chiều Tiên Sa nghe biển gào, sóng dậy
Sóng cảng Sâu, sóng dội tới cầu Rồng
Lên núi Chúa thăm Bà Nà thắng cảnh
Xuôi Nam Ô qua kỳ tích đường hầm.

Thương đèo Hải đã mấy đời tải nặng
Nhớ những ngày đông mây phủ Sơn Trà
Ngũ Hành Sơn suốt bốn mùa lộng gió
Tiếng chuông chùa vang vọng từ ngày xưa.

Em về sống với những ngày Đà Nẵng
Để từng đêm nghe tiếng sóng gọi triều
Để từng đêm em về qua phố mới
Tôi lặng nhìn một "kiệt tác giai nhân".

Đà Nẵng, tháng 03- năm2010.


[FLASH]http://tin180.com/wp-content/blogs.dir/13/files/2011/07/Kham-pha-tung-khoang-khac-du-lich-toi-Da-Nang_Tin180.com_001.jpg[/FLASH]
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#6
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Nhớ về Đà Nẵng!

Đi mang theo, Đà Nẵng sông Hàn.
Nên hồn mình, nước chảy mang mang.
Cám ơn Đà Nẵng, nuôi ta lớn.
Đã đến nỗi nầy, ta phải đi.

Ai hiểu ta chừ, bỏ bến sông.
Đà Nẵng ơi! chết điếng trong lòng.
Nước ra biển lớn, ta xuôi mái.
Nước về đại dương, ta lưu vong.

Thế rồi, ta ở bên trời biệt.
Trông vầng mây trắng, nhớ Tiên Sa.
Nhớ em khuya khoắc, rao bánh ú.
Còn ta, mưa lạnh cóng qua phà.

Đà Nẵng thời trung học của ta.
Bên ni sông qua phố học mà.
Nữ sinh thấy tội, hay han hỏi.
Ta thụt thà, nên chẳng được chi.

Ta từ An Hải qua thành học.
Bạn bè chọc quê ta, ê mầy.
"Mầy bên kia sông, ăn cá sống".
Ta buồn cho đến mãi hôm nay.

Nhớ ngày ta qua sông đi học.
Gánh dùm em gánh cá lên phà.
Em cám ơn, cười giòn mát bụng.
Ta mát lòng, mấy chục năm qua.

Thành phố buồn vui bên dòng sông.
Ta đi sầu tê tái bên lòng.
Ta đi lúc trời cùng đất tuyệt.
Bao mùa lá rụng, tưởng là xong.

Nghĩ tới, lòng buồn không ngủ được.
Tha hương quay quắt, buổi chưa về.
Nghe Đà Nẵng, dầm dề lũ lụt.
Bên nầy ta, bao nỗi thương quê…!


(Sưu tầm).
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#7
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Đà Nẵng trong tôi!

Tôi viết bài thơ gởi về Đà Nẵng.
Có còn chăng thành phố của bao giờ.
Thuở học trò tôi viết mộng thành thơ.
Thơ tôi đấy, sao buồn hơn nước mắt.

Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi thành phố cũ.
Những mái ngói xanh rêu.
Bức tường vôi loang lỗ.
Bài thơ xưa ghi dấu một phần đời.

Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi mơ ước tuổi hai mươi.
Bờ bến cũ, ngậm ngùi thân sỏi đá.
Tôi về đây, sông xưa, dòng nước lạ.
Ngó mây trời mà khóc tuổi hoa niên.

Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi cây đa cũ trong sân.
Nơi tôi đứng những chiều thu lá đổ.
Đừng hát nữa đa ơi, bài ca buồn vạn cổ.
Tấm thân gầy đau nhức nhối trong đêm.

Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi những giọt cà phê đen.
Ly rượu đắng cho môi đời bớt nhạt.
Khói thuốc bay như mây trời phiêu bạt.
Trên con đường nay đã đổi thay tên.

Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi bè bạn anh em.
Ai còn sống và ai đã chết.
Ai ở lại lao đao, ai phương trời biền biệt.
Giờ chia tay sao chẳng hẹn quay về.

Có còn nhận ra tôi không?
Hỡi ghế đá công viên.
Những mái lá che tôi thời mưa nắng.
Từ nơi đấy trong đêm dài yên lặng.
Tôi ngồi nghe sông núi gọi tên mình.

Có còn nhận ra tôi không?
Hay tại chính tôi quên...


(Sưu tầm).
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#8
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Mưa Đà Nẵng.

Cơn mưa buổi chiều mưa hoài không tạnh.
Bước xuống đò về qua Hà Thân.
Ngang nhà em lòng buồn rưng rức.
Đầu dầm mưa, lòng cũng dầm mưa.

Những ngày cuối năm mưa phùn gió bấc.
Dòng sông Hàn nước đục, lục bình trôi.
Bên kia phố có mắt hiền mộng mị.
Nụ cười em tôi lặng lẽ đi tìm.

Ngày em đi tôi nằm vùi không dậy.
Nghe mưa bập bùng theo vết xe xa.
Như nước đổ thương con đò xuôi ngược.
Lòng tan hoang mưa lạnh rét đôi miền...

(Sưu tầm).
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#9
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Đà Nẵng Xưa và Nay.

Con phố Đà Nẵng ngày xưa.
Hun hút nẻo dài ngút mắt.
Em về bên kia trầm mặc.
Nỗi nhớ trong lòng trào dâng.

Thương lắm những ngày gian khổ.
Vời vợi dòng sông mênh mang.
Tiếng gọi con đò xa vắng.
Dáng em vời vợi vầng trăng.

Bây giờ chiều sang bên ấy.
Đón em khi vừa tan tầm.
Mây giăng ngỡ ngàng con phố.
Dòng sông ngỡ ngàng cầu giăng.

Đà Nẵng, Đà Nẵng ngày nay.
Đã qua một thời khắc khoải.
Thành phố rộng dài mãi mãi.
Sắc hoa bừng nở trong tôi.

Đà Nẵng Tháng Ba trẩy hội.
Bạn bè khắp nơi tụ về.
Ta chờ em nơi cuối phố.
Tình yêu hạnh phúc dâng tràn...

(Sưu tầm).
 

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#10
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Góc phố biển Đà Nẵng.

Ở bên ni mãi nhớ về bên nớ.
Đà Nẵng ơi, tôi xa Người đã một nửa đời.
Ba mươi năm chưa một lần giáp mặt.
Thành phố tuổi thơ vẫn ôm tròn trong ánh mắt.
Nhớ con sông Hàn...
Mỗi ngày đưa em qua bên ni thành phố.
Bến đò tình tự nớ, bây chừ còn không?

Nhớ về một góc phố nghèo có biển bao che.
Những ngày mưa to nước tạt ướt hiên hè.
Đường trũng nước bì bõm đạp xe đi học.
Ngày gió lớn cát bụi tung bay mù cả đường về.
Nhớ hàng phi lao rì rào bên biển mặn.
Cát biển năm xưa tôi từng trộn nén.
Cùng với dã tràng tôi xây lâu đài cát trắng.
Vết chân em những chiều vang vọng nắng.
Đã qua đây, bàn chân em rất nhẹ.
Nhớ những ngày câu cá, tối đi lùng cua bắt ghẹ.
Sò huyết ngọt bùi hương vị biển xanh.
Nuôi lớn mộng lành hạnh phúc mong manh...

Có những dòng sông đi xa vẫn nhớ về bến cũ.
Có những loài hoa đứng buồn ủ rũ.
Mất màu rực rỡ vì thiếu ánh nắng của trời xanh.
Em biết không một màu áo thiên thanh.
Đi ba mươi năm vẫn nhớ dòng sông Hàn chung thủy.
Bến đò em qua những ngày xưa mộng mị.
Bờ vai em xanh nên tôi gánh đầy hương nhụy.
Khi suối tóc mây em sà ngang mặt biển.
Cho tôi che dấu giọt nước mắt hạnh phúc đầu tiên.

Đá hoa cương Ngũ Hành Sơn vẫn ngàn năm đứng đợi.
Chờ mong tôi về nghe tiếng vọng quê hương.
Núi Sơn Trà mặc áo quyện trong sương.
Biển An Hải Mỹ Khê sóng trùng khơi đang vẫy gọi.
Sông Hàn ơi, cảm thương Người vời vợi.
Bác lái đò đưa người con gái ấy qua sông.
Để tôi được gần em dưới mái trường yêu dấu.

Tôi biết nói gì với thành phố tuổi thơ.
Nói gì đây với thành phố mộng mơ.
Đã nuôi tôi lớn với cơm dưa muối mặn.
Ớt sả gừng cay đầu lưỡi vẫn đượm màu.
Em ở đâu? Chừ còn nhớ đến nhau?
Tình thứ nhất tuổi học trò ngây dại quá.
Mực tím trang thư nói thay lời tư lự.
Phan Châu Trinh ngôi trường cũ một khoảng đời.

Tôi đã về thăm Đà Nẵng.
Sao phố phường bây giờ xa lạ quá.
Không nhìn ra con đường cũ năm xưa.
Vườn nhà cũ chia lô thành ba bốn.
Đường ven biển đã thành xa lộ mới.
Những cây cầu hiện đại đã thay thế bến đò xưa.
Những tòa nhà cao cạnh tửu quán đu đưa.
Vỉa hè rộng đã hóa thân thành nơi hò hẹn.
Của những tình nhân, của em thơ và những cụ già.

Có phải chiếc đinh thời gian.
Đã đóng cọc tôi vào những tháng ngày cổ tích?
Mái dầm thuyền em nơi bến đò xưa ngày mưa rả rích.
Như mũi tên đã xuyên xâu chuỗi hột nhớ nhung ray rứt?
Nên Đà Nẵng trong trái tim tôi.
Vẫn là Đà Nẵng của ba mươi năm trước.
Của bến đò tình tự, của con đường cát bụi tuổi thơ.
Của góc phố nghèo gió bão những giấc mơ.
Nhưng đi mô rồi cũng nhớ về Đà Nẵng.
Dù bây chừ tôi ít dùng răng rứa ni tê.
Tuổi trẻ một thời thơ dại đê mê.
Có em tóc thề vương ngang chân trời cũ...

Đi lâu quá tôi nhầm ngày lộn tháng.
Chừ bên nớ mùa mưa hay mùa nắng hỡi em?


(Sưu tầm).
 
Chỉnh sửa cuối:

PhuongChau

Diễn đàn XNC
#11
Ðề: Sông Hàn Đà Nẵng.

Thành phố biển khơi.

Ta lại về với thành phố Miền Trung.
Một sớm Tiên Sa biển hồng trong nắng.
Mây tiên nữ bồng bềnh đợt sóng.
Hút mắt người thăm thẳm biển quê ơi.

Ta lại về với thành phố biển khơi.
Mơ hạt nắng rơi trên vai gầy em bước.
Tiếng còi vọng giữa một thời xanh biếc.
Dội đôi bờ dào dạt buổi chia xa.

Một thoáng Hải Vân bạc trắng sương mờ.
Gợi nhớ chiều thơ thi nhân hóa đá.
Đêm trải xuống những miền quê êm ả.
Liên Chiểu, Nam Ô, Cẩm Lệ, Ngũ Hành Sơn.

Một sớm ta về xuôi nước sông Yên.
Qua những Hòa Khương, Cẩm Bình, Cầu Đỏ.
Tre nghiêng bóng đôi bờ xanh ấp ủ.
Bao niềm tin cháy bỏng một mùa tươi.

Đà Nẵng ơi! Thành phố biển khơi.
Thành phố thênh thang những con đường lộng gió.
Đêm trăng xuống đáy Hàn Giang tình tự.
Cho Bạch Đằng Đông lay nhẹ Bạch Đằng Tây.

Một buổi em về trên góc phố mưa bay.
Nghiêng vành nón ướt nhòe câu thơ cũ.
Ta như gió chung tình lang thang trong lòng phố.
Nên yêu thương còn mãi đến bây giờ.

Đêm nay say trên đỉnh Bà Nà.
Ánh lửa cháy trong mắt em rực cháy.
Nụ hôn muộn sao tình thơ đến vậy.
Đà Nẵng ơi! Thức dậy một ngày thôi...

(Sưu tầm).
 
Status
Không mở trả lời sau này.