Chờ duyên
PN - An biết mình không ngán đàn ông, vì với Kha, An vẫn thấy tim mình rung lên dịu dàng lắm...
Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
An đã từng là người có chồng. Có yêu thương hẹn hò nồng thắm hẳn hoi. Có cưới xin tiệc tùng nhạc sống vang trời. Rồi về với nhau. Cũng như muôn vạn cặp vợ chồng khác, cũng cãi vã, cũng dịu êm, lạnh lùng, rồi nồng ấm. Và cứ thế. Để một sớm kia thức giấc dậy, An cứ cảm giác người nằm cạnh mình xa lạ quá. An đưa tay qua, sờ thử vào khuôn mặt ấy, sao bỗng nhiên không tìm thấy một nét thân quen nào. Nhớ lời người bạn nói “tình yêu lạ lắm, tự nhiên một sáng thức dậy, thấy hết yêu thôi, chẳng lý do gì”. An nghĩ, chắc giờ nó đang đúng với mình.
Chưa bao giờ An có ý nghĩ ra đi như lúc này, đi đâu chưa kịp hình dung. Chỉ cần xuống xe ở một nơi xa lạ nào đó, là đủ. Ý nghĩ đó cứ quay đi quẩn lại trong đầu, thôi thúc An phải đi. Một ba lô con con, vài bộ quần áo, một miền đất xa lạ chỉ có một mình. Cái hình ảnh mình đơn độc khi vừa xuống xe chấp chới trong đầu An, thôi thúc. An mang suy nghĩ ấy ra hét vào mặt chồng khi cả hai đang có trận cãi nhau chí tử. Chưa kịp nghe hết điều An nói, chồng An lao tới, tát thẳng tay vào mặt An, hai tiếng “đồ khốn”. Nhẹ hẫng.
An đi thật. Đi luôn.
Cái quán tạp hóa nơi thị trấn nhỏ này lúc nào cũng đông khách. An vốn hoạt bát, và dễ nhìn. Hôm qua thím Tư hàng xóm nói vọng sang “lấy chồng đi An, tính ở vậy miết sao, thằng Kha lui tới lâu rồi đó, nó là một đứa được, chưa vợ con”. An dạ nhẹ rồi lãng đi. Lấy chồng nữa ư? Sao nghe lạ lùng như thím Tư vừa nói chuyện ai, chứ chẳng phải nói chuyện mình.
An biết mình không ngán đàn ông, vì với Kha, An vẫn thấy tim mình rung lên dịu dàng lắm. An biết mình không ngán hôn nhân, vì chắc chắn sẽ có vui buồn đan xen nhau, ngọt ngào, và cáu gắt đan xen nhau, An hiểu. Nhưng cái cảm giác mình sẽ ở chung nhà hết đời này với một người xa lạ nào đó, đến cái nắm tay rồi cũng hóa ơ hờ, An sợ. Một nỗi sợ không thể lý giải. Thà một mình vậy. An sợ trong mình lại xuất hiện ý nghĩ ra đi.
“Lấy chồng đi, để già như thím, lủi thủi lắm”, thím Tư hàng xóm mỗi ngày lại nhắc điệp khúc ấy. Lần nào An cũng lảng đi “còn chờ duyên thím ơi”, An nói vui.
Ừ, thì chờ duyên.
Ai Nhân
PN - An biết mình không ngán đàn ông, vì với Kha, An vẫn thấy tim mình rung lên dịu dàng lắm...
Ảnh minh họa - Nguồn: Internet
An đã từng là người có chồng. Có yêu thương hẹn hò nồng thắm hẳn hoi. Có cưới xin tiệc tùng nhạc sống vang trời. Rồi về với nhau. Cũng như muôn vạn cặp vợ chồng khác, cũng cãi vã, cũng dịu êm, lạnh lùng, rồi nồng ấm. Và cứ thế. Để một sớm kia thức giấc dậy, An cứ cảm giác người nằm cạnh mình xa lạ quá. An đưa tay qua, sờ thử vào khuôn mặt ấy, sao bỗng nhiên không tìm thấy một nét thân quen nào. Nhớ lời người bạn nói “tình yêu lạ lắm, tự nhiên một sáng thức dậy, thấy hết yêu thôi, chẳng lý do gì”. An nghĩ, chắc giờ nó đang đúng với mình.
Chưa bao giờ An có ý nghĩ ra đi như lúc này, đi đâu chưa kịp hình dung. Chỉ cần xuống xe ở một nơi xa lạ nào đó, là đủ. Ý nghĩ đó cứ quay đi quẩn lại trong đầu, thôi thúc An phải đi. Một ba lô con con, vài bộ quần áo, một miền đất xa lạ chỉ có một mình. Cái hình ảnh mình đơn độc khi vừa xuống xe chấp chới trong đầu An, thôi thúc. An mang suy nghĩ ấy ra hét vào mặt chồng khi cả hai đang có trận cãi nhau chí tử. Chưa kịp nghe hết điều An nói, chồng An lao tới, tát thẳng tay vào mặt An, hai tiếng “đồ khốn”. Nhẹ hẫng.
An đi thật. Đi luôn.
Cái quán tạp hóa nơi thị trấn nhỏ này lúc nào cũng đông khách. An vốn hoạt bát, và dễ nhìn. Hôm qua thím Tư hàng xóm nói vọng sang “lấy chồng đi An, tính ở vậy miết sao, thằng Kha lui tới lâu rồi đó, nó là một đứa được, chưa vợ con”. An dạ nhẹ rồi lãng đi. Lấy chồng nữa ư? Sao nghe lạ lùng như thím Tư vừa nói chuyện ai, chứ chẳng phải nói chuyện mình.
An biết mình không ngán đàn ông, vì với Kha, An vẫn thấy tim mình rung lên dịu dàng lắm. An biết mình không ngán hôn nhân, vì chắc chắn sẽ có vui buồn đan xen nhau, ngọt ngào, và cáu gắt đan xen nhau, An hiểu. Nhưng cái cảm giác mình sẽ ở chung nhà hết đời này với một người xa lạ nào đó, đến cái nắm tay rồi cũng hóa ơ hờ, An sợ. Một nỗi sợ không thể lý giải. Thà một mình vậy. An sợ trong mình lại xuất hiện ý nghĩ ra đi.
“Lấy chồng đi, để già như thím, lủi thủi lắm”, thím Tư hàng xóm mỗi ngày lại nhắc điệp khúc ấy. Lần nào An cũng lảng đi “còn chờ duyên thím ơi”, An nói vui.
Ừ, thì chờ duyên.
Ai Nhân
Chỉnh sửa cuối: