Ðề: Đôi dòng tản mạn - Sáng Chớm Thu!

#22
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Phiên Khúc Mưa!

Phiên Khúc Mưa


Vẫn là những cơn mưa ào ào, xối xả như muốn rút cạn nguồn nước từ nền trời mờ đục, xa thăm thẳm... Vẫn là những tiếng sấm rền ì ầm, âm âm như vọng lại từ bến bờ nào xa xôi lắm... Vẫn là tiếng gió rít liên hồi, quơ đập xào xạc tàng cây đẫm nước trước hiên nhà, thảng hoặc một vài tia chớp lóe lên như muốn xé toạc nền trời... Vẫn là những âm sắc không thể nào thiếu, không trộn lẫn vào đâu được của một cơn mưa lớn đầu mùa...

Và – đằng sau tất cả những thanh âm ấy – nằm thật khẽ, thật êm ở một khoảng mơ hồ, khó xác định, giữa thực và hư là một thứ thanh âm mong manh, dịu nhẹ như tia nắng sớm của mùa thu, thuần khiết và trong suốt như giọt sương neo đầu cành buổi sớm mai – thanh âm của nỗi nhớ trong mưa – miên man, réo rắt dội về từ miền ký ức xa thẳm trong tôi.

Mưa… Một mùa mưa nữa lại bắt đầu!

Mưa ở Sài Gòn không có gì đặc biệt – đặc biệt chăng là những kỷ niệm gắn liền với mỗi mùa mưa. Đêm nay trời lại đổ mưa. Mưa rơi trắng xóa cả đất trời. Đứng trên tầng cao, ngước mắt nhìn ra khoảng không gian bao la trước mặt, không thấy gì ngoài một màu trời xám xịt và mờ mịt bụi nước. Để mặc cho gió thổi những hạt mưa lành lạnh quất nhè nhẹ vào gương mặt, vương đầy trên mái tóc, ký ức dẫn dắt tôi về với khung trời đại học, cái thời tuổi trẻ xa xưa hun hút những kỷ niệm ngây thơ, trong sáng, cái thời cùng nhỏ bạn đạp xe rong ruổi trên những con đường rợp bóng cây, để đầu trần lang thang đi dưới những cơn mưa bụi đầu mùa để hạt mưa li ti mát lạnh vương đầy trên mái tóc, nghe gió vờn quanh và nghe lòng lâng lâng một cảm giác thật khó nắm bắt, thật khó diễn tả...

Lùi về xa hơn nữa trong vùng ký ức là những cơn mưa tầm tã ở Nha Trang, miền thùy dương cát trắng yêu dấu của tôi. Không giống như những cơn mưa Sài Gòn, mưa ở đây không bất ngờ và cũng không chợt đến rồi chợt đi. Có ai đó đã ví rất hay rằng mưa Sài Gòn như một nàng thiếu nữ đỏng đảnh, hay giận hay hờn và thường hay nũng nịu, làm duyên. Chưa thấy ai làm phép so sánh ẩn dụ ấy với những cơn mưa ở miền trung, có lẽ bởi những cơn mưa ở đây hung hãn, dai dẳng và dữ dội quá.

Mưa rơi mù mịt cả đất trời, mưa rơi từ tờ mờ sáng cho đến khi thành phố đã lên đèn, đôi khi mưa rơi tầm tã suốt mấy ngày liền. Âm thanh tí tách, rả rích và buồn buồn ấy cứ vang lên đều đều tứ phía khiến cho ta có cảm giác như mưa sẽ kéo dài bất tận, triền miên và không bao giờ dứt. Có những ngày mưa rơi trắng xóa cả mặt sông, con sông Cái vốn hiền hòa là vậy, vào những ngày mưa bão lại trở nên hung hãn và mang dáng vẻ thật đáng sợ – mặt sông sủi bọt đục ngầu, nước từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về kéo theo từng mảng lục bình lớn nở đầy hoa tím, thân cây, gỗ mục và bất cứ thứ gì mà nó gặp trên dòng chảy rồi ầm ầm cuốn phăng ra cửa biển... Đã qua bao mùa mưa nắng, con sông ấy bây giờ đã khác xưa, mỗi khi trở về vẫn thấy thương thật nhiều dòng sông xưa mượt mà với bên lở bên bồi và một trời ký ức.

Đêm nay mưa Sài Gòn bỗng trở nên tầm tã và rả rích rơi khiến cho không gian cũng nhuốm màu ảm đạm. Tiếng nhạc buồn ở một quán cà phê nào đó theo gió mơ hồ thoảng tới lúc xa lúc gần làm cho lòng người cũng tự nhiên mềm lại.

Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi
Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi.
Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu. Ai khóc ai than hờ!
Vài con chim non chiêm chiếp kêu trên cành như nhủ trời xanh
Gió ngừng đi, mưa buồn chi, cho cõi lòng lâm ly…

Mưa! Mưa gieo vào lòng nỗi trống vắng mênh mông. Mưa khơi gợi và làm cháy bùng lên nỗi nhớ ngủ yên trong hun hút cõi hồn.

Mưa! Một mùa mưa nữa lại sắp qua đi. Một mùa mưa nữa lại lặng lẽ in bóng trong dòng suối hồn tôi. Tí tách rả rích buông vào hồn những niềm đau không tên. Tí tách rả rích thả nỗi nhớ nổi trôi trong vùng ký ức mênh mông...

Ngoài kia mưa vẫn rơi từng giọt đều đều, tí tách êm êm. Gió vẫn rít từng cơn vi vút. Tiếng nhạc trầm buồn vẫn thoang thoảng ngân nga, lúc xa lúc gần, bồng bềnh xen lẫn trong tiếng mưa rơi… Anh vẫn bước bên cuộc đời tôi, lặng lẽ và hun hút như mảnh trăng khuya neo giữa nền trời đêm thăm thẳm. Có khi nào anh chợt nhìn mưa rơi và nhớ, xin hãy thì thầm đôi tiếng – gọi tên nhau!
- Mùa mưa 2011 -​


[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8xMC8yMi85LzMvInagaMEOTM0NDViMmRlM2U3M2RmM2E3MWI3YmE1NGM0ZTZjM2EdUngWeBXAzfExpZW4ga2jDdUngmMgY2hp4WeBdUngBdSBcUIbaBxrBhIDF8TMOiWeBSBUaMO6eSBWw6JdUngLCBN4WeBqhWeBmggxJDDrG5oLCBUmUsICsaw4WeBdUngdWeBmmUsICgVsWpLC4dUngLnx8Mw[/FLASH]
 
Chỉnh sửa cuối:
#23
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Bất chợt Mùa Đông!

Bất chợt Mùa Đông!


Mùa Đông đến, đến êm đềm và thật nhẹ nhàng với làn gió se lạnh vi vút lướt nhẹ qua hàng cây, với màu trời mờ mịt hơi sương – dù nắng đã lên nhưng dường như vẫn chẳng chịu tan.

Mùa Đông đến với bầu trời tuyền một gam màu xám, những chiếc lá ngủ yên trên nhành cây khô chợt khẽ khàng trở mình thức giấc khi giọt sương đêm rớt nhẹ trên cành.

Mùa Đông đến cho bầu không khí se lạnh tràn về, cho những cánh chim di trú xoãi cánh mải miết bay trên nền trời đi tìm chỗ trú Đông.

Mùa Đông đến đem theo những bản nhạc da diết buồn về một mùa Giáng sinh an lành, về một mùa tuyết trắng xa xưa, dù ở đây chẳng có hạt tuyết nào rơi nhưng cái lạnh của nó vẫn làm buốt giá lòng người khi những khúc nhạc Giáng sinh bất chợt ngân vang ở một quán nhỏ bên đường.

Đông se sắt về theo áng mây
Hương xưa ngày cũ vẫn tràn đầy
Thoảng nghe trong gió hồn thu thảo
Tiếng buồn rơi rụng cuối chân mây…​

Mùa Đông! Mùa Đông ôm choàng lấy vạn vật và muôn loài trong cái lạnh hanh hao, trong nỗi buồn man mác cố hữu tự muôn đời: ‘‘Đêm đón Chúa Hài Đồng trong máng cỏ, Ta đón Người từ muôn cõi xa xăm!’’. Đêm Giáng sinh lang thang trong dòng xe cộ liên tục đổ về từ muôn hướng, bất chợt tôi thấy mình lạc lõng, lạc lõng giữa không khí lễ hội bao bọc ở xung quanh, lạc lõng giữa chốn đông người – như chiếc lá trôi ngược giữa dòng nước mênh mông bạt ngàn những sóng... Bỗng nhiên lời bài hát “Hỏi người còn nhớ đến ta?”của Hoàng Thi Thơ vang lên trong tôi quay quắt cùng nỗi nhớ: “Hỏi vì sao đông buồn mưa tuôn lạnh giá, hỏi vì sao mây ngàn bỏ núi bay xa, hỏi vì sao thu vàng mùa thu đổ lá, và hỏi tại sao thế giới đông người em chỉ thấy riêng anh...”

Tôi đã đi qua bao mùa Đông trong cuộc đời, những mùa Đông xa xưa của một thời niên thiếu, với gió bấc se lạnh bên hàng dừa phơ phất gió, những buổi chiều ướt sũng mưa bên bếp lửa nhen vội lúc cuối ngày, và những mùa Đông xa nhà với trống vắng ngập lòng của một thuở trên ghế giảng đường:

Tháng Đông ta về mưa ướt phố
Cư xá xanh xao ánh đèn vàng
Lòng xưa, buổi cũ, chiều Đông xám
Nghe đến muôn trùng tiếng dế than
(Hương Trà)

Mỗi năm mùa Đông lặng lẽ đến và nhường chỗ cho mùa Xuân theo trình tự thời gian – đến êm đềm, thanh thoát và ra đi trong sự nhẹ nhàng khi thời khắc giao mùa đã điểm – chẳng có ranh giới rõ rệt, chẳng có sự khác biệt đáng kể nào. Chỉ biết rằng một sớm mai thức giấc, thấy trời dường như bỗng xanh hơn, gió thổi hắt hiu nhè nhẹ kèm theo tiếng chim hót lảnh lót ở đầu cành, nắng dường như bỗng vàng hơn trên những chồi cây mới ngày hôm qua còn ẩn sâu trong nách lá, những nụ hoa sau một đêm ướp đẫm hơi sương đã kịp nở bung cánh biếc, lộng lẫy đong đưa trong gió sớm, trước cảnh sắc mới lòng lúc ấy mới chợt ngẩn ngơ: “Ồ mùa Xuân đã đến rồi sao!”, đơn giản thế thôi – như trời luôn song hành cùng với đất, như bạn luôn có mặt quanh tôi, như anh luôn bên em trong cuộc đời này.

Tôi viết về mùa Đông khi ngọn gió thời gian đã thổi bạt mùa Xuân về tự bến bờ nào. Tôi viết về mùa Đông khi ngoài kia là nắng Hạ chói chang, cũng đơn giản thế thôi – tôi viết về ngày hôm qua trong thời khắc của hôm nay – khi cảm xúc bỗng dâng cao và bất chợt ùa về, khi bầu trời mùa Hạ một sớm nào đó bỗng bất chợt mang đậm những sắc thái của một ngày Đông, khi sau phút lắng lòng bỗng bất chợt da diết nhớ đến ánh mắt của một người, bất chợt như khi ai đó khẽ khàng lướt ngang qua đời mình – chỉ là những phút giây bất chợt thế thôi, bất chợt đến và bất chợt đi, để rồi biết rằng sau những phút giây ấy, lòng chẳng bao giờ có thể bình yên, có thể nguôi quên – dù chỉ là những vui buồn bất chợt… của một mùa Đông!

- Viết cho mùa Đông 2011 -
 
#24
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Mưa Tháng Sáu

Mưa Tháng 6



Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt, trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa…” Ai đó lạy trời mưa mong phong kín nẻo về, để níu giữ một chút tình mong manh, còn tôi, tôi yêu lắm nhưng cũng sợ lắm những ngày mưa rơi. Chiều nay Sài Gòn lại đổ mưa, những cơn mưa mùa Hạ – bất chợt đến, bất chợt đi – để cho lòng thảng thốt! Tự bao đời nay, những cơn mưa bao giờ cũng làm cho lòng người hoài cảm, và mềm đi trong nỗi xót xa, trong những suy tư, hoài niệm của cuộc đời...

Lâu lắm rồi tôi mới trở vào đây, thăm căn nhà Facebook thân thương chứa đầy bao nhung nhớ, với tiếng nói, câu cười, lời sẻ chia, đùa giỡn của bạn bè – hòa lẫn cùng nỗi nhớ của riêng tôi. Và ngoài kia trời đang mưa tầm tã, tự hỏi lòng làm sao bôi xóa, làm sao có thể quên đi những dấu ấn mà cuộc đời đã buông xuống trong tôi – êm ái và nhẹ tênh như những giọt mưa đang rớt rơi, trắng xóa ở ngoài kia: “Có khi mưa ngoài trời, là giọt nước mắt em, đã nương theo vào đời, làm từng nỗi ưu phiền...”

“Ta không muốn đóng đinh cuộc đời mình trên cây quá khứ, nhưng đôi lúc ta vẫn cần những ký ức, cho dù buồn đau, để hành trang trên đường đời của ta ngoài những nụ cười, còn có thêm những giọt nước mắt...” Đọc lại câu nói này của anh Arwin Tran, tự nhiên thấy sao mà đúng! Suy cho cùng thì cuộc đời của mỗi con người cũng tựa như là một bản nhạc – bên cạnh nốt thăng bao giờ cũng có những nốt trầm. Với người này, cuộc đời ấy có khi là một bản nhạc vui, với những nốt thăng trải dài như vô tận, nhưng với người kia thì cuộc đời ấy có thể lại là một khúc nhạc buồn, với những nốt trầm triền miên không dứt, như những đợt sóng trào “phủ lấp đời nhau”…

Tôi đã sống, đã đi qua, đã đứng ở bên kia con dốc của cuộc đời, ngoảnh lại sau lưng và trước mặt – sao vẫn là một khoảng trống mênh mông, sâu hun hút và khó định hình – chẳng biết đâu là bến và bờ nào để cho tôi ngơi nghỉ? Điều làm được thì bé như hạt cát, ước mơ và những hoài vọng thì xa hun hút, như nỗi nhớ lặng thầm ở tận cuối chân mây. Sức đã mỏi, tinh thần đã mệt và niềm tin đôi khi chỉ còn là một dấu chấm hỏi ở trong lòng, sao có thể bước tiếp trên con dốc cuộc đời – cho hôm nay và cho cả những ngày xa nữa ở mai sau? Thôi thì hãy cố tự nhủ lòng: “Ru đời đi nhé, cho ta nương nhờ lúc thở than, chân đi nằng nặng hoang mang, ta nghe tịch lặng rơi nhanh, dưới khe im lìm…”

- Viết cho những ngày mưa tháng 6/2012 -​
 

quaidan

Cựu Ban điều hành
#25
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Mưa Tháng Sáu

“...ngoảnh lại sau lưng và trước mặt – sao vẫn là một khoảng trống mênh mông, sâu hun hút và khó định hình – chẳng biết đâu là bến và bờ...”
... như những nốt nhạc du dương, thanh thoát, sâu lắng, nhẹ nhàng, "Mưa Tháng 6" làm nỗi nhớ trong trái tim tôi bồi hồi thổn thức, ... ngoài kia trời vẫn đang mưa ... nước mắt em hay là nước mắt tôi ?! "Tháng sáu trời, mưa trời mưa không dứt ..."
[YOUTUBE]uFntXSCgEQE[/YOUTUBE]​
 
#26
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Cung Đường Xưa!

Cung Đường Xưa!



Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em. Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím. Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em. Gót chân đôi khi đã mềm, gọi buồn cho mình nhớ tên…”

Sáng – không gian tĩnh mịch và mờ hơi sương, thành phố uể oải vươn mình thức tỉnh sau giấc ngủ dài. Tiếng nhạc trầm buồn, nhẹ nhàng ở ngôi quán nhỏ bên đường theo gió ngân nga, vi vút, phủ đầy khắp không gian, làm dậy lên trong tôi nỗi cồn cào, day dứt và buồn mênh manh – như sắc trời xám ngắt ở ngoài kia. Những lời ca như từng con sóng nhỏ, miên man, réo rắt xô bờ, dội vào nỗi nhớ sâu thẳm ở trong tôi: “Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em. Gió ơi gió ơi bay lên để bụi đường cay lòng mắt. Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em. Áo xưa chưa quen phong trần đợi mùa thu vàng áo thêm…”

Trời ì ầm xoay vần mây đen để chuyển mưa, sao tôi chẳng thể chuyển những cảm xúc cô đặc ở trong lòng thành giông, thành bão hay thành mây, thành gió để cuốn trôi đi những lụy phiền. Tôi còn nhớ lời một nhà hiền triết có khuyên rằng: “Nếu cuộc đời tặng bạn một cú đá, hãy để nó đá bạn văng về phía trước!”. Chẳng hiểu là tôi có đang văng về phía trước nữa hay không, chỉ thấy hồn đã nhuốm vàng tựa như chiếc lá, hao gầy và mong manh, một sớm cuối thu bỗng lặng lẽ rời cành, khẽ khàng và nhẹ tênh như một tiếng thở dài! Đôi lúc nhìn vào gương, bắt gặp một đôi mắt “buồn như muôn năm cũ” đang lặng lẽ nhìn mình, ánh nhìn ấy bất chợt làm tôi thấy nao người – cái cảm giác se thắt lòng như một hôm đang chạy xe trên phố, bỗng lặng đi trong bồi hồi thổn thức vì giọng nói của người xa lạ đậu kế bên – những âm sắc sao quá đỗi thân quen, giống y như chất giọng của một người!

Sáng nay chạy xe trong làn gió sớm hắt hiu, hồn ngập tràn bởi bao cảm xúc, vì lời ca hay vì trên cao kia bầu trời vẫn không ngừng vần vũ, chẳng đủ sức tạo mưa nên thỉnh thoảng lại vọng về những âm thanh ì ầm dai dẳng như tự bến bờ nào xa xôi lắm! Như một sự thôi thúc không ngừng và giục giã, tôi bất chợt vòng xe để chạy trên con đường đôi có hàng phượng vĩ xanh um thật lớn, con đường mà mỗi sáng trước đây tôi vẫn thường hay đi dạo sau khi đưa cô con gái nhỏ đi học – như một thói quen đáng yêu và bình dị – để ngắm nhìn những hoạt động của một ngày mới an lành và sống động ở quanh tôi.

Hôm nay con đường bỗng trở nên im ắng và vắng lặng khác thường, có lẽ bởi màu trời xám đục và những tiếng sấm ì ầm không ngừng cảnh báo đã làm cho mọi người ngán ngại không muốn ra đường. Vầng mặt trời bị mây đen che phủ cũng không còn đủ sức để ánh lên những tia vàng rực rỡ đón chào buổi bình minh, cảnh sắc ấy chợt làm tôi nhớ đến câu thơ: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!”. Con đường thường ngày đông vui là thế, hôm nay khi chỉ có mình tôi, bỗng trở nên dài rộng thênh thang, vắng lặng tựa hồ thu và buồn hiu hắt như giọt nắng cuối ngày.

Từ ngôi quán nhỏ bên đường những lời ca trầm đục, da diết của Khánh Ly càng như kéo dài thêm cái miên man, réo rắt, chơi vơi và vụn vỡ của hồn người: “Đôi khi ta lắng nghe ta, nghe sóng âm u dội vào đời buốt giá, hồn ta gió cát phù du bay về... Đôi khi trên mái tình ta nghe những giọt mưa, tình réo tình âm thầm, sầu réo sầu bên bờ vực sâu... Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè, giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê. Từ một ngày tình ta như núi rừng cúi đầu. Ôi tiếng buồn rơi đều, nhìn lại mình đời đã xanh rêu...”
(Sáng chớm Thu 2012)​
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?OC82Mi84NjI1M2M5MWNkZGY2YjA3MjFjOGVmNjVkYWY3NGQzYi5cUIbaBmUsICDN8Q2hp4WeBdUngBdSBcUIbaB4WeBdUngZdCBcUIbaBw6xdUngaCBxdWEgmUsICGjhdUng5F8VGjDoWkgSMOyYXx8MQ[/FLASH]​
 
#27
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!

Màu Của Đêm

Đêm! Đêm tĩnh mịch và thật buồn! Đêm sâu hun hút và như không có điểm tận cùng. Ngồi một mình giữa lòng đêm, không gian xung quanh yên vắng đến lặng người – không tiếng gió lùa, không cả tiếng xào xạc của nhành cây quét nhẹ bên hiên nhà, không tiếng ì ầm của xe cộ hay những âm thanh của cuộc sống như thường ngày, vạn vật dường như đã ngủ say trong lòng đêm bất tận.

Đêm có màu gì nhỉ, đêm thật sự có sắc màu không? Đã bao lần rồi tôi tự hỏi mình câu hỏi ấy và những lúc yên lặng một mình trong đêm, những khi âm thanh của ngày chùng xuống thật thấp, nhường chỗ cho sự yên ắng tĩnh mịch của bóng tối ken đặc ở xung quanh, tôi thật sự tin rằng đêm có sắc màu – những sắc màu lung linh, huyền ảo và đa dạng chứ không đơn thuần chỉ là một màu đen u buồn và ảm đạm như lâu nay người ta vẫn nghĩ và vẫn gán cho màn đêm...

Đêm có màu của bình yên, của tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng bên hàng dừa phơ phất gió, của tiếng mái chèo khua nước ở ven sông và ánh đèn soi loang loáng quét trên tường nhà tạo thành từng mảng sáng tối lung linh. Hình ảnh và những âm thanh ấy đã một thời song hành cùng với tuổi thơ tôi, trở thành ký ức thân quen, thành nỗi nhớ in sâu ở trong hồn. Có lần về thăm nhà, nằm nghe tiếng sóng vỗ rì rào và những âm thanh vọng lại trên sông, tôi bỗng thấy như thiêu thiếu một cái gì đó, một điều gì đó mơ hồ trong xa xôi, sâu thẳm và rồi tôi chợt nhớ đến âm thanh của tiếng mái chèo nhịp nhàng khua nước, của tiếng gõ đập chan chát bên mạn thuyền của những người soi đêm, cái nghề xưa cũ ngày nào ấy không hiểu sao mấy năm sau này bỗng tự nhiên biến mất, làm mất đi một hình ảnh đẹp, một ký ức, một nỗi nhớ vốn rất đỗi thân quen của quê nhà…

Đêm có màu của tình yêu thương, của lời ru ngọt ngào thoảng đưa bên cánh võng, của bàn tay mẹ dịu dàng đặt nhẹ lên trán tôi chiếc khăn mát lạnh giữa đêm hè oi bức để làm dịu đi cơn sốt của những ngày thơ ấu xa xưa. Và khi tôi đã lớn khôn, bàn tay ấy vẫn lặng lẽ áp nhẹ lên trán tôi những đêm khuya mỗi khi tôi trở bệnh, mỗi khi tôi về thăm nhà. Trong cái nhìn của mẹ, tôi biết mình mãi còn thơ dại, mãi còn là một đứa trẻ với những ngu ngơ thuở thiếu thời. Tình yêu mẹ dành cho chị em tôi muôn đời vẫn thế – không thuyên giảm và không bao giờ thay đổi. Mẹ sẽ mãi chở che, bảo bọc khi cuộc đời làm cho tâm hồn những đứa con của mẹ âu sầu, mệt mỏi. Mẹ sẽ mãi mở rộng vòng tay chào đón chúng tôi trở về bên mẹ khi cuộc sống ngoài kia làm cho các con của mẹ mỏi gối, chồn chân...

Đêm có màu của sự hy sinh, của nỗi âu lo, của giọt mồ hôi cơ cực chảy dài trên trán khi gánh nặng của cuộc mưu sinh đè nặng lên đôi vai mẹ những nhọc nhằn. Tôi vẫn còn như nhìn thấy ánh đèn vàng thấp thoáng bên gian hàng nhỏ nơi bờ sông mỗi tối, bóng dáng mẹ hao gầy cặm cụi đong đếm từng lít xăng, từng bao thuốc lá, từng món hàng nho nhỏ nuôi chúng tôi ăn học. Làn da mẹ mỗi ngày một xạm đi vì nắng gió, bàn tay mẹ mỗi ngày một chai sần thêm vì tiếp xúc với đá lạnh lâu ngày, tôi thấy lòng se thắt trong nỗi xót xa, quyết tâm trong tôi, tình thương dành cho mẹ trong tôi cũng âm thầm lớn dần cùng năm tháng...

Đêm có màu của nỗi đớn đau, của những giọt nước mắt ngậm ngùi, xót xa rơi trong tận cùng nỗi nhớ, khi tâm hồn mãi phiêu du trong những suy nghĩ miên man về cuộc đời, về nhân tình thế thái, khi trái tim vẫn âm ỉ một niềm đau nhức nhối... Đêm có màu của ánh mắt xót thương, có nỗi lòng bao la của mẹ, của khoảnh khắc mẹ thắt lòng chứng kiến phút giây con sống thật với lòng mình, khi con vô tình để cho nỗi buồn rụng rơi, khi trái tim con rung lên những cung bậc của niềm đau và khi đôi mắt con vội lảng tránh ánh nhìn của mẹ – xót xa, đau đáu và tràn đầy những thương yêu…

Những ngày mưa bão ở Sài Gòn, cơn dông lớn làm cây đổ khiến cho cả khu phố ngập chìm trong bóng tối, những ánh nến le lói được thắp lên, tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, mờ mờ ảo ảo như sương khói, buồn như một miền quê. Tôi gọi điện về nhà cho vơi đi nỗi nhớ, nghe mẹ kể về mình, cuối cuộc trò chuyện giọng của mẹ bỗng trở nên nhẹ hẫng và nghẹn lại ở đầu dây bên kia: “Con ơi, con nhớ lưu ý đến sức khỏe, đừng để phải nằm viện nữa nghe con!”, tôi nghe lòng se thắt và chao đi theo cơn gió lớn của cơn mưa tầm tã ở ngoài trời. Ôi lòng mẹ, mẹ của tôi – lá vàng xót thương cho chiếc lá vẫn còn xanh ở trên cành! Tôi hạnh phúc vì mình may mắn vẫn còn có mẹ ở bên đời. Tôi hạnh phúc vì khi đêm xuống trái tim vẫn cảm nhận được đủ những sắc màu, vẫn rộn ràng đập những nhịp tin yêu vì ở phương trời xa xôi kia, tôi biết ánh mắt của mẹ vẫn lặng lẽ, âm thầm dõi theo tôi, mỗi ngày - với tràn ngập những yêu thương.

(Viết cho Mẹ thân yêu, người luôn ở bên cđ tôi! 07/2012)


 

DucTran

Thành viên mới
#28
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG
Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi

Có những niềm riêng lệ vương khoé mắt
Như cây sau mưa lóng lánh giọt sầu
Có những niềm riêng làm tim thổn thức
Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười…


Tôi nhìn ra tôi, cô lẻ, ngơ ngác và mỏi mòn. Tôi nhìn ra tôi, một mình, phải chăng đã già nua, cũ kĩ?

Này đoá hoa thường xuân mướt lạnh trong đêm, này ngọn gió vi vu suốt đời chẳng mệt, này những vui buồn của năm tháng cạn khô có giống như tôi hay không - cô đơn trong đêm và ngồi nghuệch ngoạc những con chữ khát? Này ai đó ơi, có biết rằng tôi đang muốn sẻ chia, muốn trò chuyện, muốn một cái nắm tay thật ấm khi ngoài kia bóng tối bao trùm hết thảy?

Đó là những ngày sầu đông co ro nơi dốc gió, run rút heo may, răng rắc mưa bụi. Đó là những ngày lạnh lẽo, tôi mơ cho mình những ngày rực nắng, hát ca. Là những ngày mệt mỏi, cũ xèm sợi tóc, tôi muốn phơi bạc tuềnh toàng những nỗi niềm dồn nén trong tôi. Nhưng không có ai cả. Chỉ có đêm vần vũ những con gió mải miết lang thang. Chỉ có những niềm riêng dội lên rồi khoét sâu vào nỗi cô độc.


Cuộc đời vẫn chỉ một mình tôi. Ngu ngơ !!!

Và rồi niềm vui thoáng qua, nỗi buồn ở lại, tôi đã quen thuộc với những ngày bầu trời chỉ một sắc hư không. Rất lâu rồi tôi không chiêm bao để mơ cho mình những ngày ngập tràn bóng nắng. Rất lâu rồi, tôi chỉ ngóng chờ một mình, "bình yên như kiếp đá" rêu mòn.


Có ai đâu để tôi yêu thương và trách móc. Có ai đâu để lòng như những thanh âm, lúc trầm, lúc bổng. Có ai đâu để nghe tôi giãi bày, sẻ chia. Vả lại, làm sao có thể nói hết những niềm riêng trong cuộc đời này?

Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Đâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời
Ôi nỗi sầu buồn chất ngất
Như một ngày, như mọi ngày, như vạn ngày không thấy đổi thay…

Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi, này nỗi sầu buồn chất ngất, này những cô đơn gần như hơi thở, những nốt nhạc hoà vào đêm, cay xè, mặn chát. Có phải cuộc đời này rộng lớn quá nên người ta chẳng thể chạm vào nhau dẫu đơn giản chỉ là những nỗi buồn nho nhoi ? Có phải cuộc đời này rộng lớn quá nên dẫu chạm vào nhau rồi vẫn không thể đi hết được những nỗi niềm trong nhau ?

Hay lòng người quá nhiều trắc ẩn, quá nhiều ưu tư ? Hay vì cuộc sống vốn thế, cô đơn như một phần của nhân mệnh ?
Rộng rãi những tháng năm, tôi đi về con đường mòn tê lối cũ. Con đường không ai, bụi đường hoe mắt. Con đường bàng bạc dấu chân ai. Có những niềm riêng qua rồi, không muốn nhớ, không muốn xót xa. Có những niềm riêng một đời im lìm mãi mãi, chẳng thể giãi bày. Lại có những niềm riêng vẫn bỏng cháy ước muốn một ngày được nói ra, thảnh thơi…

Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Như sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn, nuôi ta đợi chờ
Có những niềm riêng một đời giấu kín
Như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút… ngậm ngùi…


Tự nhiên hoảng sợ khi nghĩ tới một lúc nào đó, mình tỉnh dậy, soi gương và thấy tóc bạc trắng. Tự nhiên giật mình khi tưởng tượng vào một buổi sáng nào đó, toàn thân mê mệt, nhìn ra kia không thấy mặt trời, "không thấy loài người nói tiếng yêu thương." Tự nhiên ngậm ngùi, nuối tiếc vì vẫn có những niềm riêng một đời câm nín, chưa nói cùng ai khi từng phút giây trôi qua, thời gian vỡ vụn vỡ...

Này cuộc đời đa mang ơi, ta vẫn chưa sống trọn vẹn những tháng năm này.

Này mặt trời cuồng nộ tim tôi ơi, tôi vẫn mong có một ngày đứng đối diện với người và hát ca cùng đồng loại.
Này những người tôi yêu thương ơi, tôi vẫn yêu, vẫn thương tất cả. Và người ơi, tôi vẫn yêu người dẫu thân tôi đã mệt mỏi kiếp này.
Tin yêu là có thật, này những niềm riêng kia ơi, tôi vẫn mong có một ngày được nói hết…

Chỉ cần chạm thêm một chút vào nhau nữa thôi, những niềm riêng héo mòn kia sẽ trở thành những niềm chung hạnh phúc. Chỉ cần nhích dần về phía nhau thêm một chút, một chút nữa thôi thì thế giới này sẽ vơi bớt cô đơn.

Chỉ cần một chút nữa thôi ...
DM
 
#29
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!

CÓ NHỮNG NIỀM RIÊNG

Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi


Có những niềm riêng lệ vương khoé mắt
Như cây sau mưa lóng lánh giọt sầu
Có những niềm riêng làm tim thổn thức
Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười…
Hi anh Duc Tran!

Một bài viết rất hay cho một bài hát rất hay, không biết anh là ai nhưng xin cám ơn anh rất nhiều vì đã post vào topic của TM bài viết này. "Có những niềm riêng" một bài hát đầy tâm trạng, đầy vụn vỡ của Lê Tín Hương mà TM rất thích và thường hay nghe!

Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Như sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn, nuôi ta đợi chờ
Có những niềm riêng một đời giấu kín
Như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút… ngậm ngùi!


"Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi, này nỗi sầu buồn chất ngất, này những cô đơn gần như hơi thở, những nốt nhạc hòa vào đêm, cay xè, mặn chát. Có phải cuộc đời này rộng lớn quá nên người ta chẳng thể chạm vào nhau dẫu đơn giản chỉ là những nỗi buồn nhỏ nhoi? Có phải cuộc đời này rộng lớn quá nên dẫu chạm vào nhau rồi vẫn không thể đi hết được những nỗi niềm trong nhau?
Hay lòng người quá nhiều trắc ẩn, quá nhiều ưu tư? Hay vì cuộc sống vốn thế, cô đơn như một phần của nhân mệnh?"

[YOUTUBE]2Nunr8fX8Rg[/YOUTUBE]​
 

DucTran

Thành viên mới
#30
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Mưa Tháng Sáu

Mưa Tháng 6



Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt, trời không mưa, anh cũng lạy trời mưa…”

Riêng tôi tôi vẫn thích " Sáu tháng trời mưa, trời mưa không dứt, trời không mưa tôi cũng lạy trời mưa... "
Thân
 

DucTran

Thành viên mới
#31
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!

"không biết anh là ai nhưng xin cám ơn anh rất nhiều vì đã post vào topic của TM"

"""Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai?
Mà yêu quá đời này. """

TCS
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=3KiQ3CPOuX

Thân mến. Chúc vui.

 

lightwind

Cựu Ban điều hành
#32
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!

Chiều chiều nhìn về chân mây
Trong tim chợt nhói tràn đầy quê hương
Chim kêu mỏi cánh trên đường
Quê hương hai chữ vẫn thương từng ngày

Xem lại những hình ảnh của gia đình Xuất Nhập Cảnh, những dòng tâm sự chia sẻ. Trong tôi chợt sống lại những hình ảnh ngày xưa ấy. Đã hơn 2 năm rời xa quê nhà và hôm nay những kỷ niệm ấy vẫn ấp ủ.
Có một loài cây, sau khi đơm hoa kết trái và gieo hạt, thân xác nó phải chết đi và hòa vào đất để làm chất bổ dưỡng cho cây con lớn lên. Thôi phải đành vậy vì điều ấy là quy luật.
Cảm ơn bạn Thảo My, anh Quaidan và các anh chị đã có những dòng chia sẻ này.

Thanh Phong
 
#33
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!

Chiều chiều nhìn về chân mây
Trong tim chợt nhói tràn đầy quê hương
Chim kêu mỏi cánh trên đường
Quê hương hai chữ vẫn thương từng ngày

Xem lại những hình ảnh của gia đình Xuất Nhập Cảnh, những dòng tâm sự chia sẻ, trong tôi chợt sống lại những hình ảnh ngày xưa ấy. Đã hơn 2 năm rời xa quê nhà và hôm nay những kỷ niệm ấy vẫn ấp ủ... Có một loài cây, sau khi đơm hoa kết trái và gieo hạt, thân xác nó phải chết đi và hòa vào đất để làm chất bổ dưỡng cho cây con lớn lên. Thôi phải đành vậy vì điều ấy là quy luật. Cảm ơn bạn Thảo My, anh Quaidan và các anh chị đã có những dòng chia sẻ này.
Lâu lắm rồi hôm nay mới lại thấy anh Lightwind ghé vào nơi đây, nhớ ngày nào ngơ ngơ, ngác ngác bước chân vào XNC người đầu tiên TM được tiếp chuyện, được tư vấn chính là anh Lightwind - những lời chỉ dẫn ân cần, nhiệt tình cùng thái độ cởi mở, đúng mực và chân tình của anh cùng các thành viên khác đã làm cho TM rất ngưỡng mộ và mến phục. Tiếc là chưa có dịp gặp anh ở ngoài đời để nói một lời tri ân, thôi thì nhân đây cho TM được nói lời cám ơn anh nhé! Cám ơn anh vì đã giúp đỡ cho TM và cám ơn anh vì nhờ ấn tượng tốt đẹp lúc ban đầu ấy mà TM có cái nhìn tích cực, thích thú tham gia và rồi ở lại luôn với diễn đàn cho đến nay!

Nhanh thật, mới đó mà đã hai năm rồi! Chúng ta ra đi theo cuộc mưu sinh, làm loài cây bồi bổ cho đất, "cái được" và "cái mất" cùng song hành bên nhau, rốt cuộc những gì còn lại chỉ là kỷ niệm, là những ký ức của một đời người - bởi ký ức muôn đời vẫn thế, không sang, không hèn và không bao giờ rời bỏ chúng ta, ký ức sẽ mãi là ký ức!
 
#34
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!


"Không biết anh là ai nhưng xin cám ơn anh rất nhiều vì đã post vào topic của TM"
"Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai?
Mà yêu quá đời này".
TCS
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=3KiQ3CPOuX
Chiều! Nghe lại bài hát thấy quá hay, quá đỗi miên man! Những nốt nhạc du dương, trầm bổng như một lời tự bạch, như khắc sâu thêm vào hồn cái vụn vỡ, chơi vơi của kiếp người - đầy những đa mang, đầy những phong trần và khổ lụy...

"Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh
Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên!"



[FLASH]http://www.nhaccuatui.com/m/3KiQ3CPOuX[/FLASH]​
 

DucTran

Thành viên mới
#35
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!

Bạn ThaoMy đi đâu rồi lâu nay kg thấy ... mang bình hơi đi lặn mất tăm ...
Thân, chúc vui.
 
#36
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Màu Của Đêm!

Bạn ThaoMy đi đâu rồi lâu nay kg thấy ... mang bình hơi đi lặn mất tăm ...
Thân, chúc vui.
Chào anh Duc Tran!

Thảo My vẫn ở đây - từng ngày, không lặn đi đâu cả! Cám ơn anh đã hỏi thăm! :p

Thân mến!
 
#37
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Nỗi Nhớ Mùa Trăng!

Nỗi Nhớ Mùa Trăng!​

Đã rất lâu rồi hôm nay tôi mới lại đặt bút viết, viết lên những suy tư cảm nhận của mình về cuộc sống, về con người, về thiên nhiên và vạn vật ở xung quanh – những điều đơn sơ và bình dị, gần gũi và thân quen như hơi thở, như mạch nguồn cuộc sống trong mỗi con người.

Thời gian như cái chớp mắt của số phận, vẫn lặng lẽ trôi đi cùng năm tháng, và cuộc sống của mỗi con người, dù xáo động hay bình lặng, vui tươi hay đau buồn, theo lẽ tự nhiên, vẫn cứ lướt đi cùng với nó. Vòng quay ấy không ngừng nghỉ, lúc nhanh lúc chậm, cứ cuốn ta vào và đẩy ta đi, như lực hấp tự nhiên của trái đất. Và chúng ta cứ mải miết bước đi, như một quán tính, lao mình về phía trước, vào guồng quay tất bật của cuộc sống, quên đi những âu sầu mệt mỏi, không bao giờ dừng lại, không bao giờ thử tìm cách thoát ra, và đôi khi cũng chẳng quay đầu nhìn lại những đoạn đường mà ta đã đi qua, đã để lại ở bên kia con dốc của cuộc đời. Người ta gọi đó là quy luật, mà quy luật của cuộc sống thì bao giờ cũng có những khắt khe, những ràng buộc mà ta không thể tự ý bứt mình ra một khi những mắt xích của cỗ xe thời gian đã vận hành và cuốn ta vào, từ cái ngày mà ta được sinh ra, từ cái ngày mà ta có mặt ở trần gian, quy luật này đã xoay vần và bắt đầu vận vào với cuộc đời ta.

Như bao người trong cuộc sống này, tôi cũng đã sống và cũng đã bị guồng quay của bánh xe ấy cuốn mình vào, cứ lao đi và lao đi mải miết. Từng nhiều lần nhìn cuộc đời bằng cặp mắt của vô thức, của những âu lo đầy toan tính, của đằng đẵng nỗi buồn, của không ít những lần trăn trở và căng thẳng bởi cuộc mưu sinh, đôi khi chợt chững lại, thấy mệt mỏi rệu rã cả thể xác lẫn tâm hồn. Khi cặp mắt bên trong của mỗi con người bị quá nhiều những điều như thế phủ lấp và che mờ đi, chúng ta nhìn và chỉ nhìn thế thôi, bằng cái nhìn của vô thức, không cảm nhận được những điều mà trái tim chỉ có thể cảm nhận, chỉ có thể xuyên thấu khi tâm hồn bình yên và lắng xuống, ngừng xáo động.

Có rất nhiều những cái đẹp, những điều bình dị vẫn hiển hiện ở xung quanh, vẫn song hành cùng ta từng ngày trong cuộc sống nhưng đôi khi vì chúng quá đơn sơ hoặc có thể vì tâm trí chúng ta quá mệt mỏi và bận rộn, có quá nhiều những điều lớn lao hơn để mà suy nghĩ, để mà chứa chấp và toan tính nên tâm trí ta dường như không còn chỗ để dành cho chúng nữa. Nói cách khác, theo lối ẩn dụ, ta dường như đã quên đi cách nhìn! Ta khép chặt cặp mắt ở bên trong, không mở rộng tâm hồn để giao hòa với thiên nhiên, để cảm nhận và để khắc ghi vào lòng những nét đẹp đơn sơ ấy của cuộc sống – những khoảng lặng cần thiết, thật sự rất cần cho tâm hồn – một nguồn dưỡng chất quan trọng và hữu ích để bồi bổ và cân bằng cho tâm trí vốn đầy những bất ổn và xáo trộn, cho cái tâm tĩnh lặng!

Đêm nay, một buổi tối bình thường như bao tối khác của một đêm mùa hè, tôi bước lên sân thượng và chợt lặng sững người đi bởi khung cảnh mở ra trong tầm nhìn. Trước mắt tôi là cả một khoảng sáng mênh mông vô tận, lung linh và bàng bạc, cái thứ ánh sáng mờ ảo, thanh tao nhưng trong ngần như dát bạc lặng lẽ chiếu rọi xuống từ vầng trăng đang vằng vặc tỏa sáng giữa nền trời đêm cao xanh vời vợi. Tôi chợt nhận ra đã từ lâu, rất lâu rồi hôm nay tôi mới lại được cảm nhận, được nhìn thấy rõ đến thế ánh sáng của vầng trăng. Bất chấp ánh đèn đường đang tỏa sáng, bất chấp những mảng màu xanh đỏ đang nhấp nháy liên hồi trên bảng hiệu và những tấm panô quảng cáo, bất chấp cả nguồn điện năng vẫn luôn rực sáng trong mái ấm các căn nhà nơi phố thị, nguồn sáng ấy – ánh sáng của vầng trăng – vẫn tìm được chỗ đứng riêng của mình, bình dị và đơn sơ giữa nền trời, lặng lẽ chiếu rọi xuống nhân gian, xuống vạn vật xung quanh và bao bọc lấy tôi bằng thứ ánh sáng bàng bạc, lung linh huyền ảo, cảm giác như đưa tay ra là có thể nắm bắt được, có thể chạm tới nó. Tôi đứng lặng người trong khoảng sáng mênh mông, để cho nguồn ánh sáng ấy ngấm sâu vào hồn, thẩm thấu vào trong tôi, đưa tôi bồng bềnh quay trở về với những mùa trăng xa xưa của miền ký ức, nơi có con sông quê chảy tràn bờ mỗi mùa nước lớn, từng ngày vẫn bình yên lặng lờ trôi trong tận cùng nỗi nhớ!

Đó là những mùa trăng xa ngái khi tôi còn là một cô bé tuổi mười lăm, đi theo phụ giúp ba trông coi lán trại trong các công trình thủy lợi mỗi dịp hè về. Năm đó ba tôi nhận thầu một con kênh dẫn nước cho vùng quê còn nghèo nàn, hẻo lánh ở Ninh Hòa. Nơi đó chưa có điện nên thú tiêu khiển, giải trí của thanh niên lúc ấy đơn sơ giản dị và mộc mạc vô cùng, nhưng không vì thế mà thiếu đi sự nên thơ lãng mạn. Còn nhớ những đêm trăng sáng, đám trai gái thanh niên trong vùng thường kéo đến tụ tập ở nhà hai cô gái, con của người dân nơi ba tôi hạ trại, để vui chơi và ca hát. Họ ngồi thành vòng tròn lớn quanh sân với vài ba cây đàn guitar trên tay, chính giữa là bình trà, rổ đậu luộc hoặc vài dĩa khoai lang ngào đường. Họ râm ran trò chuyện, cười đùa và hát cho nhau nghe những bài ca thật xưa thật cũ, những bản nhạc buồn mà bây giờ thi thoảng tôi mới lại được nghe ở đâu đó quanh mình: Xin còn gọi tên nhau, Tấm ảnh không hồn, Mùa đông của anh, Tàu đêm năm cũ, Giọt lệ đài trang… Những giọng nam thanh nữ tú ngọt ngào cất lên trong đêm hòa quyện với tiếng guitar trầm bổng ấm áp, như đưa hồn người lạc vào cõi thiên thai với sóng sánh trăng thanh, với vi vu gió hát, với lồng lộng mây trời, không gian như trầm lắng lại, mênh mang hơn trong lời ca tiếng nhạc du dương. Cô gái nhỏ là tôi lúc đó góp mặt vào như một thành viên nhí nhưng bền bỉ vô cùng – không bỏ lỡ một đêm trăng nào và bao giờ cũng là vị khán giả sau cùng. Tôi cứ ngồi ôm gối lắng nghe, mắt ngước lên bầu trời đêm, lặng lẽ ngắm nhìn những vì sao nhỏ đang bị che mờ đi bởi ánh sáng của vầng trăng, để cho từng lời ca tiếng nhạc thấm sâu vào hồn, hun hút miên man. Những đêm trăng ấy đã khắc vào lòng tôi kỷ niệm khó quên – những ký ức đẹp, lung linh trong vắt như ánh sáng trăng rằm trong dĩ vãng tuổi thơ năm nào...

Đó là mùa trăng xa xưa của những năm cuối cấp, cả gia đình phải về quê dự đám tang bà ngoại, tôi ở lại trông nhà và cùng người bạn thân ôn bài cho kỳ thi sắp đến. Hôm đó trăng sáng vằng vặc, bầu trời quang đãng không một gợn mây, gió từ bờ sông lồng lộng thổi lên, đung đưa xào xạc hàng dừa và tàng cây trước sân nhà. Hai đứa con gái trong ngôi nhà vắng lặng rộng thênh, trước cảnh sắc của đêm, không còn tâm trí đâu để học bài, sợ ma nên bật đèn sáng choang khắp các phòng rồi kéo nhau ra ngồi ngoài thềm, dưới giàn hoa thiên lý. Không gian loang loáng và sóng sánh ánh trăng, gió miên man vi vút thổi đùa rối tung mái tóc, những bóng lá đổ dài xuống khoảng sân nhỏ tạo thành những mảng sáng tối nhạt nhòa, hương hoa thiên lý ngào ngạt nồng nàn thoảng đưa trong đêm. Tuổi mới lớn ôm ấp nhiều hoài vọng, có biết bao điều để nhỏ to tâm sự, hai đứa tôi cứ rúc rích cười, vừa ngồi nhìn trăng vừa trò chuyện mãi cho đến khi bóng lá đổ dài, trời trở lạnh khi cơn gió về khuya nhè nhẹ thổi…

Đó là mùa trăng xa xưa của những năm đại học, phố thị cao tầng và sáng ánh đèn đã che lấp mất màu trăng, mỗi lần về thăm nhà tôi lại thấy lòng bồi hồi thổn thức và miên man như con nước vơi đầy. Cửa sổ phòng tôi hướng ra dòng sông, nhiều đêm đang thiu thiu ngủ tôi bỗng giật mình choàng tỉnh dậy bởi tiếng đàn guitar bập bùng trên sóng nước. Có một nhóm thanh niên dạo ấy, cứ mỗi độ trăng tròn lại chèo thuyền ra neo giữa dòng sông và chơi đàn khi trời đã về khuya, có lẽ bởi thời khắc ấy mọi âm thanh của cuộc sống bên ngoài đã lắng xuống, không gian trở nên yên ả và tĩnh lặng hơn bao giờ, lời ca tiếng hát vì thế cũng trở nên hay và vô cùng da diết. Tôi cứ nằm lặng im trong đêm, để cho những âm thanh ấy lắng sâu vào hồn, không nghe rõ lời ca vì tiếng hát trên sóng nước bị những cơn gió lớn thổi bạt đi, chỉ nghe tiếng đàn guitar cứ réo rắt bập bùng, trải dài miên man, càng về khuya âm sắc ấy càng trở nên rõ nét, ấm áp lạ thường, len sâu vào tận cõi hồn, làm tôi mơ màng liên tưởng đến câu thơ về bến sông trăng trong bài Đây Thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử: “Thuyền ai đậu bến sông trăng đó. Có chở trăng về kịp tối nay?”… Bây giờ về thăm nhà vào mỗi mùa trăng sáng, tôi không còn được nghe tiếng đàn guitar bập bùng rơi trên sông nước như ngày xưa nữa, có lẽ bởi nhóm thanh niên ấy giờ đây đã lớn hoặc đang phiêu bạt sinh sống ở một phương trời xa nào đó, giống như tôi!...

Những dòng suy tưởng miên man, lang thang trong tiềm thức cứ trôi đi trong tận cùng nỗi nhớ, như ánh trăng vàng lóng lánh vẫn đang lặng lẽ tuôn chảy ở quanh tôi, lung linh một sắc màu huyền ảo. Tôi nhìn trăng và như thấy bóng mình in hằn trên đó, những mùa trăng của quá khứ xa xưa, của hiện tại hôm nay và của cả tương lai mai sau. Tôi nhìn trăng và chợt hiểu rằng dù mai này mình có đi đâu, có sống ở phương trời xa xôi diệu vợi nào và có lớn khôn, có đi qua bao nhiêu thời điểm trong đời thì trên trời vẫn sẽ chỉ là một vầng trăng ấy – trăng của mọi người và trăng của riêng tôi! Ánh sáng của vầng trăng vẫn lặng lẽ chiếu rọi xuống quanh tôi, bao bọc lấy tôi, song hành cùng tôi và chứng kiến mọi thăng trầm vui buồn trên những nẻo đường mà tôi đã đi qua. Trăng chiếu sáng cho đời, cho người và mãi sáng ở trong tôi!


(Viết cho mùa trăng 2013)
[video=youtube_share;VnflIvJO8Y4]http://youtu.be/VnflIvJO8Y4[/video]​
 

DucTran

Thành viên mới
#38
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Nỗi Nhớ Mùa Trăng!

Tác giả "MÀU CỦA ĐÊM" ...

"Ôi con đường về, bông hoa còn đẹp, lòng sao thắm mệt ... hôm nay đường này, đi quanh tìm hoài ... ai mang bụi đỏ đi rồi ..." PD

[/URL][/IMG]
P/s: vui nhé !!! ACE nhấn like sẽ được mời uống café một tuần !!! Lưu ý khi đi nhớ mang theo tiền.
 
#39
Ðề: Đôi dòng tản mạn - Nỗi Nhớ Mùa Trăng!

Lâu rồi mới vào lại diễn đàn, thật là bất ngờ với image của anh Duc Tran. Tọa lạc ngay giữa quảng trường lớn! Hehe, thật là vinh hạnh, vinh hạnh! Thanhks anh nhiều! :1:
 
#40
Sáng Chớm Thu!


Sáng nay trời Sài Gòn bỗng nhiên trở lạnh, chạy xe trong làn gió dịu mát ban mai, nhìn bầu trời trong xanh vời vợi với nắng vàng ửng nhẹ trên những hàng cây mới chợt nhận ra rằng mùa đã sang Thu. Dẫu rằng ở nơi đây chỉ có hai mùa mưa nắng nhưng không khí chuyển mùa đôi khi vẫn bất chợt đong đầy, lắng đọng và thấm đẫm ở xung quanh, không chỉ trong làn nắng hanh vàng và ngọn gió trong lành dịu mát ban mai, không chỉ trong bầu trời lồng lộng sắc xanh trải ngút ngàn đến tận chân mây – sắc thái của mùa Thu dường như còn vương vất trên những xác lá vàng mới trở mình rơi nhẹ đêm qua, trên mình lá vẫn còn đọng lại những giọt sương khuya, cuốn cuốn bay bay theo làn gió nhẹ của bình minh, hương mùa Thu thấm đẫm khắp không gian, thoang thoảng đưa trong mùi hoa sữa nồng nàn khi những chùm hoa bé nhỏ xinh xinh một sớm nào bỗng nở bung cánh trắng, lả tả rơi đầy khắp lối đi, níu bước chân người bằng mùi hương hoa ngào ngạt, như nỗi vấn vương quyến luyến của hồn cây.

Thu ẩn mình dưới nắng Hạ chói chang. Thu nhẹ ru hồn người trong tiếng rơi tí tách của mưa. Như ngàn đời theo trình tự thời gian, Thu đã về dù mùa chưa kịp đến! Sáng nay Thu bay ngang qua thành phố, phả hồn mình lên những hàng cây, thả nhè nhẹ những âm điệu du dương mang đậm sắc thái mùa vào bầu trời trong xanh lộng gió. Chạy xe trong làn gió sớm còn ướt sương đêm, tôi bất chợt rùng mình khi cái lạnh se sắt len nhẹ vào người, ngước mặt nhìn trời bỗng thấy hồn xao xuyến lạ! Cái nao lòng khi nắng vàng bỗng nhiên lung linh quá, phút lặng người khi bầu trời cao xa vời vợi bỗng thẳm xanh đến tận cùng. Tôi ngỡ ngàng không chỉ bởi hương sắc của mùa Thu đã hiện diện và thấm đẫm ở xung quanh, mà còn vì mùa vàng tôi yêu thích đã trở về khi lòng chưa kịp đón!

Mùa Thu đến nhẹ nhàng, thâm trầm và sâu lắng như cơn gió nhẹ ngoài hiên. Tôi tự hào được sinh ra trong một mùa thật đẹp, có tháng bảy mùa hoa và có cả những cơn mưa rào chắn lối, tí tách ru hồn người trong những bản tình ca, và tí tách ru tôi trong những giai âm buồn rả rích của mưa ngâu. Thu không lạnh lẽo, xám buồn và giá buốt như những ngày Đông. Thu không chói chang, bức bối và hừng hực lửa trời như những ngày nóng bức lúc Hè sang. Thu không rực rỡ sắc màu, rộn rã âm thanh và chan chứa niềm vui như những ngày tươi thắm mùa Xuân. Thu không hơn và cũng chẳng kém khi đem so sánh với các mùa. Đơn giản chỉ vì Thu là mình với vẻ đẹp và hương thơm riêng không trộn lẫn vào đâu. Không ai có thể cắt nghĩa được yêu thương một khi nó đã được nhen lên ở trong lòng, chỉ biết rằng yêu là vì xứng đáng được yêu thôi! Với mùa Thu cũng thế, tôi yêu Thu Vàng với những nét rất riêng của nó và dĩ nhiên Thu không chỉ là niềm thương, nỗi nhớ của riêng tôi. Từ ngàn đời nay mùa Thu luôn là nguồn cảm hứng dạt dào và bất tận trong thi ca, từ những vần thơ bàng bạc ngập đầy xác lá vàng trong bài “Tiếng Thu” của Lưu Trọng Lư mà hầu như ai cũng biết:

Em không nghe rừng thu
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp lên lá vàng khô…​

Đến nỗi sầu buồn man mác của sự biệt ly khi kẻ ở người đi, cách chia hai bờ nhung nhớ. Sự chia ly của nhân gian xảy ra ở mọi thời điểm trong đời, mọi thời khắc của năm, không chỉ riêng với mùa Thu nhưng niềm đau của sự ly biệt ấy trong mùa Thu được khắc họa rõ nét hơn, được nhân lên gấp bội phần bởi những sắc thái của mùa luôn thấm đẫm và trải đầy khắp không gian:

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa Thu đi cùng lá
Mùa Thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa Thu và hoa cúc…​
(Thư Tình Cuối Mùa Thu - Xuân Quỳnh)

Mùa Thu với nắng vàng hiu hắt, với mưa ngâu u buồn rả rích rơi, với gió heo may phơ phất và xác lá vàng lả tả rụng rơi ngập đầy khắp lối đi làm cho nỗi sầu trong lòng người chất chứa dâng cao, làm cho những mất mát của sự chia ly dường như tăng thêm sắc màu ảm đạm:

Ai hay ai biết đặng nào
Người đi từ độ Thu vào lòng tôi
Hoa lòng chưa nở làn môi
Đã tan theo khói đã rơi vào sầu…​
(Tâm Tình Mùa Ly Biệt - Nguyễn Gia Linh)

Thu khắc ghi trong lòng người nỗi nhớ, cho những hoài niệm bãng lãng bay cao để mỗi độ Thu về mùi hương hoa sữa nồng nàn thoảng bay trong gió sớm trên con đường trải đầy nắng lại làm cho tâm hồn ngẩn ngơ, thổn thức với những kỷ niệm xưa tưởng chừng như đã ngủ yên từ lâu trong tâm thức:

Hãy chỉ giùm anh hoa sữa phố nào
Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả
Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao
Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá…
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồi!​
(Viết Tặng Những Mùa Xưa - Trương Nam Hương)

Không chỉ trong thi ca, mùa Thu càng trở nên bãng lãng, huyền hoặc và quyến rũ hồn người hơn qua những giai điệu mượt mà, lắng đọng và du dương buồn của lời ca tiếng hát. Tôi đã từng nhiều lần thả hồn phiêu du theo tiếng rơi mênh mang buồn của những “Giọt Mưa Thu”: “Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi, trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi. Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu, ai khóc ai than hờ!… Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây, lòng vắng muôn bề không liếp che gió về. Ai nức nở thương đời chân buông mau, dương thế bao la sầu…” (Đặng Thế Phong).

Thu đến âm thầm rồi lặng lẽ ra đi, để lại trong hồn người những mất mát ly tan, những nuối tiếc sầu rơi, những ý nghĩ riêng tư chất chứa đong đầy khi hồn lặng vắng: “Nhìn những mùa thu đi, em nghe sầu lên trong nắng và lá rụng ngoài song, nghe tên mình vào quên lãng, nghe tháng ngày chết trong thu vàng. Nhìn những lần thu đi, tay trơn buồn ôm nuối tiếc, nghe gió lạnh về đêm, hai mươi sầu dâng mắt biếc, thương cho người rồi lạnh lùng riêng. Gió heo may đã về, chiều tím loang vỉa hè, và gió hôn tóc thề, rồi mùa thu bay đi. Trong nắng vàng chiều nay, anh nghe buồn mình trên ấy, chiều cuối trời nhiều mây, đơn côi bàn tay quên lối, đưa em về nắng vương nhè nhẹ” (Trịnh Công Sơn).

Trong những bản tình ca viết về mùa vàng yêu dấu “Thu Hát Cho Người” là một bông hoa đẹp, tỏa ngát hương trong khu vườn âm nhạc, nhẹ nhàng ru hồn người bằng những lời ca sâu lắng, bàng bạc sắc buồn. Mỗi lần giai điệu của bài hát ấy ngân nga tôi lại thấy tâm hồn mình như đang lang thang cùng với gió, vi vút thổi trên những đồi sim rực tím sắc trời chiều: “Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt, mùa Thu nào đưa người về thăm bến xưa, hoàng hạc bay bay mãi bỏ trời mơ, về đồi sim ta nhớ người vô bờ... Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó, để hái dâng người một đóa đẫm tương tư, giữa thu vàng bên đồi sim trái chín, một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi… Thời gian nào trôi bềnh bồng trên thân phận người, biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi. Mùa vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơi, nhạc hoài mong ta hát vì xa người” (Vũ Đức Sao Biển)...

Muôn đời mùa Thu vẫn là một mùa thật đẹp, với thế nhân và riêng với bản thân tôi. Tôi yêu Thu Vàng trong cả lời thơ lẫn tiếng nhạc du dương, tôi thương Thu Vàng khi mùa Thu trở về mà lòng người dường như không màng đến.

Sáng nay Thu bay ngang qua nền trời, đáp nhẹ xuống hồn tôi. Thu vẫy đôi cánh mỏng thanh tao rực vàng màu nắng lướt nhẹ qua hàng cây, vài ba chiếc lá khô khe khẽ trở mình tách khỏi hồn cây, chao rơi trong làn gió sớm hắt hiu, êm như hơi thở của màn đêm, thoảng đâu đây tiếng thời gian ngưng đọng – đón Thu Vàng về với nhân gian!

(Viết cho Mùa Thu 2013)