Tác giả: Hiệu Minh
Copyright (C) – Nguồn “Blog Hiệu Minh”
Thời gian và tiền bạc. Ảnh: Internet
Tin tuần này hổ lốn từ dầu hỏa, đánh cá, chính trị, tình dục và bao cao su, thời gian và tiền bạc. Có bàn đến giá trị Mỹ “Time is Money”.
Không có gì hay lắm. Bạn nào không có thời gian, hãy bỏ qua, nhưng nhớ click “một phát” để Blog HM lời số hít.
Từ dầu hỏa đến đánh cá
Theo tin từ BP, một ống dẫn dầu dài hơn một mile (1.6Km) đã được thả xuống giếng khoan dầu bị nổ, và dầu đã bơm lên tầu với khoảng 210.000 gallon ngày (1 gallon=3.78 lít). Họ vẫn không thể biết chính xác là ở dưới đáy đại dương sâu 1.6KM thì dầu còn chảy nhiều ra ngoài không.
Dầu tràn trên vịnh đã chảy ra xa vài trăm km, trong đất liền giá xăng lên rất cao. Mỗi lần mua xăng thấy bác Washington (chỉ số tiền) chạy nhanh hơn cả bác BP, Exxon (chỉ số xăng), lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Bịt miệng giếng dầu bị nổ cũng giống bịt miệng thiên hạ đồn đoán, kín chỗ nọ hở chỗ kia. Nếu biết nguyên tắc về minh bạch thì lại dễ hơn cả lấp miệng giếng sâu hoắm ở vịnh Mexico.
Lấp dầu tràn cũng là tin mừng cho dân Việt vùng Lousiana. Họ sắp được đi đánh cá thay vì đi vớt dầu trôi nổi ngoài biển. Ngày xưa lênh đên trên biển, sang đến xứ Mỹ không thạo tiếng Anh nên đành ra…biển tiếp. Thân cò ở đâu cũng lặn lội bờ ao.
Nếu đi vớt dầu thì BP trả cho khoảng 600-700$/ngày cho chủ tầu, một khoản tiền tưởng lớn nhưng thật ra rất nhỏ nhoi bên xứ Mỹ đắt đỏ này.
Hầu hết bà con mình nghèo làm gì có tiền mà mua cả cái tầu hàng trăm ngàn đô la. Họ phải vay ngân hàng và trả lãi hàng tháng mấy ngàn đô la. Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ và mất cả tầu lẫn nhà. Lo là phải thôi. Bà con trong nước thấy tiền viện trợ mấy tháng tới không về cho các bác đi rượu chè ngoài quán thì cũng thông cảm nhé. Xứ này đang khó khăn.
Kinh tế và đạo đức xuống cấp…một chút
Như thêm dầu vào lửa, index phố Wall trên New York xuống thảm hại vì châu Âu đang lo chống đỡ với vụ Hy Lạp bị vỡ nợ. Hàng trăm tỷ đô la chu cấp cho mấy anh chàng triết gia và kiến trúc cổ đại xưa này cũng không giúp được gì. Mấy cái cột chống trời kia sắp đổ.
Ở một số quốc gia, khi tranh cử chức quyền, đôi lúc có những vị vẽ hươu vượn về lý lịch. Chưa tốt nghiệp đại học nhưng cứ khai vống lên.
Bác Richard Blumenthal "lệch miệng"
Xứ Mỹ này cũng không ngoại lệ. Ông Richard Blumenthal (đảng Dân chủ của Obama) đang ra tranh cử Thượng viện lại chót phét lác về thời gian phục vụ trong cuộc chiến Việt Nam. Bố ấy nói là “served in Vietnam – phục vụ tại VN”. Nhưng hôm sau phải chữa thẹn là “served during Vietnam – phục vụ trong thời gian chiến tranh VN” vì báo chí lôi ra.
Đảng Dân chủ đang lo nhân vật được coi là một trong số “chính trị gia nổi tiếng nhất Connecticut”, hiện giữ chức tổng chưởng lý của bang, sẽ bị trượt trong cuộc bầu cử sắp tới giữa kỳ (11-2010) vì ông đã “trượt mồm” ( mis-spoken).
Tuy thế, đảng của bác Bush cũng chả hơn gì. Vị nghị sỹ 8 năm của đảng Cộng hòa là Mark Souder (vùng Indianapolis) đã thừa nhận mối quan hệ tình cảm ngoài hôn nhân với một nhân viên của mình. Sao mà giống Lewinsky và Clinton đến thế.
Lão thừa nhận “I am so ashamed to have hurt the ones I loves – Tôi quá xấu hổ vì đã làm tổn thương những người tôi yêu mến”. Mark rất thích tuyên truyền về hôn nhân và gia đình truyền thống. Sau đó, bác NS này từ chức luôn. Sự kiện này cũng làm đảng Cộng hòa mất điểm trong cuộc bầu cử tới.
Bên Mỹ đã làm nghị sỹ thì đừng chơi gái, đã chơi gái thì đừng làm nghị sỹ. Muốn cả hai thì sang các nước không có luật lệ mà họp quốc hội rồi tối đi với các em ún.
Dân DC và bao cao su
Tuy chặt chẽ với các VIP thế, nhưng tại thủ đô DC người ta lại quảng cáo rằng, nếu bao cao su phát miễn phí cho bọn thanh niên đi chơi bời mà có dáng “lạ” thì chắc chúng sẽ mê hơn là làm ra những loại thoạt trông đã…mất hứng.
Qui luật vàng này rất quan trọng. Để kế hoạch hóa gia đình thì những người sản xuất “của nợ” này cũng nên nghĩ cho “con người” một chút, tờ Express đưa tin.
Năm ngoái (2009), DC đã phát miễn phí 3,2 triệu condom và năm 2010 dự định tăng lên 4 triệu. Có khoảng một trăm địa điểm như thế. Nên nhớ dân DC có khoảng 600 ngàn. 4 triệu chia cho 600 ngàn thì suy ra mỗi người từ trẻ sơ sinh đến các cụ già 100 được bình quân 6cái/năm. Chả hiệu số liệu này có bao gồm hai bang Virginia và Maryland không?
Kể chuyện vui. Có bác VN nhà mình sang đây thấy cho không, liền mang về, dùng sướng lắm, không mất tiền mà. Nhưng vợ lại có thai. Đến kiện tòa nhưng bị thua. Hóa ra bố thấy đầu dài quá cỡ nên cắt bớt đi cho hợp với người xứ Á.
Hồi ở VN, nghe kể một chị đi phổ biến kế hoạch hóa gia đình, dặn các bác nông dân mang “cái ấy” để dưới gối cho tiện dùng. Các bác về thực hiện “kế hoạch hóa” nhưng vợ vẫn “tắt kinh”. Hỏi ra mới biết, các bác vẫn để “của nợ” dưới gối, còn “ống dẫn dầu” dài 1,6km vẫn cho vào “miệng giếng BP” ở vịnh Mexico cho “dầu tràn” thoải mái, mấy vạch đỏ là phải thôi.
Từ đó suy ra, công tác truyền thông chuyện tế nhị này phải rất rõ ràng và không được xấu hổ.
Time Is Money
Nước Mỹ kỳ này xin bàn về một trong những giá trị Mỹ – Americane Value. Đó là “Time is Money – Thời gian là tiền bạc”. Nước mình hay gọi “thời gian vàng ngọc”.
Thời trẻ, nghe ai nói thế chắc các bạn buồn cười vì bọn lý thuyết suông. Mình thừa cả đống thời gian, lang thang xe vi vu ngoài phố, triệu phú thời gian mà nghèo rớt mồng tơi. Nhưng càng lớn lên càng thấm. Sang xứ Mỹ này thì đúng là tiền tính từng giây.
Time is Money. Ảnh: Internet
Ngoài chuyện làm cái gì đó đúng ngày, đúng giờ được nâng điểm trước sếp, lương tăng, ký hợp đồng hàng triệu hay cả tỷ đô la vì đã đúng hẹn, thời gian là vàng ngọc thật. Đi metro vào giờ cao điểm giá cao hơn lúc thường. Không có việc gì vội thì nên chọn sau 9:30, bớt được chi tiêu để mua ly Starbucks. Đại loại tiền và thời gian đi với nhau như hình với bóng.
Kể thêm vài chuyện ngoài đời thường cho vui. Đi xe hơi để họp trong DC nên phải gửi xe. Chỗ nào cũng có meter và chỉ được đỗ hai tiếng với 2$/tiếng tùy chỗ. Nếu thấy cuộc họp chỉ dưới 1 tiếng nên trả tiền cho hơn một tiếng, đề phòng cuộc họp kéo dài 10 phút. Ra chậm là ăn vé phạt từ 25-50$.
Nếu cuộc họp hai tiếng thì mang vào chỗ gara với 17-20$/ngày. Người ta hay tổ chức họp business trong khoảng trên dưới một tiếng là vì thế. Thời gian là tiền bạc cả đó.
Đón hai ông con nhà này gửi sau giờ tan học phải đến trước thời điểm 6:15 chiều mà đón. Muộn 1 phút phạt một đô. Bố hoặc mẹ phải thay nhau về lúc 5:00 chiều. Từ cơ quan về nhà mất 50 phút, đi bộ 7 phút tới nhà. Lấy ô tô đến trường khoảng10 phút kể cả dừng đèn đỏ. Hôm nào metro bị sự cố hay tắc đường coi như ngồi trên đống lửa. Thời gian là đô lá là la.
Tiền thanh toán thẻ tín dụng qui định là đến hạn một ngày nào đó trong tháng phải chuyển tiền vào tài khoản của nơi cấp thẻ, trả chậm là tính 20-30% lãi.
Các loại hóa đơn thanh toán đều ghi rõ hạn thanh toán. Quá ngày là phạt tiền thêm cho kỳ tới, có khi rất nặng và còn ghi điểm xấu vào credit score, sau này vay tiền làm gì đều bị tính lãi cao. Tiền thuế nộp chậm thì phần trăm tăng khủng khiếp, lại còn dọa đi tù.
Ở xứ này cái gì cũng có deadline (thời hạn hay gọi là điểm chết). Nếu không đúng hạn thì bị “giết” bằng đô la. Đó là một trong những Americane Value – giá trị Mỹ: Time Is Money.
Không có giới hạn nào cho việc kiếm bao nhiên tiền bạc. Nhưng con người chỉ có 24 giờ một ngày, 7 ngày trong một tuần và 52 tuần trong một năm. Còn phải tứ khoái, nghỉ ngơi, thăm người thân, bạn bè và dành cho gia đình. Vì thế, thời gian là nguồn tài nguyên quí báu nhất và nguồn luôn…bị cạn. Tiết kiệm thời gian nghĩa là làm cho tiền tăng lên.
Blog HM cố viết entry dưới 1600 từ. Sợ bạn đọc bỏ phí thời gian, cáu quá, entry bị xẻo như cái đầu condom của anh bạn VN trên thì khổ.
Chúc bạn vui cuối tuần.
Hiệu Minh. 21-05-2010
Copyright (C) – Nguồn “Blog Hiệu Minh”

Thời gian và tiền bạc. Ảnh: Internet
Tin tuần này hổ lốn từ dầu hỏa, đánh cá, chính trị, tình dục và bao cao su, thời gian và tiền bạc. Có bàn đến giá trị Mỹ “Time is Money”.
Không có gì hay lắm. Bạn nào không có thời gian, hãy bỏ qua, nhưng nhớ click “một phát” để Blog HM lời số hít.
Từ dầu hỏa đến đánh cá
Theo tin từ BP, một ống dẫn dầu dài hơn một mile (1.6Km) đã được thả xuống giếng khoan dầu bị nổ, và dầu đã bơm lên tầu với khoảng 210.000 gallon ngày (1 gallon=3.78 lít). Họ vẫn không thể biết chính xác là ở dưới đáy đại dương sâu 1.6KM thì dầu còn chảy nhiều ra ngoài không.
Dầu tràn trên vịnh đã chảy ra xa vài trăm km, trong đất liền giá xăng lên rất cao. Mỗi lần mua xăng thấy bác Washington (chỉ số tiền) chạy nhanh hơn cả bác BP, Exxon (chỉ số xăng), lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Bịt miệng giếng dầu bị nổ cũng giống bịt miệng thiên hạ đồn đoán, kín chỗ nọ hở chỗ kia. Nếu biết nguyên tắc về minh bạch thì lại dễ hơn cả lấp miệng giếng sâu hoắm ở vịnh Mexico.
Lấp dầu tràn cũng là tin mừng cho dân Việt vùng Lousiana. Họ sắp được đi đánh cá thay vì đi vớt dầu trôi nổi ngoài biển. Ngày xưa lênh đên trên biển, sang đến xứ Mỹ không thạo tiếng Anh nên đành ra…biển tiếp. Thân cò ở đâu cũng lặn lội bờ ao.
Nếu đi vớt dầu thì BP trả cho khoảng 600-700$/ngày cho chủ tầu, một khoản tiền tưởng lớn nhưng thật ra rất nhỏ nhoi bên xứ Mỹ đắt đỏ này.
Hầu hết bà con mình nghèo làm gì có tiền mà mua cả cái tầu hàng trăm ngàn đô la. Họ phải vay ngân hàng và trả lãi hàng tháng mấy ngàn đô la. Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ và mất cả tầu lẫn nhà. Lo là phải thôi. Bà con trong nước thấy tiền viện trợ mấy tháng tới không về cho các bác đi rượu chè ngoài quán thì cũng thông cảm nhé. Xứ này đang khó khăn.
Kinh tế và đạo đức xuống cấp…một chút
Như thêm dầu vào lửa, index phố Wall trên New York xuống thảm hại vì châu Âu đang lo chống đỡ với vụ Hy Lạp bị vỡ nợ. Hàng trăm tỷ đô la chu cấp cho mấy anh chàng triết gia và kiến trúc cổ đại xưa này cũng không giúp được gì. Mấy cái cột chống trời kia sắp đổ.
Ở một số quốc gia, khi tranh cử chức quyền, đôi lúc có những vị vẽ hươu vượn về lý lịch. Chưa tốt nghiệp đại học nhưng cứ khai vống lên.

Bác Richard Blumenthal "lệch miệng"
Xứ Mỹ này cũng không ngoại lệ. Ông Richard Blumenthal (đảng Dân chủ của Obama) đang ra tranh cử Thượng viện lại chót phét lác về thời gian phục vụ trong cuộc chiến Việt Nam. Bố ấy nói là “served in Vietnam – phục vụ tại VN”. Nhưng hôm sau phải chữa thẹn là “served during Vietnam – phục vụ trong thời gian chiến tranh VN” vì báo chí lôi ra.
Đảng Dân chủ đang lo nhân vật được coi là một trong số “chính trị gia nổi tiếng nhất Connecticut”, hiện giữ chức tổng chưởng lý của bang, sẽ bị trượt trong cuộc bầu cử sắp tới giữa kỳ (11-2010) vì ông đã “trượt mồm” ( mis-spoken).
Tuy thế, đảng của bác Bush cũng chả hơn gì. Vị nghị sỹ 8 năm của đảng Cộng hòa là Mark Souder (vùng Indianapolis) đã thừa nhận mối quan hệ tình cảm ngoài hôn nhân với một nhân viên của mình. Sao mà giống Lewinsky và Clinton đến thế.
Lão thừa nhận “I am so ashamed to have hurt the ones I loves – Tôi quá xấu hổ vì đã làm tổn thương những người tôi yêu mến”. Mark rất thích tuyên truyền về hôn nhân và gia đình truyền thống. Sau đó, bác NS này từ chức luôn. Sự kiện này cũng làm đảng Cộng hòa mất điểm trong cuộc bầu cử tới.
Bên Mỹ đã làm nghị sỹ thì đừng chơi gái, đã chơi gái thì đừng làm nghị sỹ. Muốn cả hai thì sang các nước không có luật lệ mà họp quốc hội rồi tối đi với các em ún.
Dân DC và bao cao su
Tuy chặt chẽ với các VIP thế, nhưng tại thủ đô DC người ta lại quảng cáo rằng, nếu bao cao su phát miễn phí cho bọn thanh niên đi chơi bời mà có dáng “lạ” thì chắc chúng sẽ mê hơn là làm ra những loại thoạt trông đã…mất hứng.
Qui luật vàng này rất quan trọng. Để kế hoạch hóa gia đình thì những người sản xuất “của nợ” này cũng nên nghĩ cho “con người” một chút, tờ Express đưa tin.
Năm ngoái (2009), DC đã phát miễn phí 3,2 triệu condom và năm 2010 dự định tăng lên 4 triệu. Có khoảng một trăm địa điểm như thế. Nên nhớ dân DC có khoảng 600 ngàn. 4 triệu chia cho 600 ngàn thì suy ra mỗi người từ trẻ sơ sinh đến các cụ già 100 được bình quân 6cái/năm. Chả hiệu số liệu này có bao gồm hai bang Virginia và Maryland không?
Kể chuyện vui. Có bác VN nhà mình sang đây thấy cho không, liền mang về, dùng sướng lắm, không mất tiền mà. Nhưng vợ lại có thai. Đến kiện tòa nhưng bị thua. Hóa ra bố thấy đầu dài quá cỡ nên cắt bớt đi cho hợp với người xứ Á.
Hồi ở VN, nghe kể một chị đi phổ biến kế hoạch hóa gia đình, dặn các bác nông dân mang “cái ấy” để dưới gối cho tiện dùng. Các bác về thực hiện “kế hoạch hóa” nhưng vợ vẫn “tắt kinh”. Hỏi ra mới biết, các bác vẫn để “của nợ” dưới gối, còn “ống dẫn dầu” dài 1,6km vẫn cho vào “miệng giếng BP” ở vịnh Mexico cho “dầu tràn” thoải mái, mấy vạch đỏ là phải thôi.
Từ đó suy ra, công tác truyền thông chuyện tế nhị này phải rất rõ ràng và không được xấu hổ.
Time Is Money
Nước Mỹ kỳ này xin bàn về một trong những giá trị Mỹ – Americane Value. Đó là “Time is Money – Thời gian là tiền bạc”. Nước mình hay gọi “thời gian vàng ngọc”.
Thời trẻ, nghe ai nói thế chắc các bạn buồn cười vì bọn lý thuyết suông. Mình thừa cả đống thời gian, lang thang xe vi vu ngoài phố, triệu phú thời gian mà nghèo rớt mồng tơi. Nhưng càng lớn lên càng thấm. Sang xứ Mỹ này thì đúng là tiền tính từng giây.

Time is Money. Ảnh: Internet
Ngoài chuyện làm cái gì đó đúng ngày, đúng giờ được nâng điểm trước sếp, lương tăng, ký hợp đồng hàng triệu hay cả tỷ đô la vì đã đúng hẹn, thời gian là vàng ngọc thật. Đi metro vào giờ cao điểm giá cao hơn lúc thường. Không có việc gì vội thì nên chọn sau 9:30, bớt được chi tiêu để mua ly Starbucks. Đại loại tiền và thời gian đi với nhau như hình với bóng.
Kể thêm vài chuyện ngoài đời thường cho vui. Đi xe hơi để họp trong DC nên phải gửi xe. Chỗ nào cũng có meter và chỉ được đỗ hai tiếng với 2$/tiếng tùy chỗ. Nếu thấy cuộc họp chỉ dưới 1 tiếng nên trả tiền cho hơn một tiếng, đề phòng cuộc họp kéo dài 10 phút. Ra chậm là ăn vé phạt từ 25-50$.
Nếu cuộc họp hai tiếng thì mang vào chỗ gara với 17-20$/ngày. Người ta hay tổ chức họp business trong khoảng trên dưới một tiếng là vì thế. Thời gian là tiền bạc cả đó.
Đón hai ông con nhà này gửi sau giờ tan học phải đến trước thời điểm 6:15 chiều mà đón. Muộn 1 phút phạt một đô. Bố hoặc mẹ phải thay nhau về lúc 5:00 chiều. Từ cơ quan về nhà mất 50 phút, đi bộ 7 phút tới nhà. Lấy ô tô đến trường khoảng10 phút kể cả dừng đèn đỏ. Hôm nào metro bị sự cố hay tắc đường coi như ngồi trên đống lửa. Thời gian là đô lá là la.
Tiền thanh toán thẻ tín dụng qui định là đến hạn một ngày nào đó trong tháng phải chuyển tiền vào tài khoản của nơi cấp thẻ, trả chậm là tính 20-30% lãi.
Các loại hóa đơn thanh toán đều ghi rõ hạn thanh toán. Quá ngày là phạt tiền thêm cho kỳ tới, có khi rất nặng và còn ghi điểm xấu vào credit score, sau này vay tiền làm gì đều bị tính lãi cao. Tiền thuế nộp chậm thì phần trăm tăng khủng khiếp, lại còn dọa đi tù.
Ở xứ này cái gì cũng có deadline (thời hạn hay gọi là điểm chết). Nếu không đúng hạn thì bị “giết” bằng đô la. Đó là một trong những Americane Value – giá trị Mỹ: Time Is Money.
Không có giới hạn nào cho việc kiếm bao nhiên tiền bạc. Nhưng con người chỉ có 24 giờ một ngày, 7 ngày trong một tuần và 52 tuần trong một năm. Còn phải tứ khoái, nghỉ ngơi, thăm người thân, bạn bè và dành cho gia đình. Vì thế, thời gian là nguồn tài nguyên quí báu nhất và nguồn luôn…bị cạn. Tiết kiệm thời gian nghĩa là làm cho tiền tăng lên.
Blog HM cố viết entry dưới 1600 từ. Sợ bạn đọc bỏ phí thời gian, cáu quá, entry bị xẻo như cái đầu condom của anh bạn VN trên thì khổ.
Chúc bạn vui cuối tuần.
Hiệu Minh. 21-05-2010