Ðề: HOT: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!
Wow, tuyệt vời lightwind và Johnny, lâu lắm rồi mới thấy hai chú vào post bài, rất vui.
Với hongtran, những chiến hữu (bàn nhậu) ra đi năm 2010 như thanhnv, lieuvh, yman, lightwind, johnny, phiden, trunghai ... đều có chung một ước mơ là tìm thấy nơi ấy một chút ánh sáng cuối đời (nhớ lúc nhậu mình có thảo luận rồi, nhớ hông?), chứ không mong gì có tương lai sáng sủa cả.
Biết vậy nhưng sao trong ta, sự chấp nhận lý tưởng ra đi sao mà khó khăn thế, bao nghịch cảnh nhiều khi muốn bỏ cuộc giữa chừng, nghĩ lại gia đình, những đứa con thân yêu, bạn bè quê nhà, bạn bè hải ngoại, đành nuốt cục buồn vào lòng để mà gượng đi vậy.
Người may mắn có việc làm ổn định chỉ sau vài tháng định cư, người tất tả ngược xuôi mà vẫn tìm chưa ra việc có hồn, người thì ngồi thở than, người thì .. thôi kệ mẹ nó, biết ra sao ngày sao.
Tựu trung cũng tại mình, trước khi đi, trên các bàn nhậu tiễn đưa của nhiều bạn bè xa gần, 80% khuyên mình nên ở lại, 10% khuyên ra đi, 10% không ý kiến (chỉ nhìn mình mà thương cảm). Nhưng vẫn một câu nói xanh rờn: visa đi Mỹ (định cư) mỗi người chỉ có một lần trong đời, nếu không chộp lấy thì sẽ không bao giờ có lần thứ hai.
Bởi vậy mới miệt mài với DS-3032, DS-230, I-864 cùng các giếy tờ linh tinh, để chứng tỏ ta đây cũng là một tay sành điệu về di trú.
Và sau đó là những chuỗi ngày chờ đợi (có một số bạn còn bi hạn bà chằng 22-5), rồi vỡ oà với thư mời PV. Cầm visa trên tay như cảm nhận nước Mỹ đang rất gần với mình.
Xin nghĩ việc = không nơi dung thứ sau này.
Bán nhà = không còn nhà để mà về.
Nhậu = coi như chính thức từ giả bạn bè.
Xong rồi sao nữa?
Ai có ngon thì kể tiếp nhe, hongtran tạm hết ý vì nghĩ mình còn vài ngày nữa là tròn 1 năm trên đất Mỹ.
Với các bạn trên d/đ mình còn nói đuợc cảm nhận, chứ gặp VK thứ thiệt 20-30 năm trên đất Mỹ, nếu mở miệng than là coi như tiêu, huhu...
À hôm nay bên Mỹ là thứ sáu - good Friday nha, xã sì-trét đi bà con ơi.