Ðề: Một chuyến đi Việt nam.
Một chuyến đi Việt nam.
Chẳng biết để vào đâu, đành nhờ bác Hoangmau cho tạm trú vậy.
….Thế là tôi quyết định một chuyến đi Việt nam, kết hợp giữa công việc, thăm lại người thân và gặp nhưng anh em trong xuatnhapcanh.com.
Khoảng cách giữa 2 lần đi Việt nam cũng chưa lâu, chưa đầy 2 năm, nhưng vẫn mang 1 chút xúc cảm khi máy bay hạ cánh xuống Tân sơn nhất.
Vẫn những cảnh nhôn nhịp của người đưa đón, người đâu sao nhiều quá, 1 người về mà hàng chục người đi đón. Tình nghĩa hay sự rảnh rỗi hay vì gì gì đó, tôi không dám nghĩ tới. Chỉ biết cảm giác trong mình thật ngột ngạt, nóng nực. Riêng Tôi vẫn cũng chỉ 1 mình như mọi lần đi về, không người đưa cũng chẳng ai đón, lẳng lặng theo dòng người đi ra, leo lên chiếc taxi về nơi mình cần đến.
Gặp lại những người bạn cũ, những người bạn đã một thời cùng lăn lộn trên công việc hồi đó, ai cũng than vãn, kêu ca, thời buổi khó khăn, vất vả, buôn bán ế ẩm, Tôi ngồi nghe chỉ biết im lặng, không dám có ý kiến. Vài tên bạn cũng thuộc hàng đại gia hồi đó, giờ cũng thê thảm, có tên còn gần như phá sản nữa. Buổi tối ngồi coi tivi, thấy nhiều đài của Việt nam, nói tiếng Việt nhưng lại có phụ đề tiếng Trung quốc, cờ TQ cũng thấy xuất hiện nhiều trên màn hình???? Ngạc nhiên nhưng Ngán ngẩm.
Rồi cũng gặp được mấy anh em bên xuatnhapcanh.com, bác Thành than hay Nothing gì đó, bác Hoàng mẫu (Lại cùng họ Hoang với mình nữa, biết đâu lại chẳng có bà con nữa không chừng), ASM, Delena, dr King, tamtuong, dungphuquoc….nhiều quá, sorry nhớ hổng hết. Mọi người thật chân tình và vui vẻ. Thêm bạn thì bớt….bồ, thật vui. Cảm ơn mọi người.
Nha trang rồi Huế, ghé qua Quảng trị, vòng về Phan thiết lo công việc, chẳng tốt cũng chẳng xấu, thôi thì cứ hài lòng với cái mình đang có, biết sao được. Chỉ có một cái cảm giác là…sợ, sợ đủ thứ. Hèn chi mấy tên bạn gặp lại, kêu món gì cũng bắt phải đem nguyên con ra, làm tại chỗ để thấy, đến con mực 1 nắng gì đó mà tụi hắn cũng yêu cầu nướng xong đem nguyên con ra bàn rồi mới được cắt!!! Trời ạh, ăn uống mà cũng khổ sở vậy nữa chứ. Mà cũng sợ thiệt, lần trước về Việt nam, vẫn còn lấy xe 4 bánh của mấy tên em hồi đó, chạy ào ào, lần này 1 tên đưa xe car cho chạy, vì biết mình đi công việc xa, cho đỡ tốn phí cũng như tiện cho công việc, nhưng…hổng dám, nhớ lại hồi đó khi còn ở Việt nam, mình chạy xe cũng thuộc loại lụa mà, miền Tây hay miền Trung, vẫn cứ lả lướt, giờ ngồi kế bên tài xế chở mà chân cứ đạp thắng liên tục, làm bác tài xế ôm bụng cười quá trời, có lẽ hết thời liều mạng rồi chăng.
Về lại Saigon, gặp lại những người bạn và các anh em xuatnhapcanh.com, một lần nữa cảm ơn bác Thành, bác Mẫu, tamtuong, Dr.king, Asm, Delena và tất cả mọi người.
Buổi tối trước hôm ra phi trường về lại Mỹ, một tên bạn khá thân, biết nhau từ thời còn Trung học, cắc cớ hỏi mình cảm giác lần này về thấy Việt nam thế nào? Tôi lẳng lặng nhìn hắn một lúc, rồi nói:
“….CHẲNG CÒN CHÚT GÌ, ĐỂ NHỚ ĐỂ THƯƠNG”
Calif. 12.16.11
Hthaith.