Ðề: HOT: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!
Góp 1 chút ý kiến:
Tôi đọc thấy hầu như mọi người viết trên cương vị Người Được Bảo Lãnh(NĐBL),có vị nào thử đặt mình trong cảm giác của Người Bảo Lãnh(NBL) chưa?Khi 1 người đứng ra bảo lãnh 1 người thân hoặc 1 gia đình,đâu phải dễ?Trước hết là tiền nộp đơn(thủ tục đầu tiên),hiện là 420 $/hồ sơ,sau đó là 88$ mở hồ sơ và tiền Visa hơn 400$/đầu người.Cho rằng 1 số gia đình có khả năng gởi tiền qua cho NBL làm hồ sơ,phần lớn NBL phải chi ra khoản nảy,rồi khi NĐBL qua Mỹ rồi NBL còn phải đưa đi nơi này nơi kia để lo mọi thứ...Điều này xuất phát từ đâu?Phải chăng từ tình thương???Có thể NBL không thể lo nhiều hơn khi người nhà đã đặt chân đến Mỹ,nhưng không thể nói rằng NBL không lo lắng thương yêu NĐBL,nếu không thương họ đã không bảo lãnh làm gì(để tốn tiền?),và cũng không thể trách NBL không lo đủ bổn phận vì họ vẫn có đời sống của họ,họ có thể làm hãng(lương bắt đầu có thể chỉ có $5,$5.5/giờ,không được $8,$9/giờ như hiện nay)rồi lâu năm lên lão làng,và hãng họ không tuyển người nên không thể đưa người nhà vào làm việc được,nhân đó bị trách là tình người.v.v...
Quý vị nên biết rằng khi quý vị than thở 1 thì NBL đau 10,và nếu quý vị đòi về VN thì NBL đau 100 lần hơn!
NBL đã qua Mỹ và họ đã đứng được, họ đã ổn định đời sống,có nhà,có xe,tạo dựng tương lai cho con cái và họ nghĩ quý vị sẽ làm được như họ,nếu họ cũng khổ như quý vị nghĩ hiện giờ,chính họ sẽ là người khuyên quý vị đừng đi định cư,tôi tin vậy.Hãy đặt mình vào tâm trạng của người bảo lãnh trước khi than thở.
Ý còn nhiều nhưng lời chưa đủ,tôi xin tạm dừng ở đây và sẽ viết tiếp sau khi nghe thêm ý kiến của 1quý vị.Chúc quý vị sức khoẻ và vui vẻ .Thân