Ở tuổi 50 mà còn đi học là niềm vui và hạnh phúc đó chị. Linda quan sát ở Mỹ cảm thấy nhiều cái cũng vui, quan cảnh thì trầm lặng, xung quanh khu vực Linda sống vắng vẻ như tờ vậy, ấy mà bên trong con người ta tất bật như con robot được cài đặt sẳn, cứ chạy như đã được lập trình... Còn ở Saigon, nhìn ra đường ai cũng vội vã, chạy xe chen lấn nhau từng chút vậy mà con người ta cứ thảnh thơi ăn chơi phè phè, cơm ngày 3 bửa, tắm rửa ngày 2-3 lần ( tại trời nóng và bụi bặm quá mà), heheh, tối tới ở Mỹ vắng tanh, ai vào nhà nấy tranh thủ yên giấc mộng để mai còn dậy sớm đi làm, còn Saigon, không biết mai có đi làm hay không mà tối đến là bà con đổ ra đường, người dạo phố, kẻ đua xe, người hóng mát rồi một số anh chị ngồi cụng ly trong quán nhậu, nhậu cho đã rồi tính sau...Nói chung sống đâu cũng là sống, làm đâu cũng phải làm, làm gì và sống như thế nào...cuộc sống ở đâu cũng có 2 mặt của nó, lạc quan hay bi quan cũng đều do cảm nhận và tùy thuộc vào hoàn cảnh của mỗi gia đình, nói ra tâm trạng thật không có nghiã là than thở, vì vậy đôi khi nói ra được những suy nghĩ của mình cũng tốt, bất cứ hoàn cảnh nào của ai cũng cho người đọc thêm một kiến thức sống...biết trước né trước cũng hay, không biết thì đụng phải cũng phiền nhưng khổ một cái là người Việt Nam luôn lo sợ một điều " Nói thật dễ mất lòng" đôi khi phải giả tạo hoặc hư cấu một chút như phim vậy người ta mới tin, nói ra cái tốt ai nghe cũng mát lòng, nói ra cái khó khăn ai từng trải qua rồi sẽ cảm thông, ai còn trong mộng mị chưa tỉnh giấc thì bực mình vì không tin điều đó là có thật...
Vì vậy, mình tính không bằng trời tính, cứ sống vui vẻ, tích cực làm việc, trời kêu ai nấy dạ. Xong, kỳ này Linda về Việt Nam học vẽ, sau này về hưu, Linda làm hoạ sĩ, còn người yêu của Linda làm Khương Tử Nha, hehehe, chu du đây đó trên chiếc xe chở đầy lương khô, cứ tới bờ hồ nào đó ghé vô, dựng giá vẽ lên, rồi ông câu cá, bà vẻ tranh, biết đâu tự nhiên về cái tuổi gần đất xa trời cái bị nổi tiếng, tranh bán được năm ba chục 1 bức, lấy tiền đó đi chu du tiếp, không lệ thuộc con cái, không sống như gánh nặng cho con, còn nữa nếu còn nhà cửa ở VN, cho thuê 1 tháng năm ba triệu, 2 ông bà về quê sống, cứ sáng uống cà fê, ăn sáng tà tà, trưa về trồng năm ba bụi rau, chăm sóc chó, mèo, buồn buồn nhớ con cháu chạy qua Mỹ thăm vài hôm rồi về...
Nói gì thì nói, ai sống cũng có kế hoạch cho riêng mình, nhưng may mắn thì được như ý, không may nó trật đường rầy thì cũng phải tiếp tục sống chứ biết sao, vì vậy cứ sống vui từng ngày, sức khoẻ là trên hết, hãy giữ gìn sức khoẻ, có khoẻ mới làm việc được, làm việc có tiền, có tiền trả bill, còn bao nhiêu cất chừng nào có ngày nghỉ lấy ra đi du lịch, nếu trả bill hết rồi không còn dư thì cứ làm tiếp...