HOT: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

thuykb

Thành viên tích cực
#61
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Chào ACE XNC,
Để thay đổi một thói quen nhỏ khi cần thay đổi, đôi khi con người cũng gặp chút trở ngại. Thay đổi cả môi trường sống mới, chắc chắn sẽ có những sự thích nghi khác nhau ở mỗi con người. Mình nghĩ đó là nguyên do mà AC vào diễn đàn XNC thật xôm tụ như hôm nay; kể lể với nhau những tâm tư, tình cảm, kinh nghiệm...Cám ơn tất cả những chia sẽ của AC.
Mình có một lời nhắn của bạn bè trong dịp tết vừa qua muốn cùng AC suy gẫm:
Một cái xe đạp Mới thì tốt hơn cái xe đạp Cũ, nhưng cái xe đạp Cũ lại gắn bó với ta hơn cái xe đạp Mới.
Một ngôi nhà Mới đẹp hơn ngôi nhà Cũ, nhưng ngôi nhà Cũ lại nhiều kỹ niệm với mình hơn.
Một phương trời Mới thì lạ hơn phương trời Cũ, nhưng phương trời Mới thì chưa mang lại cho ta cảm giác bình yên.
Vậy thì đón chào năm Mới nhưng đừng quên năm Cũ.
Chúc ACE nhiều sức khỏe.
 

thuy66

Thành viên tích cực
#62
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Sống ở Mỹ hay ở Vn cũng vậy đâu cũng là chuyện miếng cơm manh áo. Có thực mới vực được đạo, mình nghĩ những gia đình có nhà cửa công việc ổn định ở Vn nếu đi vì tương lai con em của mình thì cũng nên đi nhưng phải chuẩn bị tâm lý thật vững vàng mới được. Có một điều các bạn phải lưu ý không phải cái gì MỸ cũng hơn Vn.
 
#63
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Chào các AC !
BX đã đọc hết những chia sẽ Vui Buồn của các AC trên những bài trước , chia sẽ nào cũng hay và bổ ích cho những người mới và sẽ đặt chân đến Mỹ
BX cũng vừa đến Mỹ vừa tròn 2 tháng thôi nhưng BX cũng xin chia sẽ cảm nhận và cuộc sống nơi đây theo nhận xét riêng của BX có gì khg phải xin các AC bỏ qua cho BX nhé
* Tâm trạng khi còn ở VN :
-khi còn ở VN tâm trạng của BX cũng giống như các AC " ở VN cuộc sống mình OK rồi thì đi làm gì ? cuộc sống Kinh Tế ở Mỹ nghe nói cũng khó khăn ???? " Khi giấy tờ Hoàn Tất BX khg muốn mua vé để bay ,,, Nhưng BX ra đi vì 1 Câu nói của Mẹ BX , bà nói :
" Kinh tế khó khăn thì so với nơi nào cũng vậy, Kinh tế Mỹ chỉ Bị Cảm xổ Mủi , hắc hơi thôi nhưng con phải đánh dấu hỏi khó khăn tại sao những người ở Mỹ họ khg về VN ở luôn , mà họ chỉ về chơi mà thôi ??? 1 miếng bánh mà con chỉ nghe người khác nói Dở thì con nghe theo và Khg Ăn ... Con phải Ăn để biết vì Khẩu Vị và Vị Giác của mỗi người KHG GIỐNG NHAU , nhiều khi Dở đối với người này nhưng Ngon với người kia thì sao ? Nhưng cuối cùng thì Ý của Mẹ vẫn muốn con phải Ăn để chính mình Cảm Nhận:- Nếu Ngon thì Ngon cỡ nào ? mà nếu DỞ thì DỞ ra sao ? ... "
- thế là lý do mà 2 mẹ con của BX đặt chân đến Đất Nước Cờ Hoa này nhưng với Ý định là : cho mẹ Vui và con trai ( 18 tuổi ) thoả nguyện , khi con trai ổn định việc học hành thì BX sẽ bay về VN ( vì công việc làm ăn của BX ở VN vẫn còn duy trì , để bù vào chi phí cuộc sống ở Mỹ ) , BX chọn thời gian sống ở VN sẽ nhiều hơn ở Mỹ ( chỉ bay đi bay về duy trì giữ Thẻ Xanh khi cần sang thăm con và gia đình thôi )
* Tâm trạng khi mới đến Mỹ :
-Những ngày mới đến, tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần mình chỉ đến đây Dạo chơi du lịch , còn con trai thì mới thật sự ở lại Định Cư ,,, nhưng buồn lắm bất cứ giờ phút nào nước mắt cũng sẵn sàng trào ra , vì tâm trạng của 1 người xa xứ đã buồn rồi huống gì là người mẹ Đơn Thân như BX , cộng thêm nỗi Hụt Hẫng trước khi ra đi gặp rất nhiều Sự Việc Buồn ùn ùn kéo đến cùng 1 lúc khiến cho BX Sốc nặng , đã có lần BX ngồi Ở VN cafe " Miền Đồng Thảo " sát với đường ray xe lửa để chờ khi xe lửa đến thì lao đầu ra và Kết Thúc ... Nhưng nghĩ đến con trai và Mẹ của BX .. 2 người sẽ sống ra sao sau quyết định này của BX ??? thế là BX đổi Ý , và có mặt nơi này ... Hàng ngày BX phải sống giả tạo cười vui vẻ để giấu Tâm Trạng riêng của BX và còn Động viên con trai học hành nơi xứ người với thật nhiều khó khăn mà Con phải đối mặt Start lại tất cả ... Ban ngày nếu có khóc thì chui vô cái kho quần áo của gia đình khóc để khg ai biết , Buổi tối nằm xuống thì chui vô Mền khóc , khóc vì cái Lạnh Lẻo nơi đây Lạnh từ Thể xác đến tâm hồn ( hòan cảnh của mình khg được may mắn như các AC , vợ chồng BinhMinh , TrangDung , Vợ chồng QuaiDan, LiLy , bác Hoangmau , Linda...trong DD XNC ) Sự ra đi của BX khg được Trọn Vẹn như các AC ấy , nếu trọn vẹn như AC thì chỉ lo về Việc Làm kinh tế thôi , còn với BX thì Nỗi Lo Lắng ấy Nhân lên gấp bội lần ,,, buồn cứ thường vào XNC ở nơi đó BX như tìm được tiếng nói chung , và BX cũng cảm ơn những người bạn XNC đã ĐT hỏi thăm an ủi những ngày BX mới đến và cho đến tận bây giờ... BX đã đọc được 1 câu ở chữ ký của Chị Linda :" Hãy nhận ra rằng Khg bao giờ Muộn để Bắt Đầu một điều mới mẻ.. "
* Start Điều Mới Mẻ của cuộc sống mới :
" Khg ai thương mình bằng chính mình "
- BX khg còn muốn về VN như Ý Định ban đầu ( nếu có thể được ) lúc đầu BX khg muốn ở lại Mỹ nên khg thi bằng viết , giờ BX đã đậu bằng viết và đang học lái xe
* Sẵng đây BX xin chia sẽ về việc làm và cách kiếm việc làm trong tương lai của các AC sau này :
-Theo BX thì người mới đến như chúng ta khó tìm việc lắm , công việc SANG ở Mỹ thì lúc nào cũng đòi hỏi bằng cấp + kinh nghiệm ... thì chúng ta khg có CỬA rồi nên chúng ta phải làm từ những việc THẤP / song song học hỏi rồi đi lên từ từ
- Theo BX đọc những bài của các AC viết ở trên , đa phần là cuộc sống khó kiếm việc , áp lực tiền Bill mỗi tháng đến tới tấp chịu khg nỗi đành bỏ cuộc về VN ... BX cũng khg hơn gì các AC đâu, nhưng có lẽ BX may mắn nên chia sẽ với các bạn cách tìm việc của Dì và Mẹ của BX , tìm cho những người thân trong gia đình nhé :
- Khi biết Con , Cháu gần sắp qua Mẹ của BX ( trên 60 ) đi xin việc ở những tiệm Dry Clean , nơi cho bà làm 2 ngày , nơi 3 ngày , nơi 1 ngày ,, ngày nào trong tuần bà cũng làm ,,, những người làm chung họ nói này nói nọ : " chị đâu phải khó khăn gì , chị lớn tuổi rồi nghỉ ở nhà nghỉ ngơi đi ... " ( vì họ biết mẹ BX có hưởng tiền Hưu trí ăn theo người chồng Mỹ đã chết hơn 1.500usd/ tháng + tiền Bảo Hiểm nhân thọ của ông để lại thì bà đâu phải lo tiền Bill mỗi tháng - ý của họ là bà tranh việc làm với họ ) bà nói với Chị Em tôi : " kệ ai nói sao cũng được mẹ ráng cày 2, 3 nơi để sau này tụi con qua mẹ Train tụi con xong rồi bàn giao công việc với chủ ...rồi mẹ nghỉ hưu cũng chưa muộn , ,, BX rất may mắn vì mình có được người mẹ Tuyệt Vời như thế đấy, trời mùa đông lạnh khg ai muốn bước ra khỏi nhà nhưng bà phải đứng đón xe Bus , nếu như trể chuyến thì phải chờ 15 , 20 phút sau mới có chuyến khác ... Em của BX phải đi học còn bà thì lại khg dám lái xe ... BX nói bà nghỉ làm bà cũng khg chịu vì bà hiểu công việc nơi đây khó tìm
- khi đi chợ ( Maxim , lucky,,, vì mẹ BX sống ở đây hơn 10 năm ) bà quen biết những cô tính tiền trò chuyện với họ ... thân tình rồi dặn họ khi nào có cần người đứng tính tiền thì Alo cho hay nhé vì Con , Cháu sắp qua... thế là đứa cháu 20 tuổi của BX giờ cũng đã có việc làm ( chị Em con cháu BX đến đây 5 người : 3 người đã có việc , 2 người thì đi học ) giờ mọi việc đã OK như ý của bà đã sắp xếp ,,, BX muốn nói ra câu chuyện của mình ở đây để các AC tham khảo với Người Bảo Lảnh của các bạn phải Lanh Lẹ tìm việc , nhắm chỗ và phải biết khả năng của các bạn trước để Oder cho các bạn ... và song song đó các bạn cũng chuẩn bị hành trang lên đường ... cũng như Ví dụ : Bạn phải chuẩn bị Đồ Bơi khi đi Vũng Tàu hay là Áo Ấm khi đi Hà Nội vậy đó
Dì của BX cũng vậy con cháu trong nhà ai cũng có việc là cũng do Dì tìm giúp , mỗi buổi sáng dì đến phòng GYM để tập , lúc rảnh rỗi nói chung là 8888 , bà nghe ai cần tìm người giữ baby , đưa rước con đi học nói chung là thượng vàng hạ cám bà giới thiệu cho Anh ruột hoặc chị dâu , cháu trong nhà làm ... nói chung theo BX công việc ở chung quanh chúng ta thôi , nếu chúng ta may mắn bứơc đầu tiên có sự giúp sức của người thân nhanh nhẹn thì chúng ta sẽ dễ tồn tại nơi đây
* Những cái ĐƯỢC ở Mỹ :
- BX cũng khg dám nói nhiều sợ có bạn sẽ nói là BX đi khg bao lâu mà quay nói xấu VN ,,, cho BX xin lỗi trước các bạn nhé nếu nghe khg lọt ,,, ở đây khg phải BX nói Xấu mà là Topic này đang nói về những cãm nhận Buồn Vui , Được và Mất nơi xứ người ,,, BX xin nói rằng ở nơi đây cuộc sống tuy BỊ nhiều áp lực , công việc , thời gian , tiền Bill ... Nhưng bù lại bạn ĐƯỢC nhiều lắm ( các bạn tự tìm hiểu giúp vì BX khg dám kể sợ bị NẸT he he ) bạn thử nghĩ , nếu như nơi này khg tốt hơn nơi mình đang ở thì sao ta phải nhọc công xin rồi chờ duyệt xét Xuất Cảnh vào đây làm gì ? những nước Iran , Irac , campuchia ... đâu có ai nộp HS phải khg các AC
* Tóm lại :
- BX muốn chia sẽ với các AC rằng chúng ta là người mới đến chuyện Hụt Hẫng mất thăng bằng trong cuộc sống mới là phải có , tuỳ hoàn cảnh mà chúng ta gặp ít hay nhiều mà thôi , nhưng theo BX cảm nhận thì nơi đây tốt lúc đầu BX Khg Muốn Ở , còn bi giờ thì có cũng Đuổi Khg Về hì hì
 
Chỉnh sửa cuối:

luckyseafood

Ban điều hành
#64
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Hay lắm be xinh ơi, có thời gian rỗi, nhìn quanh cuộc sông thấy có gì hay thì post tiếp nha.

Không gì bằng mỗi người góp một ít cảm nhận cuộc sống ở xứ người vào topic này cho nó hoành tráng lên, như thế mới là XNC.com chứ.

Riêng tâm trạng hongtran thì vẫn cứ buồn, thấy nơi đất lạ quê người này hỏng có gì vui hết, hi hi...
 

thanhnv

Thành viên tích cực
#65
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Khỏe không đại ca ? em nói tiếng Anh "búa xua" thằng Sếp cười khà khà nhưng nó cũng hiểu và bày lại thế là nhớ dai ...còn hơn đi học .
Hehe, vẫn khỏe để đi cày. Nói chuyện tiếng Anh ở chỗ làm, mình kể cho bà con cùng nghe chơi. Chỗ mình làm có 1 bác già khoảng hơn 60 tuổi là dân Sa Đéc đứng máy cắt vải. Bác già này tiếng Việt của mình bác đọc nhiều chỗ còn không thông nên tiếng Anh của bác dĩ nhiên thuộc loại hàng khủng luôn l001. Thằng manager nói CUT bác nói lại CẮT, riết rồi thằng Mỹ cũng chịu chữ CẮT của bác luôn. Có lần bức xúc chuyện gì, bác già vô gặp thằng manager khiếu nại. Bác nói được vài ba chữ I YOU gì đó thì hết vốn tiếng Anh, bác già đang nóng gà nên chuyển hệ qua tiếng Việt luôn, xổ tràng giang đại hải :21::21::21: Thằng manager trợn tròn mắt hỏi nhỏ thằng cháu mình (làm thông dịch):" Lão già nói gì tao ko hiểu nhưng chắc ông đang giận dữ lắm hả mày?" Bác già lái xe đi đường không biết tên đường cứ đếm qua bao nhiêu cái cầu vượt thì vô exit là tới hãng làm thôi. Vậy mà hai vợ chồng già vẫn đi làm đều đặn và tồn tại trên xứ Mỹ này đó các bạn. Bà vợ hết giờ làm việc ở hãng còn lãnh thêm đồ ở hãng về may buổi tối. Tính ra mỗi tối cũng kiếm được dăm ba chục, dành dụm gửi về cho con cháu ở VN. Cũng nói thêm hai vợ chồng già này cũng nghèo lắm, mới sang Mỹ năm 2008 thôi. Nghe kể chuyện lão đi phỏng vấn nhận giấy hường mà tôi cứ ngớ ra, sau mới bật cười :"À! thì ra là giấy hồng".

Vài câu chuyện vui ở trên mong các bạn đang thối chí hãy thêm kiên nhẫn để trụ được trong giai đoạn khó khăn ban đầu.
 

quaidan

Cựu Ban điều hành
#66
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

"Vui buồn nơi đất lạ quê người"
Góp nhặt vô đây cùng khóc cười
Xin chớ đem lòng nuôi vị kỷ
Mong đừng lấy mực để đùa chơi
Sẻ chia tâm trạng đời phiêu lạc
Cổ động tinh thần lúc tả tơi
Nhắn nhủ đôi dòng cho thỏa dạ
Diễn đàn yêu dấu của tôi ơi !!!
 

trungtin2010

Thành viên tích cực
#67
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Nhắn với em Trungtin2011 ,nơi em đến sẽ là Seattle ,nơi này khí hậu ẩm ướt lạnh và có tuyết ,em gáng cầm cự sống thử vài tháng ,đi học nếu còn trẻ ,hãng xưởng khá nhiều nếu đi làm.Người đi sau nếu có nghị lực sẽ vượt qua đươc hết mọi thử thách ,huống chi các em Sinh ngữ không đến nổi nào thì không có gì mà không trụ được .
Em mà bỏ về VN sợ rằng người yêu cũng say Bye với em quá ! Lấy xong thẻ xanh bay về làm hôn thú ,trở lại kiếm việc ,được quá phải không ?Thân
cám ơn bác đã chia sẻ. cháu qua đó chỉ có thể tiếp học thôi. muốn về để làm hôn thú chắc cũng khó lắm. chắc cũng phải lâu lắm mới có điều kiện...
 

Trunghai

Thành viên tích cực
#68
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

"Vui buồn nơi đất lạ quê người"
Góp nhặt vô đây cùng khóc cười
Xin chớ đem lòng nuôi vị kỷ
Mong đừng lấy mực để đùa chơi
Sẻ chia tâm trạng đời phiêu lạc
Cổ động tinh thần lúc tả tơi
Nhắn nhủ đôi dòng cho thỏa dạ
Diễn đàn yêu dấu của tôi ơi !!!

Làm trai "đất khách" chẳng giống ai
Vai năm tất rộng, để người sai
Bao năm đèn sách ... cho sọt rác
Thằng đi rửa bát, thằng làm nail
Sáng sáng điểm tâm không còn Phở
Hí hoáy cạp lồng "săm sô nai"
Chiều về bill gọi .. hạng mai hết
Vò đầu bứt tóc... bứt cả tai

Thồi thì chịu vậy ... thúi đời trai he he .

trunghai

Anh hongtran khoẻ không? anh cũng giống em, có ai hỏi em thấy gì trước mắt : "chỉ thấy mưa, lạnh và một bầu trời luôn có mây âm u" trả lời vậy cho "chét" trời Portlan luôn là vậy , thôi ráng vậy nhe anh trai, em công việc ổn định, nhà cửa cũng vậy... hic! nhưng còn thiếu một thứ mà đất Mỹ này không có, chắc anh cũng biết điều đó ... không đâu bằng quê hương, nới đó tình người ấm áp, trên đất Mỹ này tình cảm ấy tìm quá khó, tìm ngay chính những người thân của minh cũng đã khó lắm rồi, :102:.... chúc anh luôn khoẻ và nhiều may mắn nhé .
 

f4saigon

Thành viên mới
#69
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Nếu bỏ qua khác biệt về chính trị là vùng nhạy cảm không nên đề cập đến, F4saigon hoàn toàn không hiểu "đem trái cam mà so với trái táo" là như thế nào. Nhưng cũng may nhờ bác thanhnv nhắc cam với táo nên F4saigon chợt nhớ là lúc còn ở VN, thường được họ hàng đem biếu cam Mỹ, táo Mỹ, ăn thấy ngon ngọt quá, nên cứ tưởng là hễ là cam Mỹ, táo Mỹ thì phải ngon và ngọt. Thế mà gần 2 năm nay đi chợ tại Mỹ, chiếc xe mua gần hết hạn bảo hành mà vẫn toàn mua phải cam chua, táo nhạt (hay là do túi tiền eo hẹp quá nến chưa đi đúng chợ). Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng có thể hiểu rằng cam Mỹ, táo Mỹ cũng có loại ngọt, loại chua, loại nhạt, loại vô vị.

Cũng biết là với lứa tuổi U50 như tụi mình mà phải start lại từ đầu thì thật khó nên mọi người vẫn cứ phải động viên lẩn nhau "nhẫn, nhẫn, nhẫn" nhưng tưởng cũng nên đưa ra những điều nghe, thấy, ngẫm, nghĩ trong 2 năm trên đất khách để mọi người đừng nghĩ là tất cả cam Mỹ, táo Mỹ đều ngon ngọt.

Không biết là tại đây hoặc ở bên VDT có thành viên từng than rằng "Chỉ muốn làm anh công nhân quèn sao mà khó quá". Đó là sự thực trong giai đoạn kinh tế thoái trào như hiện nay. F4saigon có may mắn hơn là đã có việc làm nhưng đêm ngày vẫn không thoát khỏi nhưng ưu tư dằn vặt với câu hỏi "Đi về đâu hỡi em".

Nhớ lúc mới qua được bạn bè của người em mời tới nhà lai rai chiều thứ bảy:
- Ở VN, anh F làm gì? Thu nhập khá không? (người Việt mình vẫn chưa từ bỏ thói quen hỏi lương)
- À, anh làm văn phòng, khoảng $1,000/tháng.
- Trời đất, thu nhập cỡ đó sống ỡ VN sướng quá, sang đây làm chi. Nếu lương cỡ đó thì ở đây phải take home $5000 có nghĩa là lương khoảng $7000 thì mới bằng.
- Anh chị đâu có muốn đi, nhưng vì tương lai của mấy đứa con.
Cả bàn nhậu cười ầm lên:
- Haha... tụi em ở xứ này hơn chục năm nay rồi mà cũng chưa biết mấy đứa con mình rồi sẽ đi tới đâu nè anh ui. Đúng là ở đây nạn con ông cháu cha thì ít nhưng lại có nạn ê-kíp. Không biết con mình có lọt vào mắt xanh của ê-kíp nào hay cũng xách hộp cơm trưa với kiếp công nhân suốt đời như tụi em thôi.

Mấy hôm rày, lóang thoáng trên radio nghe TT Obama đang nhức đầu về ngân sách, vội lên net thì thấy 1 sự thực khiến mình cũng phải nhức đầu:
" Nợ công của nước Mỹ là 14 ngàn tỷ đô la tương đương 97, 3% GDP năm 2010 của Mỹ (nguồn http://en.wikipedia.org/wiki/United_States_public_debt) , riêng năm nay thâm thủng ngân sách là 1 ngàn 5 trăm tỷ đôla (nguồn http://www.thefreeenterprisenation....g-debt-and-taxes.aspx?ctt=government_spending).
Ái chà chà. Coi như cả nước Mỹ phải nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn tất tần tật trong vòng 1 năm trời mới đủ trả nợ. Mà không ăn không uống thì lấy sức đâu ra để đi làm mà trả nợ.!?

Ôi dào! Dù gì đi nữa thì Mỹ vẫn là siêu cường số 1 trên thế giới mà lị! Nợ nần là chuyện của cấp trên, hơi đâu mà lo. (Tự an ủi dù trong bụng đang đánh lôtô là các phúc lợi xã hội có thể bị cắt hoặc giảm bớt)

Quẹo qua XNC xem có gì mới không? À đây rồi, nhưng không tin vào mắt mình:
http://xuatnhapcanh.com/forum/showthread.php?t=9065

vha08: Học sinh quốc tế được ưu tiên hơn học sinh bản xứ
Tin buồn cho các học sinh high school, và college transfer ở Mỹ.

University of Washington năm nay "reject" đơn xin học của rất nhiều học sinh bản xứ (WA residence student). Nhiều em học sinh high school than "trời" vì ỷ y, GPA của mình cao và là cư dân của tiểu bang, nên nghĩ chắc chắn sẽ được nhận và không xin ở các trường khác. Năm nay chắc phải đi bán hamburger.

Vì lý do ngân sách của tiểu bang bị thâm thủng nghiêm trọng, nên các trường công "Uư tiên cho du học sinh và Out-of-State student". Có lẽ các tiểu bang khác sẽ theo bước Washington State.
Trới đất ơi! Bỏ nhà bỏ cửa bỏ sự nghiệp cũng vì "cái sự học" của mấy đứa con. Nếu thực sự là vậy thì quả là "Đi về đâu hỡi con"

Chắc có người sẽ hỏi F4saigon là "Sao không về VN đi, có ai cần mi ở đây đâu"
Xin thưa: Không nhà không cửa - còn gì ở VN nữa mà về. Đã xin nghỉ việc - còn mặt mũi nào nữa mà về. Mấy đứa con đã xin rút học bạ - về thì học ở đâu, chưa kể đưa con trai lớn nếu về VN sẽ được điền bổ xung ngay vào danh sách NVQS.

Thôi thì đành trôi theo dòng đời vậy.
 

dohoaibao

Thành viên tích cực
#70
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Sống ở Mỹ được 6 tháng đang chao đảo giũa ở và về lại VN không biết phải thế nào vô topic này đọc bài các anh chị em trên diễn đàn xong không biết về hay ở lại luôn hì hì. Chúc các anh chị em nhiều sức khoẻ 8888 tiếp nhé.
 

ngô hồng bàng

Thành viên tích cực
#71
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

:24:em rat dong cam voi anh trung hai.my ko thay gi vui,ma qua day moi thay nho nha,nho moi viec luc xua,phai chang ngay truoc dung quyet dinh sai lam ha a?chu mong cac ban sau dung suy nghi my di kho,ve de,ma ve kho hon do nha,nhieu khi gia dinh tan nat do.anh binh minh khoe ko?sau ko thay post bai?cho ace tranh luan cho vui di
Làm trai "đất khách" chẳng giống ai
Vai năm tất rộng, để người sai
Bao năm đèn sách ... cho sọt rác
Thằng đi rửa bát, thằng làm nail
Sáng sáng điểm tâm không còn Phở
Hí hoáy cạp lồng "săm sô nai"
Chiều về bill gọi .. hạng mai hết
Vò đầu bứt tóc... bứt cả tai

Thồi thì chịu vậy ... thúi đời trai he he .

trunghai

Anh hongtran khoẻ không? anh cũng giống em, có ai hỏi em thấy gì trước mắt : "chỉ thấy mưa, lạnh và một bầu trời luôn có mây âm u" trả lời vậy cho "chét" trời Portlan luôn là vậy , thôi ráng vậy nhe anh trai, em công việc ổn định, nhà cửa cũng vậy... hic! nhưng còn thiếu một thứ mà đất Mỹ này không có, chắc anh cũng biết điều đó ... không đâu bằng quê hương, nới đó tình người ấm áp, trên đất Mỹ này tình cảm ấy tìm quá khó, tìm ngay chính những người thân của minh cũng đã khó lắm rồi, :102:.... chúc anh luôn khoẻ và nhiều may mắn nhé .
 

ngô hồng bàng

Thành viên tích cực
#72
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

f4 sai gon viet rat trung thuc,XNC can co nhung nguoi chan that nhu ban,de chung ta noi len duoc nhung deu ma su that can phai noi,mong cac ace sau can hieu ro hon,de ko bi soc,va sau nay se ko ai tranh luan vui buon dat khach nua,vi da co nhieu bai roi
Nếu bỏ qua khác biệt về chính trị là vùng nhạy cảm không nên đề cập đến, F4saigon hoàn toàn không hiểu "đem trái cam mà so với trái táo" là như thế nào. Nhưng cũng may nhờ bác thanhnv nhắc cam với táo nên F4saigon chợt nhớ là lúc còn ở VN, thường được họ hàng đem biếu cam Mỹ, táo Mỹ, ăn thấy ngon ngọt quá, nên cứ tưởng là hễ là cam Mỹ, táo Mỹ thì phải ngon và ngọt. Thế mà gần 2 năm nay đi chợ tại Mỹ, chiếc xe mua gần hết hạn bảo hành mà vẫn toàn mua phải cam chua, táo nhạt (hay là do túi tiền eo hẹp quá nến chưa đi đúng chợ). Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng có thể hiểu rằng cam Mỹ, táo Mỹ cũng có loại ngọt, loại chua, loại nhạt, loại vô vị.

Cũng biết là với lứa tuổi U50 như tụi mình mà phải start lại từ đầu thì thật khó nên mọi người vẫn cứ phải động viên lẩn nhau "nhẫn, nhẫn, nhẫn" nhưng tưởng cũng nên đưa ra những điều nghe, thấy, ngẫm, nghĩ trong 2 năm trên đất khách để mọi người đừng nghĩ là tất cả cam Mỹ, táo Mỹ đều ngon ngọt.

Không biết là tại đây hoặc ở bên VDT có thành viên từng than rằng "Chỉ muốn làm anh công nhân quèn sao mà khó quá". Đó là sự thực trong giai đoạn kinh tế thoái trào như hiện nay. F4saigon có may mắn hơn là đã có việc làm nhưng đêm ngày vẫn không thoát khỏi nhưng ưu tư dằn vặt với câu hỏi "Đi về đâu hỡi em".

Nhớ lúc mới qua được bạn bè của người em mời tới nhà lai rai chiều thứ bảy:
- Ở VN, anh F làm gì? Thu nhập khá không? (người Việt mình vẫn chưa từ bỏ thói quen hỏi lương)
- À, anh làm văn phòng, khoảng $1,000/tháng.
- Trời đất, thu nhập cỡ đó sống ỡ VN sướng quá, sang đây làm chi. Nếu lương cỡ đó thì ở đây phải take home $5000 có nghĩa là lương khoảng $7000 thì mới bằng.
- Anh chị đâu có muốn đi, nhưng vì tương lai của mấy đứa con.
Cả bàn nhậu cười ầm lên:
- Haha... tụi em ở xứ này hơn chục năm nay rồi mà cũng chưa biết mấy đứa con mình rồi sẽ đi tới đâu nè anh ui. Đúng là ở đây nạn con ông cháu cha thì ít nhưng lại có nạn ê-kíp. Không biết con mình có lọt vào mắt xanh của ê-kíp nào hay cũng xách hộp cơm trưa với kiếp công nhân suốt đời như tụi em thôi.

Mấy hôm rày, lóang thoáng trên radio nghe TT Obama đang nhức đầu về ngân sách, vội lên net thì thấy 1 sự thực khiến mình cũng phải nhức đầu:

Ái chà chà. Coi như cả nước Mỹ phải nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn tất tần tật trong vòng 1 năm trời mới đủ trả nợ. Mà không ăn không uống thì lấy sức đâu ra để đi làm mà trả nợ.!?

Ôi dào! Dù gì đi nữa thì Mỹ vẫn là siêu cường số 1 trên thế giới mà lị! Nợ nần là chuyện của cấp trên, hơi đâu mà lo. (Tự an ủi dù trong bụng đang đánh lôtô là các phúc lợi xã hội có thể bị cắt hoặc giảm bớt)

Quẹo qua XNC xem có gì mới không? À đây rồi, nhưng không tin vào mắt mình:
http://xuatnhapcanh.com/forum/showthread.php?t=9065



Trới đất ơi! Bỏ nhà bỏ cửa bỏ sự nghiệp cũng vì "cái sự học" của mấy đứa con. Nếu thực sự là vậy thì quả là "Đi về đâu hỡi con"

Chắc có người sẽ hỏi F4saigon là "Sao không về VN đi, có ai cần mi ở đây đâu"
Xin thưa: Không nhà không cửa - còn gì ở VN nữa mà về. Đã xin nghỉ việc - còn mặt mũi nào nữa mà về. Mấy đứa con đã xin rút học bạ - về thì học ở đâu, chưa kể đưa con trai lớn nếu về VN sẽ được điền bổ xung ngay vào danh sách NVQS.

Thôi thì đành trôi theo dòng đời vậy.
 

vann

Thành viên mới
#73
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Hehe, vẫn khỏe để đi cày. Nói chuyện tiếng Anh ở chỗ làm, mình kể cho bà con cùng nghe chơi. Chỗ mình làm có 1 bác già khoảng hơn 60 tuổi là dân Sa Đéc đứng máy cắt vải. Bác già này tiếng Việt của mình bác đọc nhiều chỗ còn không thông nên tiếng Anh của bác dĩ nhiên thuộc loại hàng khủng luôn l001. Thằng manager nói CUT bác nói lại CẮT, riết rồi thằng Mỹ cũng chịu chữ CẮT của bác luôn. Có lần bức xúc chuyện gì, bác già vô gặp thằng manager khiếu nại. Bác nói được vài ba chữ I YOU gì đó thì hết vốn tiếng Anh, bác già đang nóng gà nên chuyển hệ qua tiếng Việt luôn, xổ tràng giang đại hải :21::21::21: Thằng manager trợn tròn mắt hỏi nhỏ thằng cháu mình (làm thông dịch):" Lão già nói gì tao ko hiểu nhưng chắc ông đang giận dữ lắm hả mày?" Bác già lái xe đi đường không biết tên đường cứ đếm qua bao nhiêu cái cầu vượt thì vô exit là tới hãng làm thôi. Vậy mà hai vợ chồng già vẫn đi làm đều đặn và tồn tại trên xứ Mỹ này đó các bạn. Bà vợ hết giờ làm việc ở hãng còn lãnh thêm đồ ở hãng về may buổi tối. Tính ra mỗi tối cũng kiếm được dăm ba chục, dành dụm gửi về cho con cháu ở VN. Cũng nói thêm hai vợ chồng già này cũng nghèo lắm, mới sang Mỹ năm 2008 thôi. Nghe kể chuyện lão đi phỏng vấn nhận giấy hường mà tôi cứ ngớ ra, sau mới bật cười :"À! thì ra là giấy hồng".

Vài câu chuyện vui ở trên mong các bạn đang thối chí hãy thêm kiên nhẫn để trụ được trong giai đoạn khó khăn ban đầu.
Tôi vừa tham gia vào diễn đàn vì đọc được chủ đề bổ ích và ý nghĩa này. Tôi rất cảm ơn về những chia sẻ đầy tâm tư và thực tế của những nguời cùng thế hệ U50 như tôi. Gia đình tôi cũng sắp sang Mỹ trong năm nay. Đọc xong mọi tâm tư của các bác trong này đã đọng lại trong tôi nhiều suy nghĩ và lo lắng.Tuy vợ chồng tôi đã U50 hết rồi nhưng vẫn quyết định ra đi và làm lại từ đầu vì tương lai và mong muốn của con cái. Gắn liền với quyết định đó, vợ chồng tôi đã luôn lo lắng và suy tư rất nhiều khi nghĩ đến phải đối mặt với những khó khăn khi bắt đầu lại cuộc sống mới ở một nơi mà tôi chưa từng đến. Rào cản ngôn ngữ thì coi như chúng tôi đành chịu, nhưng điều tôi lo lắng nhất là khó tìm được việc làm, chúng tôi sẽ định cư ở Cali - một nơi được nghe nói là rất đắt đỏ và khó kiếm việc làm (đặc biệt là ở độ tuổi chúng tôi nữa).Tôi vô cùng thấm ý với câu chuyện kể của bác Thanhnv, qua đó tôi cũng thấy vui hơn phần nào vì 2 bác Sa Đéc (xấp xỉ tuổi chúng tôi) cũng có thể kiếm được việc làm mặc dù ko rành ngôn ngữ. Chỉ ko biết là chúng tôi có may mắn được như thế ko. Chúng tôi ko sợ vất vả vì đó là điều mà chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần từ khi quyết định ra đi. Theo như những bác đi trước thì cỡ độ tuổi như tôi thì làm sao để có việc làm và chúng tôi còn có thể làm được công việc gì?
 

Delena

Phó đoàn Nghệ Thuật 5
#74
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

f4 sai gon viet rat trung thuc,XNC can co nhung nguoi chan that nhu ban,de chung ta noi len duoc nhung deu ma su that can phai noi,mong cac ace sau can hieu ro hon,de ko bi soc,va sau nay se ko ai tranh luan vui buon dat khach nua,vi da co nhieu bai roi
Chào Bàng ! có nhớ Delena này không? hôm off caphe ở Sỏi Đá 2 anh em mình tâm sự cũng nhiều,nếu nhớ không lầm Bàng bay vào ngày lễ Tình yêu 14/2 phải không?sau khi đặt chân đến Mỹ mình cảm thấy bạn sao bi quan quá,cố lên nhé mọi việc rồi cũng sẽ qua.Delena:8::8::8:
 

ngô hồng bàng

Thành viên tích cực
#75
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

nho chu,lam sao ma e quen duoc ki niem o cv,ko phai bi quan dau,do la su that e muon noi len de ace minh hieu,va cbi tam trang truoc ha,chu e thay co nhieu nguoi ko dam noi su that,co the ho so ace chan nan,hay than nhan ho doc duoc,hay si dien,con minh thi thay sao noi vay,moi qua day,den khi qua lau ko phai o lau se hoa nhap dau nha,ma phai chap nhan cuoc song ben nay thoi, ko chung lan sau offline o vn se gap lai do.
Chào Bàng ! có nhớ Delena này không? hôm off caphe ở Sỏi Đá 2 anh em mình tâm sự cũng nhiều,nếu nhớ không lầm Bàng bay vào ngày lễ Tình yêu 14/2 phải không?sau khi đặt chân đến Mỹ mình cảm thấy bạn sao bi quan quá,cố lên nhé mọi việc rồi cũng sẽ qua.Delena:8::8::8:
 

ngô hồng bàng

Thành viên tích cực
#76
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

anh da doc va hieu thi nen cbi tam li,tot nhat la ko nen ban nha,cviec co the duy tri duoc cang tot,nen de con duong rut lui,con neu ok,6th sau ve ban nha cung ko muon dau,em bao dam neu cong viec anh o vn thu nhap chi khoang 8trieu/thang a se hoi han,chu ko noi la cao cao hon thi chac chan a se hoi han,,con neu a ko co cv on dinh o vn, thi my la thien duong do,dung nen vi viec hoc cac con ma bo lo su nghiep cua minh,NHU ANH F4 da noi ,minh phai co su nghiep thi con minh moi co tuong lai,neu gioi thi o dau cung se thanh cong het,ko nhat thiet phai o my,cai viec hoc ma cung chua biet sau nay con cua anh se hoc nhu the nao?biet co thanh tai?cai do chua ai dam chac.MY DI DA KHO,VE CON KHO GAP TRAM NGAN LAN
Tôi vừa tham gia vào diễn đàn vì đọc được chủ đề bổ ích và ý nghĩa này. Tôi rất cảm ơn về những chia sẻ đầy tâm tư và thực tế của những nguời cùng thế hệ U50 như tôi. Gia đình tôi cũng sắp sang Mỹ trong năm nay. Đọc xong mọi tâm tư của các bác trong này đã đọng lại trong tôi nhiều suy nghĩ và lo lắng.Tuy vợ chồng tôi đã U50 hết rồi nhưng vẫn quyết định ra đi và làm lại từ đầu vì tương lai và mong muốn của con cái. Gắn liền với quyết định đó, vợ chồng tôi đã luôn lo lắng và suy tư rất nhiều khi nghĩ đến phải đối mặt với những khó khăn khi bắt đầu lại cuộc sống mới ở một nơi mà tôi chưa từng đến. Rào cản ngôn ngữ thì coi như chúng tôi đành chịu, nhưng điều tôi lo lắng nhất là khó tìm được việc làm, chúng tôi sẽ định cư ở Cali - một nơi được nghe nói là rất đắt đỏ và khó kiếm việc làm (đặc biệt là ở độ tuổi chúng tôi nữa).Tôi vô cùng thấm ý với câu chuyện kể của bác Thanhnv, qua đó tôi cũng thấy vui hơn phần nào vì 2 bác Sa Đéc (xấp xỉ tuổi chúng tôi) cũng có thể kiếm được việc làm mặc dù ko rành ngôn ngữ. Chỉ ko biết là chúng tôi có may mắn được như thế ko. Chúng tôi ko sợ vất vả vì đó là điều mà chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần từ khi quyết định ra đi. Theo như những bác đi trước thì cỡ độ tuổi như tôi thì làm sao để có việc làm và chúng tôi còn có thể làm được công việc gì?
 

dohoaibao

Thành viên tích cực
#77
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Nói thật nhé các bạn ở Vn thu nhập của mình còn hơn của F4 nữa công danh sự nghiệp đầy đủ, những tưỡng đi vì tương lai con minh qua đây bõ lại tất cả để chúng được sống ở đất nước văn minh nhất thế giới, Bây giờ thì 2 đứa con học rất good mình rất vui. nhiều lúc bạn bè ở Vn kêu về làm lại nhưng mình thấy đã quyết chí thì ra đi thì phải đeo đuổi tới cùng cho dù có lúc nãn chí do mệt mõi vi công việc đi làm từ 5h sáng do sợ kẹt xe ở cali chiều về nhà lúc 5h30 ( làm overtime ) về đến nhà là 7h tối( vợ và 2 con mình còn ở worcester đợi tới hè ). Mình tính làm đến khi 2 con học xong thì tất cả OK về lại vn hết. Mình khuyên các bạn có điều kiện nên đi cho con cái đi học, nếu tính mỗi du học sinh tốn 120 ngàn thì các bạn thấy mình đã có lời rồi. Nhà cửa ơ vn thì đừng nên bán để lại sau này về dưỡng già nhé. Nói vậy chứ quen thói làm việc ở vn rồi nên không dễ dàng đâu các bạn nhé. Thành ra tính là vậy nghỉ là vậy vẫn luôn day dứt Ở HAY VỀ. Trước khi đi mọi người ở Vn nói mình khùng hay sao mà đi, giờ qua Mỹ khi chao đảo muốn về Vn thì người ở MỸ nói mình khùng hay sao mà về Vn. Chúc sức khoẻ tất cả các anh chị em nhé mình nghỉ không ai giống ai đâu tham khảo chỉ là tham khảo ACE nào tới lượt làm giấy tờ băn khoăn lưỡng lự rồi cũng sẽ bước chân tới MỸ thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:

ngô hồng bàng

Thành viên tích cực
#78
Ðề: chia sẽ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

ko nen so sanh nhu chi be xinh. hoi tai sao nguoi my ko ve vn song? su so sanh qua khap khieng,vi may nguoi o my da lau,con ai o vn nua ma ve?ve thi o dau?lam gi?ngoai nhung nguoi co bang cap.cai kho o day la nhung nguoi ko co bang cap,da quen o my,ko le ve vn di lam o cac khu cong nghiep ha?chchung ta noi o day la nhung nguoi co dk kha o vn,con may nguoi kho khan thi my rat tot ,cai do chung ta ko the phu nhan.
Chào các AC !
BX đã đọc hết những chia sẽ Vui Buồn của các AC trên những bài trước , chia sẽ nào cũng hay và bổ ích cho những người mới và sẽ đặt chân đến Mỹ
BX cũng vừa đến Mỹ vừa tròn 2 tháng thôi nhưng BX cũng xin chia sẽ cảm nhận và cuộc sống nơi đây theo nhận xét riêng của BX có gì khg phải xin các AC bỏ qua cho BX nhé
* Tâm trạng khi còn ở VN :
-khi còn ở VN tâm trạng của BX cũng giống như các AC " ở VN cuộc sống mình OK rồi thì đi làm gì ? cuộc sống Kinh Tế ở Mỹ nghe nói cũng khó khăn ???? " Khi giấy tờ Hoàn Tất BX khg muốn mua vé để bay ,,, Nhưng BX ra đi vì 1 Câu nói của Mẹ BX , bà nói :
" Kinh tế khó khăn thì so với nơi nào cũng vậy, Kinh tế Mỹ chỉ Bị Cảm xổ Mủi , hắc hơi thôi nhưng con phải đánh dấu hỏi khó khăn tại sao những người ở Mỹ họ khg về VN ở luôn , mà họ chỉ về chơi mà thôi ??? 1 miếng bánh mà con chỉ nghe người khác nói Dở thì con nghe theo và Khg Ăn ... Con phải Ăn để biết vì Khẩu Vị và Vị Giác của mỗi người KHG GIỐNG NHAU , nhiều khi Dở đối với người này nhưng Ngon với người kia thì sao ? Nhưng cuối cùng thì Ý của Mẹ vẫn muốn con phải Ăn để chính mình Cảm Nhận:- Nếu Ngon thì Ngon cỡ nào ? mà nếu DỞ thì DỞ ra sao ? ... "
- thế là lý do mà 2 mẹ con của BX đặt chân đến Đất Nước Cờ Hoa này nhưng với Ý định là : cho mẹ Vui và con trai ( 18 tuổi ) thoả nguyện , khi con trai ổn định việc học hành thì BX sẽ bay về VN ( vì công việc làm ăn của BX ở VN vẫn còn duy trì , để bù vào chi phí cuộc sống ở Mỹ ) , BX chọn thời gian sống ở VN sẽ nhiều hơn ở Mỹ ( chỉ bay đi bay về duy trì giữ Thẻ Xanh khi cần sang thăm con và gia đình thôi )
* Tâm trạng khi mới đến Mỹ :
-Những ngày mới đến, tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần mình chỉ đến đây Dạo chơi du lịch , còn con trai thì mới thật sự ở lại Định Cư ,,, nhưng buồn lắm bất cứ giờ phút nào nước mắt cũng sẵn sàng trào ra , vì tâm trạng của 1 người xa xứ đã buồn rồi huống gì là người mẹ Đơn Thân như BX , cộng thêm nỗi Hụt Hẫng trước khi ra đi gặp rất nhiều Sự Việc Buồn ùn ùn kéo đến cùng 1 lúc khiến cho BX Sốc nặng , đã có lần BX ngồi Ở VN cafe " Miền Đồng Thảo " sát với đường ray xe lửa để chờ khi xe lửa đến thì lao đầu ra và Kết Thúc ... Nhưng nghĩ đến con trai và Mẹ của BX .. 2 người sẽ sống ra sao sau quyết định này của BX ??? thế là BX đổi Ý , và có mặt nơi này ... Hàng ngày BX phải sống giả tạo cười vui vẻ để giấu Tâm Trạng riêng của BX và còn Động viên con trai học hành nơi xứ người với thật nhiều khó khăn mà Con phải đối mặt Start lại tất cả ... Ban ngày nếu có khóc thì chui vô cái kho quần áo của gia đình khóc để khg ai biết , Buổi tối nằm xuống thì chui vô Mền khóc , khóc vì cái Lạnh Lẻo nơi đây Lạnh từ Thể xác đến tâm hồn ( hòan cảnh của mình khg được may mắn như các AC , vợ chồng BinhMinh , TrangDung , Vợ chồng QuaiDan, LiLy , bác Hoangmau , Linda...trong DD XNC ) Sự ra đi của BX khg được Trọn Vẹn như các AC ấy , nếu trọn vẹn như AC thì chỉ lo về Việc Làm kinh tế thôi , còn với BX thì Nỗi Lo Lắng ấy Nhân lên gấp bội lần ,,, buồn cứ thường vào XNC ở nơi đó BX như tìm được tiếng nói chung , và BX cũng cảm ơn những người bạn XNC đã ĐT hỏi thăm an ủi những ngày BX mới đến và cho đến tận bây giờ... BX đã đọc được 1 câu ở chữ ký của Chị Linda :" Hãy nhận ra rằng Khg bao giờ Muộn để Bắt Đầu một điều mới mẻ.. "
* Start Điều Mới Mẻ của cuộc sống mới :
" Khg ai thương mình bằng chính mình "
- BX khg còn muốn về VN như Ý Định ban đầu ( nếu có thể được ) lúc đầu BX khg muốn ở lại Mỹ nên khg thi bằng viết , giờ BX đã đậu bằng viết và đang học lái xe
* Sẵng đây BX xin chia sẽ về việc làm và cách kiếm việc làm trong tương lai của các AC sau này :
-Theo BX thì người mới đến như chúng ta khó tìm việc lắm , công việc SANG ở Mỹ thì lúc nào cũng đòi hỏi bằng cấp + kinh nghiệm ... thì chúng ta khg có CỬA rồi nên chúng ta phải làm từ những việc THẤP / song song học hỏi rồi đi lên từ từ
- Theo BX đọc những bài của các AC viết ở trên , đa phần là cuộc sống khó kiếm việc , áp lực tiền Bill mỗi tháng đến tới tấp chịu khg nỗi đành bỏ cuộc về VN ... BX cũng khg hơn gì các AC đâu, nhưng có lẽ BX may mắn nên chia sẽ với các bạn cách tìm việc của Dì và Mẹ của BX , tìm cho những người thân trong gia đình nhé :
- Khi biết Con , Cháu gần sắp qua Mẹ của BX ( trên 60 ) đi xin việc ở những tiệm Dry Clean , nơi cho bà làm 2 ngày , nơi 3 ngày , nơi 1 ngày ,, ngày nào trong tuần bà cũng làm ,,, những người làm chung họ nói này nói nọ : " chị đâu phải khó khăn gì , chị lớn tuổi rồi nghỉ ở nhà nghỉ ngơi đi ... " ( vì họ biết mẹ BX có hưởng tiền Hưu trí ăn theo người chồng Mỹ đã chết hơn 1.500usd/ tháng + tiền Bảo Hiểm nhân thọ của ông để lại thì bà đâu phải lo tiền Bill mỗi tháng - ý của họ là bà tranh việc làm với họ ) bà nói với Chị Em tôi : " kệ ai nói sao cũng được mẹ ráng cày 2, 3 nơi để sau này tụi con qua mẹ Train tụi con xong rồi bàn giao công việc với chủ ...rồi mẹ nghỉ hưu cũng chưa muộn , ,, BX rất may mắn vì mình có được người mẹ Tuyệt Vời như thế đấy, trời mùa đông lạnh khg ai muốn bước ra khỏi nhà nhưng bà phải đứng đón xe Bus , nếu như trể chuyến thì phải chờ 15 , 20 phút sau mới có chuyến khác ... Em của BX phải đi học còn bà thì lại khg dám lái xe ... BX nói bà nghỉ làm bà cũng khg chịu vì bà hiểu công việc nơi đây khó tìm
- khi đi chợ ( Maxim , lucky,,, vì mẹ BX sống ở đây hơn 10 năm ) bà quen biết những cô tính tiền trò chuyện với họ ... thân tình rồi dặn họ khi nào có cần người đứng tính tiền thì Alo cho hay nhé vì Con , Cháu sắp qua... thế là đứa cháu 20 tuổi của BX giờ cũng đã có việc làm ( chị Em con cháu BX đến đây 5 người : 3 người đã có việc , 2 người thì đi học ) giờ mọi việc đã OK như ý của bà đã sắp xếp ,,, BX muốn nói ra câu chuyện của mình ở đây để các AC tham khảo với Người Bảo Lảnh của các bạn phải Lanh Lẹ tìm việc , nhắm chỗ và phải biết khả năng của các bạn trước để Oder cho các bạn ... và song song đó các bạn cũng chuẩn bị hành trang lên đường ... cũng như Ví dụ : Bạn phải chuẩn bị Đồ Bơi khi đi Vũng Tàu hay là Áo Ấm khi đi Hà Nội vậy đó
Dì của BX cũng vậy con cháu trong nhà ai cũng có việc là cũng do Dì tìm giúp , mỗi buổi sáng dì đến phòng GYM để tập , lúc rảnh rỗi nói chung là 8888 , bà nghe ai cần tìm người giữ baby , đưa rước con đi học nói chung là thượng vàng hạ cám bà giới thiệu cho Anh ruột hoặc chị dâu , cháu trong nhà làm ... nói chung theo BX công việc ở chung quanh chúng ta thôi , nếu chúng ta may mắn bứơc đầu tiên có sự giúp sức của người thân nhanh nhẹn thì chúng ta sẽ dễ tồn tại nơi đây
* Những cái ĐƯỢC ở Mỹ :
- BX cũng khg dám nói nhiều sợ có bạn sẽ nói là BX đi khg bao lâu mà quay nói xấu VN ,,, cho BX xin lỗi trước các bạn nhé nếu nghe khg lọt ,,, ở đây khg phải BX nói Xấu mà là Topic này đang nói về những cãm nhận Buồn Vui , Được và Mất nơi xứ người ,,, BX xin nói rằng ở nơi đây cuộc sống tuy BỊ nhiều áp lực , công việc , thời gian , tiền Bill ... Nhưng bù lại bạn ĐƯỢC nhiều lắm ( các bạn tự tìm hiểu giúp vì BX khg dám kể sợ bị NẸT he he ) bạn thử nghĩ , nếu như nơi này khg tốt hơn nơi mình đang ở thì sao ta phải nhọc công xin rồi chờ duyệt xét Xuất Cảnh vào đây làm gì ? những nước Iran , Irac , campuchia ... đâu có ai nộp HS phải khg các AC
* Tóm lại :
- BX muốn chia sẽ với các AC rằng chúng ta là người mới đến chuyện Hụt Hẫng mất thăng bằng trong cuộc sống mới là phải có , tuỳ hoàn cảnh mà chúng ta gặp ít hay nhiều mà thôi , nhưng theo BX cảm nhận thì nơi đây tốt lúc đầu BX Khg Muốn Ở , còn bi giờ thì có cũng Đuổi Khg Về hì hì
 

ngô hồng bàng

Thành viên tích cực
#79
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

anh do hoai bao noi rat dung,minh thay co nhieu anh chi o dien dan ma co dkien kha cung dua con qua my di hoc roi ho ve do... voi dk cac chAU HOC TOT,nhung minh nghi neu cac chau gioi thi o vn cac chau van se co dia vi cao thoi.minh thay co nhieu anh chi em o dien dan khi con o vn luon post bai soi noi,nhung khi qua my ko thay ho tham gia dien dan ha?
Nói thật nhé các bạn ở Vn thu nhập của mình còn hơn của F4 nữa công danh sự nghiệp đầy đủ, những tưỡng đi vì tương lai con minh qua đây bõ lại tất cả để chúng được sống ở đất nước văn minh nhất thế giới, Bây giờ thì 2 đứa con học rất good mình rất vui. nhiều lúc bạn bè ở Vn kêu về làm lại nhưng mình thấy đã quyết chí thì ra đi thì phải đeo đuổi tới cùng cho dù có lúc nãn chí do mệt mõi vi công việc đi làm từ 5h sáng do sợ kẹt xe ở cali chiều về nhà lúc 5h30 ( làm overtime ) về đến nhà là 7h tối( vợ và 2 con mình còn ở worcester đợi tới hè ). Mình tính làm đến khi 2 con học xong thì tất cả OK về lại vn hết. Mình khuyên các bạn có điều kiện nên đi cho con cái đi học, nếu tính mỗi du học sinh tốn 120 ngàn thì các bạn thấy mình đã có lời rồi. Nhà cửa ơ vn thì đừng nên bán để lại sau này về dưỡng già nhé. Nói vậy chứ quen thói làm việc ở vn rồi nên không dễ dàng đâu các bạn nhé. Thành ra tính là vậy nghỉ là vậy vẫn luôn day dứt Ở HAY VỀ. Trước khi đi mọi người ở Vn nói mình khùng hay sao mà đi, giờ qua Mỹ khi chao đảo muốn về Vn thì người ở MỸ nói mình khùng hay sao mà về Vn. Chúc sức khoẻ tất cả các anh chị em nhé mình nghỉ không ai giống ai đâu tham khảo chỉ là tham khảo ACE nào tới lượt làm giấy tờ băn khoăn lưỡng lự rồi cũng sẽ bước chân tới MỸ thôi.
 

thanhnv

Thành viên tích cực
#80
Ðề: Chia sẻ tâm trạng (vui buồn) nơi đất lạ quê người!

Nếu bỏ qua khác biệt về chính trị là vùng nhạy cảm không nên đề cập đến, F4saigon hoàn toàn không hiểu "đem trái cam mà so với trái táo" là như thế nào. Nhưng cũng may nhờ bác thanhnv nhắc cam với táo nên F4saigon chợt nhớ là lúc còn ở VN, thường được họ hàng đem biếu cam Mỹ, táo Mỹ, ăn thấy ngon ngọt quá, nên cứ tưởng là hễ là cam Mỹ, táo Mỹ thì phải ngon và ngọt. Thế mà gần 2 năm nay đi chợ tại Mỹ, chiếc xe mua gần hết hạn bảo hành mà vẫn toàn mua phải cam chua, táo nhạt (hay là do túi tiền eo hẹp quá nến chưa đi đúng chợ). Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng có thể hiểu rằng cam Mỹ, táo Mỹ cũng có loại ngọt, loại chua, loại nhạt, loại vô vị..
Hi bạn F4saigon. Bạn hiểu về cam với táo như thế là không nắm vấn đề rồi. Cái mà tôi muốn nói ở đây là đừng cố gắng so sánh cuộc sống ở VN (được ví như trái cam ngọt đi nhé) với cuộc sống ở Mỹ (trái táo Mỹ). Một đằng là xã hội Đông phương và một đằng là Tây phương, văn hóa Đông Tây vốn dĩ đã có quá nhiều dị biệt mà lị. Để trở thành một cường quốc như Mỹ thì nó phải có cái giá phải trả, ngay cả như Nhật hay Hàn quốc họ đâu có phải khơi khơi mà thành cường quốc kinh tế nếu như không có những thay đổi đến đau đớn. VN cũng vậy, để có thể sáng cà phê chiều lai rai ở quán bia, công việc tà tà thì nó cũng có cái giá phải trả cho cái xã hội như vậy. Tôi mong các bạn đừng sa đà vào chuyện so sánh là như vậy, nó chỉ dẫn tới ngõ cụt thôi. Nếu ai vì hoàn cảnh lý do gì đấy không thể ở lại Mỹ được nữa thì đành về vậy chứ không nên nhận xét phiến diện như vậy vì xét cho cùng, với vài tháng ngắn ngủi ở Mỹ thì khó có thể đánh giá hay đưa ra một cái nhìn toàn cảnh về nước Mỹ được.

em rat dong cam voi anh trung hai.my ko thay gi vui,ma qua day moi thay nho nha,nho moi viec luc xua,phai chang ngay truoc dung quyet dinh sai lam ha a?chu mong cac ban sau dung suy nghi my di kho,ve de,ma ve kho hon do nha,nhieu khi gia dinh tan nat do.anh binh minh khoe ko?sau ko thay post bai?cho ace tranh luan cho vui di
Bạn banghongngo có thể đưa thêm lý do nào chính đáng hơn để thuyết phục ACE không nên đi Mỹ không? Chỉ vì nhớ nhà, nhớ một số thứ ở VN mà nhụt chí thì cũng khó thuyết phục lắm. Người VN mình sao cứ nặng lòng với quá khứ quá.